Khí trời từ từ trở nên lạnh, đã tiến vào mùa thu.
Vừa tan học Hà Tống liền đi đến xưởng sửa chữa của Ngô Đức, cùng gã mân mê xe máy, học các thứ có liên quan.
Trước đây hắn không hay mang Phương Tử Cách theo, hiện tại mỗi ngày hận không thể biến cậu thành cái móc khóa treo ngay thắt lưng, đi chỗ nào mang tới chỗ đó.
Phương Tử Cách cũng quen rồi, bên người luôn mang theo một cái cặp sách nhỏ. Hà Tống làm việc của Hà Tống, cậu làm việc của cậu, hai bên đều không bị lỡ việc.
Tình cờ có thể nhìn thấy Hà Cao.
Hà Cao với Ngô Đức quen biết từ lâu, cũng hay lui tới đây, sửa xe cùng bảo dưỡng nhất định sẽ đến nơi này của gã.
Có một lần, Hà Cao dẫn theo một người đến. Người kia rất đặc biệt, Phương Tử Cách đặc biệt nhớ rõ.
Hắn lớn lên quá đẹp.
Hoàn toàn không phải ẻo lả, phi thường anh khí, hoặc là có thể nói mỹ lệ.
Ngũ quan mang theo cảm giác như người nước ngoài, như là từ một bức tranh mà ra.
Nhìn so với Hà Cao thì nhỏ hơn, nhưng mà Hà Cao ở trước mặt hắn đặc biệt nghiêm túc, một chút cũng không dám lỗ mãng. Phương Tử Cách cảm thấy được gã có chút sợ người kia.
Cũng bởi vì hiếu kỳ mà chăm chú nhìn thêm một chút, Hà Tống nhân cơ hội đùa bỡn, buổi tối suýt chút nữa làm eo của cậu bị gãy làm đôi.
Phương Tử Cách khóc không ra tiếng, phát lời thề độc không bao giờ nhìn người khác nữa, lại nhìn hậu huyệt muốn bị làm nát, lúc này mới dập tắt được lửa nóng của Hà Tống.
Sau đó Hà Tống mới nói, đó chính là người mà Hà Cao trước đây nói “sao đều thích đi làm mông của đàn ông”.
Phương Tử Cách hỏi, làm ai? Tiểu Ngọc sao?
Tiểu Ngọc là một người khác cũng ở bên cạnh Hà Cao mà cậu đã gặp qua. Tổng cộng đã thấy được hai người, mỗi người có một cá tính riêng biệt.
Tóc Tiểu Ngọc hơi dài, sắc mặt tái nhợt, giống như quanh năm không nhìn thấy mặt trời. Thô thô vừa nhìn, cho người ta có cảm giác đó là một cô gái.
Anh ta cùng Hà Cao đi tu sữa xe, từ đầu tới cuối một câu cũng chưa từng nói ra. Hà Cao cũng không quan tâm lắm, xong việc liền ném một chiếc chìa khóa đến trước mặt, Tiểu Ngọc cầm lấy liền rời đi.
Hà Tống bĩu môi, nói hắn cũng đã hỏi Hà Cao. Hà Cao nói Tiểu Ngọc ngược lại là muốn được người khác làm, ông đây nhìn không lọt.
Hiện tại Tiểu Ngọc đang ngồi đối diện Phương Tử Cách.
Vẫn là cái bàn nhỏ kia, Phương Tử Cách ôn tập, Tiểu Ngọc ngẩn người.
Trời thu ánh nắng tuy tốt, nhưng mà gió cũng có chút lạnh. Hà Tống pha trà rót vào bình giữ ấm, đưa cho Phương Tử Cách mang theo.
Phương Tử Cách do dự có nên rót một ly cho Tiểu Ngọc không, anh ta ăn mặc đơn bạc, thoạt nhìn như sắp đông cứng rồi.
Suy nghĩ một lát, cố ý đi hỏi Hà Tống một tiếng.
Hà Tống đối với thái độ này của cậu rất là hài lòng, hôn lên má cậu một cái.
Làm Phương Tử Cách phẫn hận. Hận Hà Tống cũng hận bản thân. Sao cái gì cũng sợ Hà Tống hết vậy?
Trước khi quen biết Hà Tống, bởi vì không hợp với mọi người mà hay bị bắt nạt, nhưng cậu không sợ, cũng không quan tâm.
Nhưng mà không biết tại sao lại sợ Hà Tống gần chết, tuy rằng Hà Tống ngoại trừ trên giường ở ngoài không động tới cậu dù chỉ một đầu ngón tay.
Ngô Đức theo thường lệ tới tìm bọn cậu tán gẫu một hai câu, Tiểu Ngọc xem như người này không tồn tại, Ngô Đức náo loạn một lúc cũng mất mặt, cùng Phương Tử Cách đáp hai câu rồi đi.
