Yến Quân Tầm hy vọng Thời Sơn Duyên có thể giống như cảnh khuyển ngửi ra hương vị mấu chốt, nhưng Thời Sơn Duyên không có hứng thú phối hợp.
Anh xem những bức ảnh như thể đang tham quan một triển lãm nhiếp ảnh, đã sẵn sàng để tiến hành đánh giá ngẫu hứng bất cứ lúc nào.
Hầu hết các bức ảnh được chụp bởi Lưu Hâm Trình là hình ảnh của nạn nhân tấn công tình dục vào năm 2156, khác với những bức ảnh được cắt ra khỏi báo chí trên tường bồn tiểu, những bức ảnh này rõ ràng hơn, ghi lại nỗi đau của nạn nhân tấn công tình dục từ nhiều góc độ khác nhau.
Ở trong góc khuất nhất, còn có vài tấm ảnh chụp lưng mơ hồ của nạn nhân bị xâm hại tình dục, hẳn là Lưu Hâm Trình sau khi ra tù chụp lén.
Yến Quân Tầm nhìn thấy băng dính trong suốt dán ảnh đều nổi lên màu vàng, khe hở tràn ngập bụi bặm, trong góc còn có mạng nhện.
“Hắn vì chuyện này đắc chí,” Thời Sơn Duyên dùng ngón tay mở rèm cửa ra, “Hắn khoe khoang thành quả của mình cho tất cả mọi người bước vào lãnh thổ của mình.”
Yến Quân Tầm cúi người, nhìn chằm chằm những bức ảnh này.
Thời Sơn Duyên cũng cúi xuống và hỏi: “Cậu đang nghĩ tới cái gì?”
“Hung thủ đã tới nơi này,” Yến Quân Tầm lầm bầm, tốc độ nói rất chậm, giống làm bài tập, chia ra tất cả thông tin thu được, “Hắn ở nơi này có cảm giác tồn tại mãnh liệt.”
Cảm giác phạm tội rất mạnh trong phòng, căn bản không giống là nơi Lưu Hâm Trình ở, hắn dường như chỉ phảng phất tồn tại ở cửa sổ cùng phòng vệ sinh này.
Mặt đất rất sạch sẽ, bếp cũng rất sạch sẽ, ngay cả túi rác trong thùng rác cũng bị lấy đi, chứng minh hung thủ rất cẩn thận xử lý dấu vết, nhưng hắn lại không có chạm vào phòng vệ sinh cùng cửa sổ.
Yến Quân Tầm ngồi dậy: “Tôi muốn xem xong tất cả các căn nhà.”
* * *
Hoàn cảnh Tiểu Khu Phổ Lợi so với Tiểu Khu Huệ Hợp tốt hơn rất nhiều, tuy rằng cũng là tòa nhà kiểu cũ, nhưng tổng thể không tính rách nát.
Các tòa nhà của nó được sắp xếp độc đáo, để trông có cảm giác khoa học và công nghệ hơn, được xây dựng bằng kính bên ngoài để trang trí, cho nên phí bất động sản Tiểu Khu tương đối cao.
Cửa Tiểu Khu là một dãy cửa hàng bán hàng hóa, không có bãi đậu xe chuyên dụng, Yến Quân Tầm không tìm được chổ đậu xe, vòng ra một con phố mới tìm được chỗ đậu xe.
“Tôi tưởng cậu sẽ quan sát ảnh chụp.” Thời Sơn Duyên trước khi xuống xe nói.
“Tôi cần bầu không khí,” Yến Quân Tầm nhìn về phía anh, “Cùng biến thái ở chung một chỗ sẽ giúp tôi suy nghĩ.”
“Thật tuyệt vời,” Thời Sơn Duyên kéo cửa xe, nhìn Yến Quân Tầm bỗng nhiên cười, “Ý là… tôi là một loại biến thái.”
Yến Quân Tầm cùng biến thái đi vào Tiểu Khu, nơi này môi trường sống thậm chí còn tốt hơn chổ Yến Quân Tầm, hai bên lối đi bộ còn có vành đai xanh tươi đẹp, tuy rằng đều là hình chiếu kỹ thuật số.
Nạn nhân số 2, Lịch Kiến Hoa, sống ở tòa nhà số 8, ngay cả tầng cũng chọn ở tầng 8.
Thang máy hơi cũ, khi lên cao sẽ phát ra tiếng lắc nhẹ.
Khi cánh cửa mở ra, điều đầu tiên tiến vào tầm mắt chính là chiếc xe đạp leo núi mới tinh, nó dựa vào cạnh cửa, trên thanh sườn ngang còn treo một đôi giày đá bóng cũ đã được giặt sạch.
Bên trái là lối thoát hiểm, Thời Sơn Duyên ra khỏi thang máy nhìn thấy cửa lối thoát hiểm đang mở.
Yến Quân Tầm nhập mật mã cửa nhà, trong tiếng “Hoan nghênh về nhà” nhẹ nhàng, thấy được tình huống trong nhà.
