“Trước tiên tôi sẽ nói về hoài nghi của mình,” Phác Lận đặt bút xuống, thái độ nghiêm túc, “Đối với vụ án này, từ các thông tin được biết đến hiện nay, tôi cho rằng hung thủ, Người Đưa Đò là người gọi điện thoại nhưng không phải là người công kích hệ thống trong nhà sườn viết sư lần trước, tài khoản Người Đưa Đò này cũng có thể không thuộc về hung thủ.”
Phác Lận đem quang bình kéo vào giữa mọi người, cùng với quang bình của Giác cạnh nhau, sau đó điều ra lại lịch sử trò chuyện Lưu Thần cung cấp.
“Cách trò chuyện của Người Đưa Đò rất giống với Tuyết Tháng 5, nếu như bỏ đi ID, tôi sẽ nghĩ rằng họ là cùng một người.”
“Đúng như vậy,” Giác nhẹ giọng phụ họa, “Nếu không phải Tuyết Tháng 5 còn có một người khác, chính là Tuyết Tháng 5 vẫn chưa chết.”
“Nhưng sườn viết sư tận mắt nhìn thấy Tuyết Tháng 5 tự sát, ” Phác Lận lôi ra ảnh chụp của tên điên tập kích quảng trường ngày đó, “Cục giám định cũng chứng minh hắn xác thật đã chết, không có khả năng người chết sống lại, vậy chỉ còn lại một loại giải thích.”
“Tuyết Tháng 5” và “Người Đưa Đò” đều bị cùng một nhóm người thao túng tài khoản, tên điên lái xe tự sát cùng Trần Tú Liên là như nhau, đều là bị ném ra làm thế thân, Kẻ thao túng thực sự vẫn ở đằng sau hệ thống mạng.
“Như vậy, đây là một nhóm phạm tội có tổ chức, rất giống Ve Trùng” Giác hơi do dự, “Nhưng Ve Trùng không có thành viên nào giỏi trong việc xử lý công nghệ thông tin, hơn nữa chúng ta đã hoàn toàn thanh trừ bọn họ sau vụ bắt giữ.
Nếu lần này cũng là người trong vụ án Trần Tú Liên quấy rối, vậy hung thủ mà chúng ta bắt được có thể dẫn dắt cho vụ án mạng tiếp theo.”
Chiến dịch ‘Ve Trùng’ hành động hợp tác giữa cục thanh tra Khu Đình Bạc cùng Hắc Báo, cái gọi là Ve Trùng cũng là một lực lượng đen trong Khu Đình Bạc, có liên quan đến buôn lậu tàu vận tải.
Nguyên nhân Giác do dự là, vị trí địa lý Khu Đình Bạc hẻo lánh, loại tội phạm giống “tên điên” có khả năng xuất hiện ở Khu Quang Quỹ lớn hơn ở khu vực chờ phát triển, bởi vì mạng lưới phủ sóng ở đó rộng hơn và dày đặc hơn nhiều so với Khu Đình Bạc.
“Lưu Thần nhất định là một liên kết quan trọng trong kế hoạch của bọn họ,” Phác Lận vẽ một cái vòng tròn trên hình đại diện của Lưu Thần, “Hắn làm sao biết sườn viết sư, bản thân điều này rất hấp dẫn.”
“Tuyết Tháng 5 cho Lưu Thần tư liệu có liên quan đến sườn viết sư,” Giác nói thêm, “Nhưng Tuyết Tháng 5 rõ ràng biết nhiều hơn tư liệu liên quan đến sườn viết sư.
Việc tiết lộ tư liệu của Yến tiên sinh có thể bắt đầu là từ Hắc Báo.”
Giác nói xong, ba người còn lại đều nhìn về phía quang bình của nó.
Nó hiếm khi thu hút sự chú ý như vậy, vì thế xuất hiện chần chừ, nghi hoặc hỏi: “Oh, tôi nói sai cái gì rồi sao?”
“Cô nói tư liệu tiết lộ là bắt đầu từ Hắc Báo,” Phác Lận nhắc nhở nói, “Cô nghi ngờ hệ thống quản lý tin tức của Hắc Báo.”
