Nhịp tim của Thời Sơn Duyên dần dần hợp nhất cùng dụng cụ tính giờ trong tầng hầm, anh đang chìm vào một giấc mơ kỳ quái trên bàn mổ lạnh lẽo.
Anh thấy được mình đang nhìn qua kính ngắm, nơi có rất nhiều người lạ.
Những người này trước khi chết biểu tình đều quá mức giống nhau.
Thời Sơn Duyên không có nhớ được tên của bọn họ, hắn chỉ nhận ra Hồ Nhãn.
* * *
Rừng rậm biên giới năm 2160.
Trời vừa mưa, có mùi động thực vật thối rữa bay lên.
Thời Sơn Duyên nằm sấp trong ổ cỏ hơi lõm xuống, nhìn chằm chằm đối phương gần sáu tiếng đồng hồ.
Mồ hôi chảy dài theo gò má anh vào trong cổ áo, chung quanh cổ anh đều ẩm ướt.
Máy nhận tin trên tai phát ra tiếng ồn nhỏ, đó là một liên lạc viên nhiệm vụ của Hắc Báo đang nói chuyện.
“Gọi 7-001, mệnh lệnh mới nhất của chỉ huy ……”
Thời Sơn Duyên giơ tay lên, gỡ xuống máy nhận tin, bóp nát nó.
Anh không lau mồ hôi, cũng không cử động, mà giữ nguyên tư thế cầm súng và tập trung tất cả sự chú ý của mình vào kính ngắm.
Mục tiêu Hồ Nhãn, thành viên đang hoạt động của Hắc Báo, số 7-004, chiều cao 185cm và cân nặng 85kg.
Hắn thâm nhập vào kẻ thù để giám sát các quan chức quân sự của Liên Minh Nam Tuyến, hiện đã làm phản.
Nhiệm vụ của Thời Sơn Duyên chính là giết chết Hồ Nhãn trong rừng rậm biên giới, và ngăn cản Hồ Nhãn trở lại Liên Minh Nam Tuyến.
Một tuần trước, Anh đi theo Hồ Nhãn vào rừng rậm lần lượt bắn tỉa người quan sát và ký lục viên của Hồ Nhãn, sau đó cùng Hồ Nhãn rơi vào bế tắc.
Hồ Nhãn còn mang theo một tiểu đội hành động của Liên Minh Nam Tuyến.
Thời Sơn Duyên bị muỗi đốt vẫn không nhúc nhích, thậm chí thở cũng giữ ở một tần số nhất định.
Mồ hôi không được lau chảy vào trong mắt, làm cho đôi mắt của Thời Sơn Duyên vừa chua xót lại đau đớn, nhưng anh vẫn không dụi.
Sau 20 phút, trời tối.
Hồ Nhãn phía đối diện đã quay lại lều trại nhưng không có đèn.
đội viên gác đêm bên ngoài lều trại cũng không có đốt lửa, bọn họ đứng trên khoảnh đất trống ở bên cạnh lều để trò chuyện.
Cuối cùng Thời Sơn Duyên cũng nhắm mắt lại, từ trong túi bên người kéo ra cái khăn sạch lau mắt.
Đôi mắt bởi vì đau đớn mà chảy ra một chút nước mắt sinh lý, Thời Sơn Duyên che vài giây, lại đem khăn bẩn thu về.
Hồ Nhãn không hành động vào ban đêm, đây là thời gian nghỉ ngơi của Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên móc ra bình nước, uống hai ngụm nước.
Lúc anh đang làm nhiệm vụ không thích ăn cơm, cảm giác no sẽ ảnh hưởng đến khả năng phản ứng, nhưng thể lực tiêu hao quá nhiều, anh lại phải dựa vào ăn uống để lấp đầy thể lực.
Thời Sơn Duyên cắn vài miếng bánh quy nén, đeo súng vào lưng và leo lên cây bên cạnh.