Phương Tử Cách đối Tiểu Ngọc có chút cảm giác kỳ diệu. Hoặc nên nói là đồng bệnh tương liên?
Tiểu Ngọc thích một người không thích mình, còn mình thì cả ngày bị trói bêm cạnh một tên cuồng ***.
Cuối cùng cậu vẫn rót một ly trà, đẩy về phía Tiểu Ngọc.
Đôi mắt đen láy của Tiểu Ngọc liếc nhìn cậu, miệng giật giật.
Cảm ơn.
Thật không dễ dàng, còn có thể đáp lại, tuy rằng mãi đến tận rời đi anh ta cũng không uống một ngụm.
Mặt trời xuống núi sớm, hơn năm giờ Hà Cao liền bắt Hà Tống về nhà.
Xe môtô của Hà Tống phải thay đổi linh kiện, tạm thời để lại ở xưởng sửa chữa. Hai người bọn họ người thêm vào Tiểu Ngọc, ngồi trên xe ôtô của Hà Cao trở về.
Hà Cao đã sớm đủ tuổi lấy bằng lái, không giống như Hà Tống, vị thành niên cầm một cái bằng giả chạy khắp mặt đường.
Phương Tử Cách cảm thấy thể nào cũng có ngày mình và hắn cùng nhau bị ngã chết.
Buổi tối có việc với Hà Cao, Hà Tống hiếm khi không dẫn cậu theo mà lại đưa đến cửa nhà.
Nhìn Phương Tử Cách xuống xe, Hà Tống một chút cũng không xấu hổ mà gọi: “Bảo bối nhi, chờ điện thoại của lão công.”
Tiểu Ngọc liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu.
Quả thực Phương Tử Cách tức giận đến nỗi muốn mắng hắn một trận, đỏ mặt vặn người rời đi. Đáng tiếc, Hà Tống chỉ coi là cậu thẹn thùng.
Buổi tối hiếm có một đoạn thời gian yên tĩnh để ôn tập, trước khi lên giường đi ngủ, Hà Tống đúng hẹn gọi điện thoại cho cậu.
“Bảo bối nhi, mở video.”
“Làm gì…?” Trực giác của Phương Tử Cách cho biết đây không phải là chuyện tốt.
“Lão công muốn nhìn cưng, nhanh lên một chút.”
Mỗi ngày đều gặp nhau, có gì hay ho nữa đâu mà nhìn?
Phương Tử Cách hết cách rồi, vẫn theo ý hắn mà mở video lên, Hà Tống còn nói: “Bảo bối nhi, đặt điện thoại ở một chỗ có thể quay hình thật rõ, cỡi quần áo.”
Hắn muốn chơi chat ***!!!!
“Không muốn… Buồn ngủ rồi…”
“Nói chuyện phiếm với lão công xong rồi hẳn ngủ, nhanh, sẽ tức giận.” Hà Tống nghiêng đầu nhìn: “Nếu không bây giờ lão công sẽ qua đó làm cưng? Chọn một cái.”
Ở trong lòng Phương Tử Cách đã mang Hà Tống ra đánh hơn 100 cái.
“Được rồi, đặt ở nơi thích hợp, để lão công cái gì cũng có thể nhìn thấy.”
Chỉ huy nên đặt điện thoại quay hình chỗ nào thì tốt xong, liền thúc giục cậu cởi quần áo, cởi áo ngoài áo trong, lột quần dài quần lót.
Toàn bộ đã cởi hết, rồi nói cậu: “Mở chân ra, lão công muốn nhìn miệng nhỏ một chút.”
Miệng ở trên mặt á!!
Phương Tử Cách nhẫn nhịn xấu hổ, hai chân mở ra một chút, treo trên hai bên tay vịn của ghế tựa.
Hà Tống không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm. Nhìn đến nỗi toàn thân Phương Tử Cách nóng lên.
“Xem xong rồi…”
“Lão công muốn nhìn bên trong.”
Phương Tử Cách biết hắn không phải muốn nhìn bên trong, mà là muốn làm bên trong. Hiện tại không thể làm được, nên muốn nhìn cậu tự an ủi bản thân.
Thoa một ít kem bôi trơn, vươn ngón tay giữa luồn vào bên trong, mở rộng từ chút một, kết quả lại phát hiện mình còn không hiểu rõ cơ thể của mình bằng Hà Tống.
Cảm giác rất quái lạ, so với lúc bị Hà Tống xuyên qua còn xấu hổ hơn gấp trăm lần.
“Ừm… … …”
Bình thường Hà Tống làm như thế nào nhỉ?
Mò ở chỗ nào?
Càng sâu một chút?
đầu v* thì sao?