“‘Ba’ cô là một trong những hệ thống chủ lý thế hệ thứ hai của Hắc Báo,” Thời Sơn Duyên nói với một ngữ điệu tuyệt vời, “Cô đang nghi ngờ dữ liệu ban đầu của mình.”
‘Ba’ của Giác là hệ thống Ares, hệ thống chủ lý thế hệ thứ hai Khu Quang Quỹ.
Ares trước chiến tranh là hệ thống chủ lý của Khu Quang Quỹ vực cốt lõi của Liên Minh Bắc Tuyến, việc bổ nhiệm nó đến từ đề nghị của Phó Thừa Huy, hơn nữa tính cách của nó có điểm tương đồng với Phó Thừa Huy.
Khi Ares thế hệ đầu tiên ra đời, từng bị lên án là căn cứ vào Phó Thừa Huy để nghiên cứu phát minh thành hình hệ thống.
Ares là một “Chiến thần” trong thần thoại, đóng một vai trò to lớn trong cuộc chiến tranh nam bắc và dập tắt nhiều cuộc phản đối dành cho Phó Thừa Huy.
Các cuộc thăm dò của Liên Minh về nó cho thấy rằng các từ đại diện của nó là “Quyền Lực” và “Trật Tự”.
Giác không phải là “con gái” duy nhất của Ares, nó là phần mở rộng của dữ liệu của Ares về “Trật Tự”, tính cách của nó và Ares khác nhau rất nhiều.
“Đừng làm ầm ĩ,” Giác thoải mái mà nói, “Là ‘con gái’, tôi có quyền đặt câu hỏi cho ba tôi.
Đây là ‘thiết lập phản ánh’ của hệ thống thế hệ thứ hai, và cũng là sự đảm bảo chúng tôi có thể giám sát lẫn nhau.
Nhưng câu hỏi của tôi đối với nó không có là gì cả,” nó buồn bực mà nói, “Nó chưa từng nghe tôi nói xong một câu hoàn chỉnh.”
“Cô rất quý hiếm,” Thời Sơn Duyên như suy tư gì, “Tôi hiếm khi nhìn thấy một hệ thống như cô trong Khu Quang Quỹ.”
“Có thể không dùng ‘quý hiếm’ để hình dung cô ấy được không?” Phác Lận nhìn chăm chú Thời Sơn Duyên, có chút ngượng ngùng, nhưng hắn kiên trì nói, “…… Mọi người đều sẽ không dùng ‘quý hiếm’ để hình dung một người nào đó.”
Thời Sơn Duyên hơi hơi nhướng mày, chuyện thú vị xuất hiện.
Trong một khu vực lạc hậu như Khu Đình Bạc, thế nhưng lại có người thực sự coi hệ thống như một “con người”.
Đây không phải là người đầu tiên, tình cảm của Phác Lận đối với Giác căn bản không giống như đối xử với các công cụ phụ trợ, mà giống như đối xử với những người bạn đồng hành chân chính.
Vẻ mặt của Thời Sơn Duyên hơi hối lỗi, anh nói, “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, không có gì to tát,” Giác thì thầm với Phác Lận, “Anh quá nhạy cảm.”
Yến Quân Tầm đối với những đề tài này không có hứng thú tham dự.
Nhận thức của hắn về hệ thống không giống như người bình thường, loại cảm xúc phức tạp này khiến hắn không có biện pháp tham gia thoải mái vào cuộc trò chuyện này.
Hắn viết từ “Tạm biệt” lên một tờ giấy trắng, sau đó khoanh tròn, và sau đó rơi vào sự im lặng thường xuyên của mình.
Giác nghi ngờ không sai, nhưng thay vì nói tên điên biết chuyện về Yến Quân Tầm, không bằng nói tên điên biết chuyện về Artemis.
Tên điên cố ý dùng một loại kịch bản tới chọc giận Yến Quân Tầm, hơn nữa thiếu chút nữa đã thành công, đáng tiếc Yến Quân Tầm điều chỉnh rất nhanh.
Thời Sơn Duyên ở một mức độ nào đó giúp Yến Quân Tầm rất nhiều việc, anh dùng sắc thái cá nhân đem tên điên che lấp đến gắt gao, để Yến Quân Tầm không rảnh bận tâm đến những lời nói của tên điên.