Nơi này cành lá rất rậm rạp, anh mang súng ẩn dưới tán cây, xuyên qua một chút khe hở, đối diện với lều của Hồ Nhãn.
Lều của Hồ Nhãn có treo rèm không thể nhìn thấy bên trong từ vị trí của Thời Sơn Duyên.
Hồ Nhãn đối với góc độ rất nhạy bén, hắn dọc theo đường đi đều không phạm sai lầm, vẫn luôn hạn chế tầm nhìn ngắm bắn của Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên không thể tùy tiện nổ súng, điều đó sẽ bại lộ vị trí của anh.
Đội viên gác đêm trò chuyện cười đùa, bọn họ hiểu biết lẫn nhau, đối với nhau tuyệt đối tín nhiệm.
Thời Sơn Duyên thông qua kính ngắm nhìn thấy vẻ mặt của họ, tâm không gợn sóng.
Trong một tuần nữa mùa mưa thực sự sẽ bắt đầu ở đây, đến lúc đó ẩn núp sẽ càng thêm gian nan.
Thời Sơn Duyên mang theo thuốc men không đủ, anh chỉ muốn mau chóng giết chết Hồ Nhãn, rời khỏi rừng rậm.
Đối phương càng nói càng vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía lều trại của Hồ Nhãn.
Hồ Nhãn ở Liên Minh Nam Tuyến không tồi, hắn là tay súng bắn tỉa số một của quân đội Nam Tuyến, cái xưng hô Hồ Nhãn này cũng là cách gọi vinh dự mà quân đội Nam Tuyến trao cho hắn.
Thời Sơn Duyên duy trì súng ổn định, từ trong túi lấy ra máy nhận tin mini của chính mình chuẩn bị, dùng đầu ngón tay cào vào bánh răng, điều chỉnh kênh tiếp nhận và đeo nó vào tai.
Hắc Báo khi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm chỉ có thể dựa vào liên lạc viên nhiệm vụ để có được thông tin bên ngoài, nhưng Thời Sơn Duyên không tín nhiệm bất kỳ ai, chính anh chuẩn bị.
Máy nhận tin mini nhiều tạp âm hơn so với máy nhận tin lớn của Hắc Báo, bên trong là một bản tin của Liên Minh.
“Liên minh hy vọng mọi người giữ bình tĩnh và không sợ hãi.
Hệ thống thông minh thực sự là một chủ đề nóng, nhưng nó nói đến cùng cũng chỉ là một công cụ cho cuộc sống của chúng ta …”
Các đội viên gác đêm phía đối diện đốt thuốc lá, bọn họ vẫn đang trò chuyện.
Một con nhện bò qua miệng hổ của Thời Sơn Duyên, nhưng anh không có phản ứng, nhìn chằm chằm vào đối diện để tiếp tục nghe tin tức.
“Hệ thống lái xe chưa thành thục cần nhân viên kỹ thuật địa phương phản ánh …… Hiện giờ hệ thống dạy học đã bắt đầu thực nghiệm, hiệu quả rất tốt, bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh.” Người dẫn chương trình có chút hưng phấn, “Đương nhiên, xuất sắc nhất vẫn là ‘Hệ Thống Chủ Lý’ của chúng ta.
Tổ chuyên gia quan sát rất vừa lòng đối với biểu hiện của Athena ở cục thanh tra, nó thậm chí có thể tự động theo dõi hồ sơ của những vụ án cũ, tốc độ sàng lọc thông tin quan trọng nhanh hơn gấp mấy trăm lần so với con người ……”
Thời Sơn Duyên cũng muốn hút thuốc.
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, nhìn lên phía trên.
Giữa những cành lá rậm rạp lộ ra một ngôi sao nhỏ, giống như một chiếc thuyền ánh sáng lờ mờ sắp bị lật ngược bởi những đám mây.
Máy nhận tin mini đột nhiên dừng lại, rơi vào giai điệu rộn ràng, nhưng chỉ mười mấy giây sau, nó trở nên im lặng.
Không, không.
