Chuyển ngữ: VickieeBeta: Loyal PangÁnh nắng ban trưa gay gắt khiến cả người nóng bức, Trần Niệm rảo bước đi vào con đường nhỏ khu rừng trúc râm mát. Núi giả và các đình đài thông với cổng sau của trường học. Trần Niệm đi được nửa đường lại gặp cô bạn thân của Hồ Tiểu Điệp là Tằng Hảo, người đã chuyền tờ giấy cho cô lúc ở trong lớp. Trần Niệm biết cô ấy muốn tìm mình nên dừng lại.
Mắt Tằng Hảo sưng như quả hạnh, nhìn Trần Niệm: “Sao cậu không chuyền lại giấy cho mình?”
Trần Niệm im lặng lắc lắc đầu, tỏ ý là không biết nói gì.
Tằng Hảo vừa nói vừa nắm chặt tay thành quả đấm: “Họ cũng đã hỏi mình rất nhiều lần, vì mình là người bạn thân nhất của Tiểu Điệp, nhưng mình quả thật không biết gì cả và cũng chẳng hề giúp được gì.”
Tằng Hảo vừa nói, nước mắt lại không kiềm được trào ra: “Mấy hôm trước Tiểu Điệp là lạ, mọi người đều nhìn thấy, cậu ấy không thích nói chuyện, mang vẻ trĩu nặng tâm sự. Mình không biết có phải vì quan hệ với bạn cùng lớp không tốt hay không, nhưng lại cảm thấy không đến mức ấy. Mình đã hỏi cậu ấy, cậu ấy lại phủ nhận, bảo là chuyện khác. Sau đó thì….”
Vẻ mặt Trần Niệm không biểu cảm, quay đầu thoáng nhìn về phía lớp học. Lá trúc khẽ phất phơ trong gió, ánh nắng nhảy múa trên những chiếc lá cây, giống như dòng nước trong suốt.
“Mình không tin Tiểu Điệp sẽ… Nhưng họ lại nói khi Tiểu Điệp chết, cả sân trường đều vắng tanh, không có người ngoài. Sự hiềm nghi đối với bảo vệ cũng bị loại bỏ, nếu cậu ấy quả thật tự sát…”
Tằng Hảo ngẩng đầu: “Trần Niệm, cậu là người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Điệp khi còn sống, rốt cuộc cậu ấy có nói gì với cậu không?”
Trần Niệm lắc đầu.
“Trần Niệm, cậu nói đi.” Tằng Hảo gần như sụp đổ.
Trần Niệm yên lặng một lúc, từ từ mở miệng: “Không có. Mình với cậu ấy không… không thân, nếu ngay cả cậu cũng không… không biết, mình… mình làm sao biết được?”
Tằng Hảo kiên trì: “Nếu cậu ấy tự sát, cậu ấy không thể nào không nói gì với bất cứ ai.”
Trần Niệm nhìn ánh mắt của cô ấy, hỏi ngược lại: “Nói… gì cơ?”
Tằng Hảo sửng sốt, đúng vậy, nói gì chứ?
“Trần Niệm, cậu nói thật không? Cậu ấy quả thật không nói gì với cậu cả à?”
Trần Niệm: “Thật.”
Càng lớn, trình độ nói dối càng trở nên tài giỏi hơn rồi, đây giống như tự nhiên luyện được vậy.
Tằng Hảo nhìn Trần Niệm, sắc mặt của cô ấy vẫn cứ tái nhợt như thế, cứ như một người lúc nào cũng chìm trong mùa đông; đôi mắt tối như mực, vô cùng bình tĩnh, như tuyết rơi trong đêm.
Tằng Hảo rũ vai, không rõ là thất bại hay hoang mang, nói: “Được rồi.”
Trần Niệm nhìn cô ấy buồn bã mất hồn, trong lòng muốn nhắc nhở cô ấy, chỉ còn hai tháng nữa là phải thi tốt nghiệp trung học rồi, phải nên chăm chỉ học tập mới phải, cô còn muốn nói với Trần Niệm cách xa Lý Tưởng ra, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì cả.
Lúc đi lên lầu, Tằng Hảo lại đuổi theo đằng sau, kéo lấy cánh tay cô, nói nhanh: “Có phải là vì Ngụy Lai không? Mình vẫn nghĩ là không đến mức ấy, nhưng mình lại không nghĩ ra lí do nào khác, có phải là cô ta hay không?”