Yến Quân Tầm cảm thấy “Tên điên” cùng “Ve Trùng” hoàn toàn khác nhau.
Lúc hắn giúp Khương Liễm bắt giữ tổ chức Ve Trùng, là ẩn thân trong cục thanh tra, không ai chú ý tới hắn, càng không có ai chỉa mũi nhọn vào hắn.
“Tên điên” có khả năng đến từ Khu Quang Quỹ, thậm chí có thể đến từ nơi Yến Quân Tầm đã từng ở.
Thái độ của Phó Thừa Huy đối với tên điên cũng đáng để cân nhắc, biểu hiện của ông ta như không quá quan tâm đến chuyện này, chỉ là gọi mấy cuộc điện thoại xem như là an ủi.
Yến Quân Tầm buông bút xuống.
Hắn nhìn chăm chú vào ảnh chụp trên góc quang bình, đó là ‘thiết lập phản ánh’ của Giác.
Vì sao mình bị tên điên lựa chọn?
Yến Quân Tầm im lặng hỏi hung thủ.
Bởi vì mình không thể kiềm chế hành động của bản thân sao? Bởi vì mình so với Trần Tú Liên không đủ thông minh sao? Hay là bởi vì mình cũng muốn từ trên nhà cao tầng nhảy xuống?
Con ếch giấy bỗng nhiên nhảy tới giữa cánh tay Yến Quân Tầm, Yến Quân Tầm lập tức nhìn về phía Thời Sơn Duyên.
“Một đồng nghiệp thân thiện đang nói chuyện với em” Thời Sơn Duyên nghiêng đầu xuống, ý bảo Yến Quân Tầm nhìn Phác Lận.
“…… Xin lỗi,” Yến Quân Tầm nhìn sang hỏi, “Anh vừa rồi nói gì với tôi?”
Phác Lận hỏi lại trong cái nhìn của Yến Quân Tầm: “Xưng hô như thế nào cho tiện?”
“Yến Quân Tầm.”
“Tôi biết tên anh là Yến Quân Tầm.” Phác Lận cũng nhận ra rằng Yến Quân Tầm rất đặc biệt.
Hắn giống như một đứa trẻ, dùng một loại thái độ thuần túy đáp lại với mọi vấn đề.
Không phải màu đen là màu trắng, đơn giản trực tiếp.
Điều này khác với những gì hắn thể hiện trong vụ án, dẫn tới hắn rất dễ dàng bị đánh giá là khó gần gũi.
Phác Lận giơ ngón tay lên, điệu bộ nói: “Ý tôi là…” Hắn nói nửa chừng, và bỏ cuộc trong ánh mắt của Yến Quân Tầm, nói thẳng, “…… Tôi gọi anh là Tiểu Tầm, vì trông anh nhỏ hơn tôi.”
“Yến Quân Tầm” vẫn chưa được tách ra như thế này, ở trong lòng Yến Quân Tầm, tên này càng giống như là danh hiệu.
Nhưng hắn cũng không sao cả, bất luận Phác Lận kêu hắn “Yến Quân Tầm” hay là “7-001”, hắn đều có thể chấp nhận.
Tên của hắn không quan trọng.
Phác Lận tiếp tục nói: “Cho dù vụ án này có độc thủ phía sau màn hay không, hiện tại chúng ta đều phải bắt được hung thủ.
Như mọi người đã nghe thấy, hắn trong cuộc trò chuyện đã nói bản thân còn muốn giết người, tôi cho rằng kia không phải lừa gạt.”
Giác dò hỏi bọn họ: “Tôi có thể kéo rèm cửa không?”
Giác sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, rèm trong phòng điều tra liền kéo lên.
Nó đem quang bình của mình phóng to, như vậy có thể làm ảnh chụp càng thêm rõ ràng.
“Trước tiên hãy xem nhật ký chúng ta nhận được.”
【Ngày 4 tháng 5 năm 2160, trời nắng không có gió! rất nóng.
Tôi đã đi đến một cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ ở ngã tư để ‘ăn’, không có tiền.
Bà chủ mắng tôi! Cô ta khạc nhổ và đôi giày mới của tôi bị bẩn.
Tôi đã rất tức giận và đánh cô ta.
Tôi đã đánh cô ta! Tôi đã đi bộ về nhà.
