Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên

Chương 46

Kỳ nghỉ hè năm hai chuẩn bị lên năm ba, Phương ba Phương mẹ rốt cuộc cũng chán ghét lúc nào cũng cãi nhau, cũng lười ở trước mặt lão gia tử gỉa bộ ân ái, thỏa thuận ly hôn.

Chính là chuyện này, bọn họ cố ý chờ đến khi Phương Tử Cách thi tư pháp xong mới nói.

Phương Tử Cách từ câu nói “Ba ba ma ma có chuyện muốn nói với con” kia thì đã đoán được rồi.

Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chẳng bằng nói, nhìn ba mẹ suốt ngày đánh nhau cãi vả, vô số lần cậu mong mỏi “Các người ly hôn đi”.

Một cái nhà thùng rỗng kêu to, đối với cậu mà nói có cũng được mà không có cũng chả sao.

“Con bây giờ cũng lớn rồi, tốt nghiệp xong qua mấy năm nữa thì cũng phải kết hôn, cho nên căn nhà này ba mẹ để cho con, muốn bán hay giữ lại, tự mình quyết định.”

“Qua năm mới, con muốn đến nhà ba hay nhà mẹ gì cũng được, chúng ta tuy rằng đã ly hôn, nhưng vẫn là ba mẹ của con… Ừm, ba ba bên này gần đây cũng không được tiện lắm, con hiểu không? Thế nhưng qua một trận là ổn rồi, cái kia… con chưa từng thấy nhưng cô ấy rất dễ nói chuyện… Mà…”

Bộ dạng Phương ba ấp a ấp úng, dẫn tới Phương mẹ cười nhạo một tiếng.

Phương Tử Cách đánh gãy lời ba ba: “Ba không cần quan tâm, con không qua đó đâu. Con có thể tự chăm sóc chính mình, nhà này làm phiền ba và mẹ bán đi. Con cũng không cần nhiều tiền như vậy, lưu một nửa cho con là được. Tốt nghiệp xong con ở bên này mua một cái nhà nhỏ, sau đó tiến vào công ty luật, ở thành phố lớn vẫn phát triển tốt hơn một chút.”

“Con trai, con đi cùng mẹ đi.” Phương mụ giành lấy điện thoại: “Nhà của mẹ cũng không phải như ba ba con, hừ, con trai đến đó cũng phải xin con ranh kia đúng không, nói ấp a ấp úng?”

Phương ba nói cô người này nói như thế nào đấy hả? Cái gì mà xin phép, tôi đây không phải là lúng túng à!

Phương mẹ nói ‘sao cái lúc anh nhắc đến con ranh đó với con trai anh không thấy xấu hổ hả?’

Phương Tử Cách thả điện thoại xuống, từ trong điện thoại không ngừng phát ra âm thanh cãi vã, cậu nặng nề hít một hơi.

“Các người đừng ồn ào nữa.” Một lần nữa cầm điện thoại di động lên, Phương Tử Cách nói: “Các người đã ly hôn thì phải sống cho tốt cuộc sống của riêng mình. Ngày tết con sẽ gọi điện thoại cho hai người, cũng sẽ trở về thăm ông, khi nào nhớ thì sẽ đi thăm hai người.”

Tuy rằng con biết hai người sẽ không quá nhớ con, nên con cũng sẽ không nhớ hai người.

“Ba mẹ, hai người đều phải hạnh phúc.”

Hiện tại con rất hạnh phúc, cho nên con không oán hận, hi vọng hai người cũng hạnh phúc.

Phương ba Phương mẹ bởi vì câu nói này mà trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó Phương mẹ hít hít mũi, mang theo tiếng khóc nức nở: “Con trai, ba mẹ có lỗi với con.”

Rốt cuộc là lương tâm đột nhiên xuất hiện hay là nhận ra xưa nay vẫn chưa bao giờ đối xử tốt với cậu? Phương Tử Cách cũng không biết được.

Để điện thoại xuống, cậu ngồi dưới lầu kí túc xá một hồi lâu, sau đó nhắn tin cho Hà Tống, hỏi hắn có nhận điện thoại được không.

Chưa đến hai phút, Hà Tống đã trực tiếp gọi điện thoại đến.

“Làm sao vậy bảo bối nhi?”

Phương Tử Cách nói như vậy thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nếu không đã trực tiếp “Lão công, em muốn gọi điện cho anh” rồi.

“… Cũng không có việc gì.” Phương Tử Cách chỉ là muốn làm nũng với Hà Tống: “Lão công… Em không có nhà.”

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, đột nhiên cậu nhận ra: Đúng vậy, từ bây giờ cậu thật sự không còn nhà nữa!

Ngay lập tức Hà Tống liền hiểu ý của cậu, đau lòng nói: “Bảo bối nhi, cái này mà em còn nói không có việc gì à?”

Phương Tử Cách có cha có mẹ, cùng Hà Tống mất đi cha mẹ tương phản rất lớn —— Hà Tống có thể đến được rất nhiều nơi gọi là “nhà” nhưng mà đối với Phương Tử Cách, ngay cả nhà cũng không còn.

“Bảo bối nhi, em khó chịu thì cứ khóc đi, lão công ở đây này, lão công mãi mãi ở bên cạnh.”

Khó chịu à? Phương Tử Cách không khó chịu, chỉ là trong lòng có chút vắng vẻ. Cũng không biết tại sao lại hết rồi, chắc trong lòng cậu, cái “gia đình” đó từ trước giờ vẫn không được lấp đầy.

Chân chính làm cho cậu muốn khóc, thật ra là do câu nói kia của Hà Tống “Lão công mãi mãi ở bên cạnh.”

Hà Tống mua vé tàu hỏa chuyến đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã xuất hiện ở dưới lầu kí túc xá của Phương Tử Cách.

Sợ gây phiền phức cho cậu, nhanh chóng liền xách người đi tới nhà trọ, còn cố ý tìm xa một chút.

Mới vừa vào cửa, nước mắt Phương Tử Cách liền chảy xuống.

“Lão công, anh cũng đừng không cần em nữa…”

Hà Tống ôm cậu vào trong ***g ngực, vỗ về sau lưng cậu: “Nói cái gì đó, tiểu hỗn đản.”

Phương Tử Cách bị sợ hãi chiếm lấy.

Trong thế giới của cậu, những bóng mờ có liên quan đến cậu đều bị vỡ nát hết, hoàn toàn chỉ còn lại một mình Hà Tống.

Cậu cũng biết như vậy là không tốt, Hà Tống nhất định sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng mà có còn biện pháp gì đâu? Từ khi cậu mới bắt đầu biết yêu, xuyên qua vô số ngõ cụt tự nói với mình phải rời xa Hà Tống, nhưng có lần nào thành công đâu chứ?

Hà Tống càng ngày càng trở nên to lớn, mãi đến tận khi lấp đầy cả thế giới của cậu.

Cậu thích Hà Tống như vậy.

Cậu yêu Hà Tống như vậy.

Hà Tống hiếm có lúc làm tình không nói lời thô tục.

Chỉ vừa ôn nhu vừa tâm tình làm cậu đến khi cậu khóc òa lên.
Bình Luận (0)
Comment