Trần Niệm nhanh chóng rút tay về.
***
Trần Niệm cất ba trăm đồng vào cặp, nhét một trăm đồng vào túi, đi ra khỏi máy ATM. Cô dáo dác nhìn xung quanh rồi mới nhanh chóng bước đi.
Đi qua ngã tư, Trần Niệm ngửi thấy mùi bánh bao, cô đi đến cửa hàng đằng trước mua hai cái bánh bao làm bữa tối, đưa một trăm đồng cho ông chủ trả lại.
“Không có tiền lẻ à?” Ông chủ cau mày.
Trần Niệm mím môi, lắc đầu.
Ông lão lục lọi trong ngăn tủ, không có tờ năm mươi đồng. Ông không kiên nhẫn xoay người lấy tiền lẻ trong túi, quay lại đưa cho Trần Niệm một xấp tiền lẻ dầy cộm.
Trậm Niệm nghiêm túc đếm, chín mươi tám đồng tám hào. Cô săm soi tờ mười đồng và hai mươi đồng, lại kiểm tra tờ năm mươi đồng, hình ẩn, điểm mù…
Tiền quá cũ, Trần Niệm phải mất một lúc mới xong, vị khách đằng sau cười nhạo: “Xem lâu dữ vậy, lần sau tự mang theo máy kiểm tiền luôn đi.”
Ông chủ cũng hối thúc: “Đừng cản đường người khác nữa, toàn bộ mấy người phía sau đều xếp hàng đợi có mình cô đấy.”
Trần Niệm hơi lúng túng, nhét hết bánh bao vào cặp, cúi đầu bỏ đi.
Cô ra vẻ bình tĩnh đi thẳng về trước, nhưng trong lòng lại không yên, lại cầm tờ năm mươi đồng ra xem lại. Còn chưa nhìn được gì đã nhác thấy đám người khá quen, đó là bọn côn đồ hôm trước bao vây trấn lột nam sinh mặc áo phông trắng kia, bọn chúng đi chung vừa đi vừa cười, vừa phì phèo thuốc lá.
Trần Niệm hồi hộp, bình tĩnh nắm chặt tiền trong tay, định bỏ lại vào trong túi đồng phục.
Cô nắm lấy dây đeo cặp muốn xoay người đi vòng đường xa hơn, nhưng đối phương đã nhìn thấy cô, cũng nhận ra cô: “Ê, mày đứng lại!”
Trần Niệm kiên trì dừng bước.
“Nghe nói mày bị nói lắp à?” Tên cầm đầu cười, “Nói, nói, nói, vài câu, câu, cho, bọn tao nghe, nghe thử xem.”
Cả bọn cười hô hố.
Trần Niệm cúi đầu đứng ở giữa bọn chúng, như một con mèo nhỏ bị một đám chuột lớn vây quanh. Động tác của cô vụng về, không có chỗ nào để trốn.
Bọn chúng cười nhạo một lúc, lại vào vấn đề chính.
“Có tiền không?”
Trần Niệm lắc đầu.
“Không có thật à?”
“Ừ.”
“Hừ, lần trước dễ dàng bỏ qua cho mày quá nên không nói thật đây mà.”
Trần Niệm cắn chặt môi, lại lắc đầu.
“Vậy thì để bọn tao soát người thử xem.”
Trần Niệm định bỏ chạy nhưng bị bắt lại.
Có người đi ngang qua, vội rảo bước rời khỏi chốn thị phi, không ai dám phản ứng gì. Xưa nay dũng cảm luôn là một thứ xa xỉ.
Bọn chúng nhanh chóng móc được tờ năm mươi đồng ở túi bên trái của cô, lại móc được bốn mươi tám đồng ở túi bên phải.
“Đây là cái gì? Hả?!” Tên cầm đầu nhe răng trợn mắt, giơ tay muốn tát cho Trần Niệm một cái, nhưng còn chưa đánh trúng thì Trần Niệm đã xông lên nắm chặt tay hắn, muốn cướp tiền lại. Đó là tiền sinh hoạt của cô.
Tên côn đồ không ngờ Trần Niệm lại mạnh như vậy, nắm chặt tiền không chịu buông, còn cào hắn rách cả da. Hắn túm cổ áo Trần Niệm nhấc lên: “Còn nữa không? Hả?”
Trần Niệm mặt trắng bệch, cố gắng nói một câu: “Hết… rồi.”