Tôi nóng quá! nóng! Nhưng tôi cảm thấy rất phấn khích.
Tôi cởi quần áo ra và trần truồng! Tôi ngủ một giấc và mơ thấy con mồi của tôi! Con mồi muốn tôi giết cô ta! Tôi tỉnh dậy, lấy dao và đi đến chỗ cô ta! Tôi thành công Săn Thú! Con mồi phản ứng chậm chạp!!! Con lợn ngu ngốc, thật kinh tởm!!! Tôi để cô ta ăn, cô ta tiếp tục ăn! Không ngừng la hét! Ồn muốn chết! Tôi đã giáo dục cô ta, cô ta rốt cuộc tỉnh ngộ.
Thật tốt, cô ta có thể chết! 】
Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm chữ “nóng” kia.
Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy nó không phải để hình dung thời tiết thực nóng, mà là ý khác.
“Ham muốn tình dục và bạo lực tình dục là khuynh hướng của một biểu hiện cực đoan,” Thời Sơn Duyên dường như đang giảng giải cho Yến Quân Tầm, giọng nói rất nhẹ, “Ham muốn tình dục là cơ sở đáng tin cậy để cảm nhận sự tồn tại của chính mình.
Đôi khi, ở trẻ em từng bị tổn thương trong quá khứ sẽ sử dụng ham muốn tình dục một cách bạo lực như một phương tiện để điều chỉnh trạng thái của bản thân.”
“Tôi biết.” Yến Quân Tầm cũng giữ giọng rất nhẹ.
“Nhưng giữa ham muốn tình dục và phản ứng tình dục có khác biệt,” Thời Sơn Duyên lại lấy ra một tờ giấy và xếp chồng lên nhau, “Hương vị tôi yêu thích có thể làm cho tôi có ham muốn tình dục, mà em có khả năng đối với hương vị không có cảm giác, ngược lại đối với lời kích thích sinh ra ham muốn tình dục,” những ngón tay của anh thật khéo léo khi gấp giấy, “Tóm lại, tên này là phần tử cực đoan mà em không thể tưởng tượng được.”
“Bởi vì hắn đang bắt chước quan hệ tình dục?” Yến Quân Tầm cảm thấy miệng rất khát, hắn cho rằng đó là lỗi thời tiết.
Hắn không có phản bác Thời Sơn Duyên, bởi vì Thời Sơn Duyên nói là một phương án so sánh, hắn không muốn khiến mình có vẻ thụ động trong vấn đề này: “Hắn có thể là ‘bất lực’, cho nên muốn áp dụng phương thức cực đoan như vậy để đạt được ‘mục đích giáo dục’.”
“Quan điểm của chúng ta vừa vặn không gặp nhau,” Thời Sơn Duyên đem tiểu quái vật gấp lại đặt trên mặt bàn, dùng ngón tay đẩy nó về phía Yến Quân Tầm, “Hắn có ham muốn tình dục bình thường, nhưng hắn cực kỳ cực đoan trong việc làm thế nào để đánh thức vấn đề này.
Hắn đối mỗi……” Thời Sơn Duyên chú ý tìm từ, “Nạn nhân, đều trải qua một thời gian dài tra tấn.”
“Tôi cảm thấy ý tưởng của hai người đều có khả năng,” Phác Lận không có nhận thấy được ánh mắt giữa bọn họ, hắn gõ bút của mình, “Trong vụ án này, hung thủ đối mỗi nạn nhân đều làm ra hành vi cắm dị vật vào, hành vi này có thể được coi là trút giận cho sự ‘bất lực’ của hắn, cũng có thể coi như là hắn có loại đam mê khác.
Nếu chúng ta muốn biết hắn thuộc về loại nào, trước tiên chúng ta phải biết hắn lớn lên như thế nào,” hắn đối bọn họ quơ quơ bút, “Đáng tiếc hiện tại chúng ta không biết hắn là ai? ở nơi nào?.”
Hắn sẽ bại lộ.
Yến Quân Tầm nói với Giác: “Nhật ký tiếp theo.”
【 Ngày 20 tháng 12 năm 2160, trời nhiều mây và tuyết rơi dày! Quá lạnh.
Tôi ngủ trên công trường xây dựng, không có ai.
