Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 24

Lý Vân Thiên cuối cùng mở lòng từ bi, để Vương Tiện Lâm cho trứng gà ra khỏi cơ thể.

Nội bích màu đỏ tươi, theo trứng gà phun ra mà lộ ra ngoài. Trứng rơi xuống đất phát ra thanh âm rất nhẹ, chậm rãi lăn hai vòng rồi ngừng lại, trên vỏ trứng bao lớp niêm dịch màu trắng, đó là dịch ruột non của y, bởi vì dùng sức quá độ, còn có vài giọt vẩy ra ngoài.

Một cái, hai cái… Tất cả đều phun ra xong Vương Tiện Lâm cũng sấp trên đất không ngừng thở gấp.

Lý Vân Thiên nở nụ cười một tiếng.

Vương Tiện Lâm xấu hổ gục đầu xuống, tâm nhảy lên kịch liệt.

“Như vậy, ngươi muốn trở thành cái gì của ta đây?” Lý Vân Thiên đạp mông Vương Tiện Lâm.

“Ta…” Vương Tiện Lâm thực do dự.

“Nếu không nói vậy trở thành máy đẻ trứng cho ta đi, mỗi ngày biểu diễn đẻ trứng cho ta.” Lý Vân Thiên cười khẽ, giọng điệu nghiêm túc không cho cự tuyệt.

“Không!” Vương Tiện Lâm hoảng sợ.

“Không muốn đẻ trứng sao? Cũng đúng, nếu cả ngày bị trứng gà cứng rắn tiến vào, hậu huyệt của ngươi sẽ tùng rất nhanh không ai muốn thao nữa đi.”

Vương Tiện Lâm nghe Lý Vân Thiên nói tựa hồ còn có chuyển biến, quay đầu đôi mắt mong đợi nhìn hắn.

“Như vậy ngươi có thể làm cái gì cho ta đây? Tự ngươi nói xem.” Lý Vân Thiên giữ động tác chân dẫm trên mông y, nói.

“Ta… Ta có thể chế rượu…” Vương Tiện Lâm suy nghĩ, lắp bắp nói.

“Ta đi bất kể quán bar nào, đều có thể tìm được người chế rượu cho ta.” Lý Vân Thiên tựa hồ khinh thường quay đầu.

Vương Tiện Lâm gấp phát khóc… Y hôm nay tựa hồ khóc mấy lần, hoàn toàn không có bộ dáng soái ca lạnh băng bình thường.

“Không nghĩ ra sao? Không nghĩ ra thì đẻ trứng a.” Lý Vân Thiên cười tủm tỉm đe dọa.

“Chế rượu…” Vương Tiện Lâm cúi đầu nói.

“Ta mới nói  —— ”

“Dùng ta… Mông, chế rượu…” Vương Tiện Lâm gắt gao nhắm mắt lại, tựa hồ không có biện pháp nói thêm chữ nào nữa.

“Ý tưởng thú vị.” Lý Vân Thiên nở nụ cười.

Hắn sờ sờ hậu huyệt vẫn đang sưng đỏ của Vương Tiện Lâm. Vương Tiện Lâm quỳ rạp trên đất nhẹ nhàng run rẩy, nhưng cho dù nội tâm sợ hãi, y vẫn thuận theo bàn tay thăm dò của Lý Vân Thiên đón ý nói hùa.

“Yên tâm, ta không phải loại chơi chán liền không quan tâm, hậu huyệt của ngươi hôm nay đã bị ta ngoạn đủ, có thể tạm nghỉ một chút.” Lý Vân Thiên nhìn xem Vương Kiến Quốc cùng Vương Lập Hải bên cạnh, “Các ngươi cũng vậy, đêm nay tìm thuốc mỡ linh tinh gì đó sát sát đi, mấy ngày tới ta còn muốn hảo hảo ngoạn một trận a.”

“Chủ nhân ngày mai không tới sao?” Nghe ra ý trong lời Lý Vân Thiên, Vương Lập Hải vội vàng nói.

“Một ngày không thấy ta cũng chịu không nổi sao?” Lý Vân Thiên cười hỏi.

Vương Lập Hải đỏ mặt, gật mạnh đầu.

Nhìn y phản ứng đáng yêu như vậy, Lý Vân Thiên nhu nhu tóc y, “Vậy theo ta trở về đi, sống cùng với ta.”

Vương Lập Hải mắt sáng rực lên, “Thật vậy chăng?”

“Đến đó, nô lệ khác đều là tiền bối của ngươi, ngươi phải hảo hảo ở chung với bọn họ a.” Lý Vân Thiên xấu xa nói.

Vương Lập Hải lại nghiêm túc thở dài, “Chỉ cần ta có thể ở lại bên chủ nhân…”

“Thời gian không còn sớm.” Lý Vân Thiên nhìn đồng hồ, “Mặc quần áo rồi đi với ta.”

Vương Lập Hải vui vẻ bắt đầu mặc quần áo.

Tới công ty đón Tư Đồ Trường Phong đã chờ trước cửa, Lý Vân Thiên đưa hai nô lệ về biệt thự.

Thấy Tư Đồ Trường Phong xuống xe liền bắt đầu cởi quần áo, Vương Lập Hải cũng thông minh học theo.

Lý Vân Thiên âm thầm gật đầu, y tựa hồ rất có thiên tư làm nô lệ a!