“Con đĩ này, đến chết cũng không chịu thành thật.” Tên côn đồ tát mạnh vào mặt cô, nói với bọn đàn em: “Cặp sách!”
Trần Niệm giãy dụa, ôm chặt cặp không buông, nói từng từ: “Hết… rồi. Thật đó! Hết… rồi!” Cô nói rất cật lực, cứ như đang thề thốt.
Cô hy vọng bọn chúng sẽ tin tưởng lời nói dối của mình. Nhưng bọn chúng vẫn giật lấy cặp cô, mở khóa kéo ra, dốc ngược cặp xuống. Trần Niệm nhìn thấy số tiền đang kẹp trong sách môn Hóa rơi ra. Vừa nhìn thấy một góc tiền, trong đầu cô đã ầm ầm vang dội, cô cảm thấy vừa tuyệt vọng, vừa đau khổ.
“Tờ năm mươi đồng này là giả!” Một tiếng hét thu hút sự chú ý của đám đông, một tên cầm tờ năm mươi đồng vừa cướp được ban nãy, tức giận nói: “Tiền này là giả.”
Tờ tiền được thay phiên chuyển đi một lượt, bọn chúng đều chắc chắn: “Là giả.” “Là giả.” “Hóa ra là giả.”
Ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Trần Niệm trở nên hằn học, cứ như cô là một cô gái xảo trá, cố ý lừa gạt chúng vậy.
“Dám dùng tiền giả lừa bọn tao!” Tên cầm đầu giơ tay muốn đánh, Trần Niệm lập tức ôm đầu.
“Này.” Là một giọng nam lạnh lùng.
Cái tát kia không giáng xuống.
Trần Niệm nhìn từ dưới cánh tay, lại là nam sinh mặc áo phông trắng kia. Cậu đứng dưới ánh sáng rực rỡ, tay trái trắng ngần lại thon dài, buông thõng đang cầm một điếu thuốc, khói bay lượn lờ. Cách đây không lâu, cậu là kẻ thua cuộc dưới tay bọn chúng. Cậu và mẹ cậu bị bọn chúng hùa nhau, dùng ngôn từ thấp kém xấu xa nhất sỉ nhục.
Trần Niệm cứ nghĩ là mọi chuyện đang trở nên xấu đi, ai ngờ đám người kia lại thôi ngang ngược, quẳng cặp và tờ tiền giả xuống đất, chuẩn bị bỏ chạy.
“Trả tiền lại cho cô ấy.” Cậu nhả ra một làn khói, ngón tay búng một cái, tàn thuốc rơi xuống cạnh chân.
Bọn chúng quẳng số tiền đó lên cặp rồi bỏ chạy.
Trần Niệm không hiểu, nhưng cũng không muốn hiểu. Cô thấy phần xương lông mày của cậu lại bị trầy thêm một đường, trên cánh tay cũng có một vết thương mới trông mà sợ. Cô cứ tưởng rằng cậu là người bị bắt nạt sỉ nhục, nhưng hóa ra cậu giống với bọn họ.
Nam sinh mặc áo phông trắng đứng tại chỗ nhìn cô, cũng không có ý muốn thu dọn giúp cô. Trần Niệm ngồi xổm xuống, nhặt tiền lên, phủi bụi trên sách, bỏ vào cặp rồi đeo lên lưng.
Cậu đi đến trước mặt cô, chiếc bóng bao phủ cả người cô. Tầm mắt Trần Niệm nhìn thẳng chỉ có thể thấy được cằm cậu, cô cũng không định ngẩng đầu lên, cô xoay xoay vai, toàn thân đều đang nói chạy đi.
“Này.”
Trần Niệm đang cúi thấp đầu thẫn thờ, thầm nghĩ thế nào cũng phải nói cảm ơn.
Nam sinh mặc áo phông trắng nhíu mày, không chịu được việc cô không thèm để ý đến mình, nói: “Này, đồ nói lắp.”
Trần Niệm ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu.
Cậu hừ khẽ, nói: “Còn kìa.”
Cậu hất cằm, chỉ tờ tiền năm mươi đồng trên đất.
Trần Niệm nhặt tiền lên, ngón tay vuốt vuốt góc tiền, điểm mù và đường vân, thẳng thớm không cảm giác lồi lõm, trong lòng cô ớn lạnh, tự trách sự lơ là và lòng tự ái vớ vẩn của mình khi ở tiệm bánh bao ban nãy.