Không ai cả!Tất cả mọi người đi chiến đấu.
Tôi nghe thấy tiếng đạn pháo vào giữa đêm, thật khủng khiếp.
Tin tức nói nằm vùng nam tuyến bí mật lẻn vào chúng ta, mang theo súng! Bọn họ có thể cho tôi một phát súng không? Mẹ, con nghe thấy tiếng sấm! Tôi đi bộ trên đường phố và nhớ rằng cửa hàng ‘da thịt mát mẻ’ đóng cửa! Xứng đáng! Tôi rất đói, tôi thấy con mồi đi lang thang trên đường phố.
Tôi và cô ta nhìn nhau! Cô ta mỉm cười với tôi và tôi quyết định giáo dục cô ta! Tôi vào phòng cô ta và cô ta muốn cởi quần áo.
Tôi không thích cô ta như vậy!!! Đừng cởi nó ra! Tôi đã ngăn cô ta lại! Tôi để cô ta ăn, cô ta rất ngoan ngoãn! Nhưng cô ta luôn muốn cởi quần áo ra! Tôi đã giáo dục cô ta, cô ta rốt cuộc tỉnh ngộ.
Thật tốt, cô ta có thể chết! 】
“Hắn đối nạn nhân thứ hai như là nhất thời nảy lòng tham,” Phác Lận cau mày về nội dung của những cuốn nhật ký này, “Các người xem hắn nói cái gì, ‘Tôi và cô ta nhìn nhau’, hắn chỉ vì ‘nhìn nhau’ mà giết đối phương.”
“Trước khi nhìn nhau, hắn đã gọi cô ta là ‘con mồi’.” Yến Quân Tầm bồi hồi trên chữ ‘ăn’.
‘Ăn’ là gì? Kết hợp với ảnh chụp hiện trường, hung thủ đem hành vi đánh đập gọi là ‘Giáo dục’, ‘ăn’ có lẽ là hành vi cắm dị vật vào.
Kỳ thật xưng hô “Con mồi” đã phơi bày một phần ý tưởng của hung thủ, hắn coi mình như một tồn tại bậc cao hơn nạn nhân.
“Vào những lúc như vậy, hãy suy nghĩ về những lợi ích của việc giám sát từng giây,” Giác nói, “Loại phần tử nguy hiểm này nên bị giám sát, hắn căn bản không có khả năng tự kiểm soát.”
“Vậy trước tiên phải bắt hắn vào tù,” Thời Sơn Duyên đang vẽ mắt cho con tiểu quái vật, hai điểm như hạt đậu đen, “Ba cô cũng đưa ra lời khuyên tương tự.
Nhưng chuyện này rất khó làm, tôi nghĩ hệ thống cao cấp cũng không cách nào phân biệt hung thủ tiềm năng chưa phạm tội, các ngươi cũng chỉ có thể sau khi đối phương phạm tội mới có thể hành động, điều này phải tuân thủ qui tắc trật tự cơ bản của loài người.”
“Mưu sát không thể đoán trước, nhưng là hung thủ có thể,” Giác nghiêm túc trả lời vấn đề, “Ba tôi có một cuốn sách về điều này ……”
“Lý luận ‘bản năng phạm tội’ Ares, tin rằng khả năng phạm tội của một số người là trời sinh, tội phạm sẽ không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, cũng sẽ không bị hoàn cảnh tạo nên……” Thời Sơn Duyên nhẹ nhàng nói, để tránh như là đang công kích Giác, “Đây là một trong những lý do tại sao nó thúc đẩy giám sát xã hội và thanh lọc các băng nhóm, nhưng tiếc là nó có vẻ không khả thi”.
“Nhưng đó cũng là một quan điểm đáng chú ý,” Giác không tức giận, nó nói, “Tôi sẽ chuyển sang nhật ký tiếp theo.”
Nhật ký thứ ba là đặc biệt, nó quá ngắn gọn, không giống như phong cách thông thường của hung thủ.
Không có dấu chấm than, không có vết bôi xóa thậm chí không có những quá trình tâm lý tầm thường, chỉ có một câu nói như vậy.
【 Ngày 14 tháng 4 năm 2163, thời tiết tốt, tôi giết cô ta.
】
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.