Lực đạo ra sao mới có thể tê tê dại dại?
Phương Tử Cách tưởng tượng như Hà Tống đang sờ cơ thể mình, rốt cục mới có chút cảm giác.
Cái mông có chút ướt, đầu nhũ cũng cứng lên.
“Bảo bối nhi, cưng tự chơi mình cũng rất tốt, khúc cây này của lão công xem ra cưng không muốn dùng nữa rồi?”
Phương Tử Cách vừa giương mắt nhìn tới, nhất thời hô hấp liền trở nên dồn dập: Cái côn th*t thô to của Hà Tống đang lay động ở chính diện màn ảnh.
“Nghĩ… Muốn dùng…!”
“Vậy phải làm sao đây, lão công không qua được…”
Vậy cậu còn nói lời thừa thải như thế làm gì!
“Dùng đồ chơi ngăn tủ đỡ đi, tuy rằng không lớn bằng lão công.”
Mở ngăn kéo ra, những thứ đồ chơi *** Hà Tống đều cất ở đó, lôi ra, hậu huyệt cũng cần nhét ba, bốn cái vào trong.
“Lão công biết cưng thích được động, tùy tiện lấy một cái đi ”
Phương Tử Cách sờ soạng lấy một cái trứng ra, đang muốn nhét vào bên trong, lại nghe hắn nói: “Trước khi nhét lão công làm như thế nào?”
Làm thế nào?
Trước tiên Hà Tống sẽ mở *** huyệt ra, vẽ vòng vòng xung quanh *** huyệt, làm cho *** huyệt của cậu nhịn không được mà muốn nuốt chửng vào trong.
Phương Tử Cách làm theo.
Quả nhiên *** thủy càng nhiều, nhét vào rất dễ dàng.
“Là trứng rung sao, không phải chỉ có một cái này đó chứ?”
Phải biết rằng như vậy vẫn chưa đủ với hắn.
“Nói cho lão công, một cái hay mấy cái?”
Phương Tử Cách đếm một chút, to to nhỏ nhỏ bốn cái, đó là chưa tình cái chuỗi hàng loạt trứng đã dùng lần trước.
“Được, nhét toàn bộ vào đi bảo bối nhi.”
“Không, không được! Không thể nhét vào nhiều như vậy!”
“Sao có khả năng, cây gậy này của lão công còn lớn hơn những vật đó rất nhiều.”
“Kia, không giống nhau…!”
“Nhanh lên một chút, bảo bối nhi, biểu hiện tốt lão công sẽ có thưởng!”
Mới không muốn được thưởng gì hết, còn không bằng bản thân chạy đến đây…!
Phương Tử Cách nghe lời quen rồi, không biết phản kháng lại hắn, lúc nhét vào cái thứ hai không thể không thay đổi tư thế.
Cậu quỳ gối trên ghế, cái mông chỉa vào ống kính, nằm nhoài trên ghế dựa tiếp tục nhét xong bốn cái.
“Trong bụng… Rất phồng…”
Hậu huyệt của cậu nuốt tất cả love egg vào, cái miệng nhỏ vẫn khép kín như thường ngày, chỉ còn dư lại sợi dây nối với nút điều khiển ở bên ngoài, treo lung lay ở giữa hai chân cậu.
Thanh âm của Hà Tống chợt trầm thấp, nghe không ra tâm tình: “Mở nút tối đa, toàn bộ.”
“Ả…?”
Mở toàn bộ bốn cái?! Còn muốn mức lớn nhất?! Đây không phải là muốn giết chết cậu sao?!
“Bảo bối nhi, lão công đang nhìn đấy.”
Phương Tử Cách nghe ra Hà Tống đã bắt đầu thở dốc. Không biết vì cái gì trong lòng lại muốn mê hoặc hắn một chút, dứt khoát cắn răng lần lượt mở từng cái đến mức lớn nhất!
“Ưm a a a a a a a ——!!!”
Âm thanh chấn động ong ong, từ bên trong bụng cậu phát ra rất rõ truyền đến Hà Tống ở đầu bên kia.
“Lão công…! Bên trong *** huyệt thật chấn động…!”
Đôi gò mông cũng rung theo, chút chút liền làm cậu chảy ra nước mắt.
“Mẹ nó…!”
Hà Tống gầm nhẹ.
Cặp mông trắng toát cùng hậu huyệt phấn nộn của Phương Tử Cách, bên trong ống kính rung động rõ ràng, *** thủy cũng thuận theo đùi lớn mà chảy xuống.
“Lão công! Lão công! Lão công!”
Cậu khóc lóc gọi Hà Tống, phân thân chưa cứng hẳn, cũng đã bắt đầu phun ra chất nhầy.
Hà Tống ở bên kia, nhìn *** huyệt của của cậu tự an ủi mà bắn ra.