Thời Sơn Duyên nghe được tiếng hít thở rất nông, không phải im lặng.
“…… Xin chào.” Người đối diện rất lâu sau mới mở miệng.
Thời Sơn Duyên không trả lời.
Đối phương tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.
Giọng hắn rất nhẹ như chưa tỉnh ngủ.
“Xin chào,” đối phương rất lịch sự, “máy nhận tin xa lạ, đây là kênh hoa viên …… Tôi là dẫn chương trình đêm khuya ‘Glass’”
Thời Sơn Duyên hoài nghi máy nhận tin mini bị hỏng, đây không phải là kênh tin tức mà anh chọn.
“Bạn đang làm gì vậy?” Đối phương không biết có người đang nghe, hắn chỉ là muốn nói chuyện với máy nhận tin này, “Ồ,” hắn lầm bầm lầu bầu, “Bạn bị vứt bỏ.
Định vị của bạn cho thấy bạn đang…… trên đường biên giới xa xôi.”
Đúng vậy.
Thời Sơn Duyên khó hiểu mà nhướng mày, trả lời trong lòng.
Anh có thể ngắt và chuyển về kênh tin tức.
“Chúng ta hãy chơi một trò chơi, hãy để tôi đoán trải nghiệm của bạn.” Đối phương dường như đã quen với việc lẩm bẩm như vậy, lúc hắn nói chuyện mang theo giọng mũi, có lẽ còn đang bị cảm, kéo giọng nói hơi dài, nghe như đang làm nũng.
“Nhãn hiệu của bạn cho thấy nó chỉ bán ở Khu Quang Quỹ là có giá rẻ hơn so với khu vực khác.
Nhưng nơi này quá xa, chủ nhân của bạn là đặc vụ sao? Anh ta chạy đến nơi có chiến tranh và đang trốn trong rừng rậm,” đối phương nói, “Anh ta là tay súng bắn tỉa sao? Tôi chỉ nghĩ tới khả năng này.”
Các đội viên gác đêm phía đối diện đã ngồi trước lều, đã đến lúc Hồ Nhãn nên ngủ.
Hiện tại trời rất tối, buổi chiều mới vừa mưa, buổi tối cũng có thể sẽ mưa.
Thời Sơn Duyên hy vọng đừng mưa, quần áo của anh còn chưa khô và mưa cũng sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn.
“Anh ta bị bắn chết, cho nên bạn mới ở lại nơi này, không ai có thể mang bạn trở về thế giới bình thường.”
Thời Sơn Duyên: “……”
Đối phương không có ý định ngừng trao đổi đơn phương như vậy, Thời Sơn Duyên suy đoán hắn có thể không có bằng hữu, là cái người hay ở nhà…… Hacker? Dù sao đầu cũng không bình thường.
“Không biết thời tiết ở chổ bạn thế nào, tôi ở đây vẫn luôn mưa.” Đối phương nói tới đây tạm dừng.
Hắn thở dài rất nhỏ, “Tôi đã quen với những ngày mưa …… sống thật là mệt mỏi.”
Máy nhận tin rơi vào im lặng.
Có một loại thất vọng trong sự im lặng này.
Đối phương cứ như vậy, đêm khuya cùng máy nhận tin vứt đi nói chuyện, thật giống như ở trên đại dương bị lạc mất phương hướng, chỉ có thể nói di ngôn với ốc biển.
Hắn rõ ràng rất u buồn, mang theo một chút giãy giụa, cứ như là nói chuyện có thể giảm bớt sự cô độc của hắn.
“Buổi sáng tôi mở mắt ra, đếm những giọt mưa trên kính, một trăm hay một vạn cũng không có khác nhau, chúng đều giống nhau như đúc.
Tuần trước dưới kính bò qua một con ốc sên,” Giọng điệu của đối phương giống như nhìn thấy con voi, “Một con ốc sên thật …… Thật mẹ nó hiếm lạ.”
Ừ, hừ.