Lịch Kiến Hoa 45 tuổi, là một tiếp viên đường sắt cũ Khu Đình Bạc, đã bị kết án bảy năm vì nhiều lần có hành vi tấn công tình dục trên các tuyến đường sắt.
Hắn ra tù sau đó dọn đến Tiểu Khu Phổ Lợi, kiên trì ăn bám tuổi già, mấy năm trước còn có theo đuôi, dâm loạn và các hồ sơ xấu khác.
“Ba,” giọng của hệ thống trong nhà vô cùng nhỏ tuổi, “Đã mở nhiệt độ ổn định trong nhà cho ngài, hy vọng ngài về nhà sẽ vui vẽ.”
Hệ thống trong nhà Lịch Kiến Hoa là là hệ thống cũ của Khu Đình Bạc, rất giỏi phát hiện tâm trạng con người, nhưng phạm vi điều chỉnh lại nhỏ, chỉ có thể thay đổi âm thanh cùng ngữ khí, không có chức năng chiếu ảo, cốt lõi là hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.
Rèm cửa trong nhà Lịch Kiến Hoa cũng được kéo lại, nhưng cửa sổ lại mở ra, trong phòng có mùi thơm tươi mát.
Trên bàn trà trước ghế sô pha bày ra một con mèo chiêu tài, các góc của khăn trải bàn rất gọn gàng.
Cửa phòng ngủ không đóng lại, giường cũng rất chỉnh tề, các hộc đựng đồ vẫn giữ nguyên vị trí.
Mười lăm năm trước, tin tức tấn công tình dục cho biết Lịch Kiến Hoa mắc chứng nghiện tình dục, ngay từ khi còn ở tuổi vị thành niên cha mẹ hắn đã từng cố gắng giúp hắn khắc phục vấn đề này.
Nhưng lúc ấy khu Khu Đình Bạc khuyến khích điều trị bằng thuốc chống nội tiết tố, chẳng hạn như sử dụng một lượng lớn Ethylestrol để giảm ham muốn tình dục, nếu sử dụng lâu dài sẽ không thể xuất tinh, bây giờ còn được gọi là thiến hóa học.
Do đó, cha mẹ hắn đã chọn tìm kiếm sự giúp đỡ từ các chuyên gia tâm lý, hy vọng có thể thông qua trị liệu tâm lý để giải quyết các vấn đề khó khăn cho Lịch Kiến Hoa, cuối cùng hiệu quả cũng không tốt.
Trước khi vụ tấn công tình dục xảy ra 15 năm trước, Lịch Kiến Hoa từng liên tiếp gạ gẫm hành khách cũ, quấy rối tình dục nạn nhân bằng cách thủ dâm.
Hắn dường như không thể kiểm soát hành vi của mình, và khi hắn chưa sống một mình, rửa chân đều phải dựa ba mẹ.
“Ba,” hệ thống trong nhà tự động sáng lên quang bình, “Cập nhật video đã hoàn tất, sẽ chuẩn bị âm thanh vòm cho ngài ……”
“Dừng hệ thống tự động,” Yến Quân Tầm từ cửa phòng ngủ quay đầu lại, “Tắt video bất hợp pháp đi.”
Hệ thống trong nhà im lặng trong hai giây, chuyển sang giọng nữ: “Được, Ba.”
Âm thanh của quang bình biến mất, toàn bộ căn phòng đều tối, điều hòa không khí và tất cả các thiết bị điện đều tắt.
“Tin tức tấn công tình dục trong Khu Đình Bạc dành riêng để tiết lộ thông tin cá nhân của cả hai bên,” Thời Sơn Duyên một ngón tay thường gõ vào bể cá ở bên cạnh bàn, nơi chạm vào sáng lên, “Trong kho video của Lịch Kiến Hoa cũng có hình ảnh của nạn nhân tấn công tình dục.”
Toàn bộ quá trình quang bình chỉ sáng ba giây, trong kho video dày đặc của Lịch Kiến Hoa ẩn giấu hình ảnh tin tức của nạn nhân xâm hại tình dục, tên họ gần như chỉ chợt lóe lên, nhưng là Thời Sơn Duyên vẫn nhìn thấy, ký ức thị giác và khả năng nắm bắt thông tin như vậy ở Hắc Báo đều thuộc về phượng mao lân giác.
“Có một phóng viên đối với loại tin tức này có khứu giác nhanh nhạy, sử dụng rất nhiều hình ảnh chiếm đầy trang báo.” Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi trong phòng ngủ, “Hắn gần đây đã chuyển sự chú ý của mình đến vụ án mạng này.”
“Cậu đã được chụp ảnh chưa?”
“Không có,” Yến Quân Tầm cảm thấy nhiệt độ trong phòng có chút cao, nóng đến mức hắn lại tháo nắp chai nước ra, “là vị thám tử không tên không có mặt mũi?” Hắn vừa uống nước lại nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “Xin anh hãy tự bảo vệ mình cho tốt.”
“Tôi thích lên tin tức,” ánh sáng màu của bể cá soi bóng mũi Thời Sơn Duyên, anh nhìn con cá vàng bơi qua bơi lại, “Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm mục tiêu.”