Hắn để bọn họ về phòng trước, Lý Vân Thiên thì tới biệt thự Lục Á Sanh cách vách. Hắn cũng không quên, nơi đó còn có tên bộ đội đặc chủng cường hãn Viên Bằng Phi đâu!

Bởi vì lúc trước thôi miên Viên Bằng Phi, nói y vô luận thế nào cũng không thể rời khỏi biệt thự, khi cởi bỏ thôi miên cũng chỉ là khôi phục tố chất thân thể y mà thôi, vì lệnh cấm chưa bị cởi bỏ, Viên Bằng Phi đã tỉnh ngủ vẫn chỉ có thể lõa thân nằm trên giường chờ đợi.

Lý Vân Thiên đẩy cửa ra, liền thấy Viên Bằng Phi giật mình run rẩy một chút.

“Phi nô, cảm thấy thế nào?” Lý Vân Thiên tựa vào cửa, hưng trí hỏi.

Viên Bằng Phi siết chặt nắm tay, nhận mệnh xốc chăn lên. Lý Vân Thiên trước khi đi đã đeo đuôi, hạng quyển cho y cẩn thận, hiển nhiên y cũng không có gan tháo ra. Nhìn Viên Bằng Phi tứ chi chấm đất bò tới, Lý Vân Thiên trong lòng càng thêm vừa lòng.

Đây chính là nô lệ duy nhất cho tới giờ hắn không phải hoàn toàn dựa vào thôi miên mà thu phục được a!

“Chờ mong sao? Tối nay ngươi có thể cùng ca ca ngươi cùng nhau tiếp nhận dạy dỗ của ta!” Lý Vân Thiên nhìn như hưng phấn nói.

Cứng ngắc… Viên Bằng Phi nghe thế tựa hồ cũng không biết bò như thế nào, cùng tay cùng chân bò tới, cũng chỉ trầm mặc nằm bên chân Lý Vân Thiên.

Vì thế, khi Lục Á Sanh bận rộn cả ngày trở lại biệt thự của Tư Đồ Trường Phong, cởi bỏ quần áo đi vào phòng, liền bắt gặp một màn cơ hồ khiến toàn thân y tái lạnh ——

Người toàn thân trần trụi, trên cổ đeo hạng quyển, đầu dây kia nằm trong tay chủ nhân y Lý Vân Thiên, trong mông tắc đuôi chó, còn thi thoảng phe phẩy, quỳ trên đất khẩu giao cho Lý Vân Thiên, là đệ đệ thân sinh của y!

Những người khác hiển nhiên đều bị Lục Á Sanh cho làm bối cảnh…

Nghe thấy tiếng cửa mở, Viên Bằng Phi vẫn phi thường bất an cũng dừng lại, y cũng không dám quay đầu nhìn xem người tiến vào có phải ca ca y hay không.

“Bằng, Bằng Phi?!” Lục Á Sanh bất chấp quy định trong này không thể đứng, ba bước cũng chỉ mất hai bước chạy đến trước mặt y.

“Sao lại ngừng? Tiếp tục.” Lý Vân Thiên vỗ vỗ mặt Viên Bằng Phi trong miệng còn đang hàm chứa phân thân của hắn, quát lớn nói.

Viên Bằng Phi thống khổ nhắm mắt lại, đầu lui lui tiến tiến, phun ra nuốt vào dục vọng của Lý Vân Thiên.

“Còn cái đuôi, phải vẫy vẫy như cẩu, nói nhiều lần rồi còn nghe không hiểu sao?” Lý Vân Thiên tiếp tục nói.

Viên Bằng Phi vò đã mẻ lại sứt, chậm rãi phe phẩy cái mông chứa đuôi chó thô to.

“Bằng Phi…” Lục Á Sanh không biết nói gì.

Tầm mắt Lý Vân Thiên chuyển qua Lục Á Sanh.

Lục Á Sanh lập tức phản xạ có điều kiện quỳ xuống.

“Ngươi có gì thắc mắc đây? Chẳng lẽ chỉ có ngươi có quyền làm nô lệ của người khác, mà đệ đệ ngươi không có sao?” Lý Vân Thiên nói.

Lục Á Sanh trầm mặc lắc đầu, y có thể nói gì? Bản thân y cũng là nô lệ của chủ nhân, nào có quyền đi quản chuyện của đệ đệ.

“Hé miệng.”

Lý Vân Thiên rút phân thân khỏi miệng Viên Bằng Phi, nhét vào miệng Lục Á Sanh đã mở lớn.

“Nếm thử nước miếng của đệ đệ ngươi đi.” Hắn cười nói.

Bên tai truyền đến tiếng nước dâm mĩ, Viên Bằng Phi nhịn không được mở mắt ra.

Đại ca y, đại ca từ nhỏ bảo vệ y, hàm chứa phân thân, dùng đầu lưỡi liếm trụ thể cùng song cầu của nam nhân khác.

“Đều lại đây.” Lý Vân Thiên nói.

Lục Á Sanh lúc này mới phát hiện, Tư Đồ Trường Phong cùng một người khác y không biết đang ở bên cạnh.

“Tỷ thí khẩu kỹ một chút, xem ai có thể liếm cho ta thoải mái, bắt đầu đi.” Lý Vân Thiên nói.
Bình Luận (0)
Comment