Thời Sơn Duyên có chút buồn ngủ, dựa vào thân cây hướng về phía Hồ Nhãn.
Anh đối bọn họ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rõ như lòng bàn tay, để không bị bọn họ bỏ lại, anh còn phải nắm bắt thời gian để ngủ.
“Làm người là nghề nghiệp vô nghĩa nhất, tôi bị tước đoạt tự do lựa chọn cái chết.
Bạn tin không, tôi đã lang thang trước cái chết mấy ngày, bọn họ lại giật dây lại…… Đại não là nơi phiền toái nhất, nghe nói nó khống chế suy nghĩ, nhưng so với suy nghĩ, tôi thích xử trí theo cảm xúc hơn.
Có lẽ máy móc không có nhu cầu như vậy? Bạn sẽ phát điên lên vì làm việc nhiều giờ? Đừng tức giận, tôi chỉ là chán … Tôi không muốn làm tổn thương bạn ……” Giọng đối phương càng ngày càng thấp, “…… Tôi hâm mộ con ốc sên kia, tôi hy vọng nó bò nhanh hơn.”
“Mưa bên ngoài kính quấy nhiễu suy nghĩ của tôi, tôi đã rơi vào cảnh không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Hôm nay hay hôm qua? Tôi hỏi Artemis cùng một câu hỏi, nhưng con mẹ nó tôi không có ấn tượng, là nó nói cho tôi.
Tôi cảm giác đại não đang mất khống chế, tôi nghe được bọn họ đang thảo luận về vấn đề ‘thu về’, và cho tôi thời gian không nhiều lắm.
Hôm nay là ngày thứ 697 của luyện tập, còn một tuần nữa là sinh nhật của tôi.
Nếu tôi còn sống, bạn chính là quà sinh nhật của tôi.”
Những giọt mưa rơi xuống và đập vào mái tóc của Thời Sơn Duyên.
Anh vừa ôm súng vừa nghe tiếng thì thầm bên tai.
Tuy rằng đối phương căn bản không biết có người đang nghe, Thời Sơn Duyên cũng không muốn để đối phương im lặng.
“Tạm biệt,” đối phương vẫn giữ bình tĩnh, “máy nhận tin xa lạ, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe, chúc cho bạn cùng tôi đều có thể tự do tử vong.”
Máy nhận tin trở lại tiếng ồn, và sau đó tiếp tục phát sóng tin tức.
Súng trong lòng ngực Thời Sơn rất cứng, chống lên ngực anh, khiến cho anh xác định vừa rồi không phải nằm mơ.
Anh vứt bỏ những giọt nước từ mái tóc mình, ngẩng đầu lên một lần nữa và thấy rằng ngôi sao đã chìm trong những đám mây.
“Tạm biệt,” Thời Sơn Duyên nói, “Một đứa trẻ khó hiểu.”
* * *
Trái tim đập mạnh, đánh thức Thời Sơn Duyên.
Anh hoạt động cánh tay tê mỏi của mình và mở mắt trong ánh sáng chói lọi.
Đèn treo trên bàn mổ đang lắc lư, khiến Thời Sơn Duyên thấy choáng váng.
“—— Nổ!” Giọng Phác Lận từ bậc thang truyền đến, vừa gần vừa xa, “Trên lầu đang nổ mạnh, Duyên ca! Anh tỉnh dậy đi!”
Tiếng còi báo động sắc bén của máy bay kiểu ong xuyên qua đôi tai tắc nghẽn của Thời Sơn Duyên, chúng nó đập vào cửa sổ trên lầu, khiến cho nổ mạnh bắn ra vô số tro bụi.
Thời Sơn Duyên xoay người đứng lên, từ vị trí của mình nhìn thấy bậc thang bị nổ tung.
Dao Phẫu Thuật cầm súng, đi vài bước, xốc lên tấm che: “Nhảy nhảy nhảy, mau nhảy!” Ông xách cổ áo Phác Lận, đem người đá xuống phía dưới, “Tôi không có ý định vào tù!”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.