Yến Quân Tầm nuốt nước miếng, nói: “Ồ..”
* * *
Sự biến mất của Lịch Kiến Hoa và Lưu Hâm Trình là cùng loại.
Bắt đầu vào tối ngày 17 tháng 4, hồ bằng cẩu hữu hắn liên hệ hắn không được, cho đến một tuần sau mới phát hiện khi cống thoát nước của tòa nhà Tiểu Khu Phổ Lợi bị chặn, hắn mới bị tìm được mấy khối.
Căn nhà hiện thuộc sở hữu của cha hắn, người đang sống trong một nhà dưỡng lão.
Lịch Kiến không có việc làm, sau khi ra tù chỉ dựa vào lương hưu của ba mẹ để sống.
Hắn không thể tự lo cho mình trong cuộc sống, hắn cùng Lưu Hâm Trình giống nhau, tuyệt đối sẽ không chủ động quét dọn vệ sinh.
Con người là động vật có nhân cách, chỉ cần hắn mỗi ngày đều ở nơi này, sẽ để lại rất nhiều dấu vết cá nhân.
Nhưng Yến Quân Tầm lại ở trong căn phòng này không tìm được dấu vết cá nhân thuộc về Lịch Kiến Hoa, nơi này sạch sẽ như phòng mẫu, ngay cả sàn nhà cũng sáng phản chiếu.
“Lịch Kiến Hoa” dường như bị xóa sạch.
Yến Quân Tầm cảm thấy hung thủ cũng từng đến căn nhà này, nhưng không giống Lưu Hâm Trình, hắn ở trong phòng Lịch Kiến Hoa không buông tha bất kỳ góc nào.
Hắn thích hoàn cảnh nơi này, hơn nữa dựa theo yêu thích của mình bố trí lại nó.
“Hung thủ không sợ hãi,” Yến Quân Tầm nhìn về phía bể cá, “Hắn đến cho cá ăn”
“Con người luôn luôn có một vài người bạn,” Thời Sơn Duyên không còn chơi với đèn bể cá, nhưng nói, “Những đứa trẻ to xác cũng có.”
“Một người bạn tốt nếu nhớ đến cá của bạn,” Yến Quân Tầm không lưu tình mà nói, “sẽ không để cho bạn bị mắc kẹt trong cống thoát nước một tuần.”
Yến Quân Tầm rất để ý khóa cửa, bất luận là nhà Lưu Hâm Trình hay là nhà Lịch Kiến Hoa, khóa cửa đều còn nguyên vẹn.
Yến Quân Tầm mở rèm cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, đối diện là một vách kính của một tòa nhà khác, ánh nắng buổi chiều chiếu vào đó, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Bất động sản Tiểu Khu này làm không tồi, cố gắng hết sức để duy trì ánh sáng trong khu vực những tòa nhà cũ, ngay cả bụi trên kính cũng được lau rất kịp thời, nhìn vào quang bình càng thêm sáng trong.
Các tầng lầu được xếp thành hàng thẳng tắp, buổi tối còn có đèn cảnh đêm, không ai có thể mở cửa sổ.
“Hung thủ là tự đi vào,” Yến Quân Tầm bị hào quang lóe mắt, cau mày nói, “Hắn có chìa khóa cùng mật mã.”
* * *
Tới khi hai người từ nhà Lịch Kiến Hoa ra, vừa lúc gặp vợ chồng bên cạnh tan tầm về nhà.
Ánh mắt bọn họ liếc một vòng, đối với Yến Quân Tầm lịch sự mà gật đầu.
Người đàn ông hỏi: “Có muốn xuống lầu không?”
“Cảm ơn,” Yến Quân Tầm xách theo một chai nước rỗng, “Đi xuống bãi đậu xe.”
Người đàn ông giúp Yến Quân Tầm ấn thang máy, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn khóa không chế của Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên giơ hai tay lên, khóa không chế thuận thế trượt đến cánh tay rắn chắc của anh, đối người đàn ông: “Món đồ chơi, rất rất thật đúng không?”
“A” Người đàn ông không biết làm thế nào để nói chuyện, xấu hổ mỉm cười và gật gật.
Thời Sơn Duyên kéo hai cánh tay ra, dãy từ trong ổ khóa báo động, dòng điện lập tức đánh anh vài cái, không cho phép anh tiếp tục kéo.
Anh tiếc nuối mà nói: “Không nên chơi.”
Yến Quân Tầm đã bước vào thang máy, hắn một tay giữ chặt mái tóc đen buông xuống trán, ngăn trở một chút ánh mắt, một tay cầm cánh tay của Thời Sơn Duyên, kéo người vào thang máy
“Mất vui,” Thời Sơn Duyên đứng bên cạnh Yến Quân Tầm, vẫy tay với người đàn ông, “Tạm biệt.”
Cửa thang máy “đinh” đóng lại, thang máy bắt đầu đi xuống.
Thời Sơn Duyên đem thân thể nghiêng về phía Yến Quân Tầm, chân thành hỏi: “Cậu có mắc chứng nghiện tình dục nào không?”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.