Cô nói: “Giả rồi.”
Vẻ mặt thiếu niên biến sắc, hừ lạnh ra tiếng: “Giả?”
Trần Niệm biết cậu hiểu lầm, muốn giải thích nhưng mở miệng lại không nói nên lời. Cô lấy từ trong túi quần ra hai tờ năm mươi đồng tuy nhăn nhúm nhưng vẫn còn rất mới, đưa ra trước mặt cho cậu nhìn, chỉ vào cậu, ra hiệu, ý bảo hai tờ năm mươi đồng này mới là của cậu đưa cho cô.
“Cái này của cậu…” Cô cố gắng khiến mình không nói lắp “Là thật.”
Vẻ mặt không vui của thiếu niên dần nguôi đi, dịu giọng hỏi: “Tờ tiền giả này… lấy từ đâu?”
Trần Niệm không đáp, lấy ba mươi đồng tiền lẻ đưa cho cậu, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Trả… cậu.”
Cậu nhìn cô giây lát, đôi mắt đen nhánh khẽ nheo lại, cảm xúc không vui lại trào lên. Cuối cùng, cậu nhận tiền rồi nhét vào túi.
Mặt cô nóng lên, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn.”
Cậu thiếu niên cười khẩy, tựa như khinh thường, lại như giễu cợt. Trên đường có người gọi một cái tên, cậu quay đầu lại nhìn, đi về phía đó. Là một đám lưu manh, đồng bọn của cậu.
Trần Niệm cột lại tóc, lấy túi bánh bao ra, đi về phía ngược lại.
Ông chủ cửa tiệm bánh bao đang chuyển lồng hấp, nhìn thấy Trần Niệm, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Trần Niệm đưa tiền trả cho ông: “Tiền ông trả lại là… là giả.”
“Nói năng lắp ba lắp bắp mà còn dám đến đây lừa gạt à? Vừa nhìn đã biết thứ bịa đặt, ai có thể chứng minh đây là tiền tao đưa cho mày hả?”
Trần Niệm đỏ mặt: “Phải… phải mà.”
Giọng ông chủ lại càng lớn hơn: “Có ai như mày không, đường đường là học sinh, dáng vẻ cũng thanh tú, bộ tưởng tao coi tiền như rác à?”
Trần Niệm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Ông chột… dạ.”
“Mày…” Ông chủ bị cô nói trúng, giọng càng lớn hơn, dùng trò bắt chước để sỉ nhục: “Chột, chột dạ… Tao thấy mày nói chuyện không liền mạch, mày mới chột… dạ đấy.”
Mấy người khách xung quanh bật cười, tuy không có ý xấu gì nhưng lọt vào tai Trần Niệm thì đều là ác ý.
Bà chủ đến xem tình hình, trừng mắt nhìn ông ta, bà nói: “Cô gái trẻ, có phải cháu hiểu nhầm rồi không? Dì buôn bán nhiều năm rồi, chưa từng dùng tiền giả. Có phải cháu bị lừa ở chỗ khác nên nhầm rồi không?”
Trần Niệm khẳng định chắc nịch: “Không phải.”
“Không phải là… dì.” Trần Niệm giơ tay chỉ ông chủ “Là ông ta.”
Mặt mũi người đàn ông kia nhăn nhó, giống như nếp uốn trên bánh bao vậy: “Có thôi đi không, ỷ mình là con gái rồi cho là tao không dám làm gì mày đúng không?”
Bà chủ quát ông ta một tiếng, hòa nhã bảo: “Trên các quầy trong ngân hàng đều có viết, nhận tiền rồi kiểm cho kĩ, đi rồi thì không chịu trách nhiệm nữa. Nếu ai cũng giống như cháu vậy, đừng nói là cửa tiệm bánh bao của dì, ngay cả ngân hàng cũng đóng cửa nữa là.”
Sau đó bà ta lại đi chào hỏi khách, gạt Trần Niệm qua một bên. Có người mua bánh bao hiếu kỳ nhìn ngó, nhưng việc không liên quan đến mình họ đều không quan tâm, mua bánh bao của mình xong rồi bỏ đi.
Trần Niệm yên lặng một lúc rồi nói: “Báo cảnh sát.”
Bà chủ oan uổng than thở: “Sao khuyên mãi mà cháu không chịu tin vậy? Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, không muốn gây chuyện.”
Trần Niệm nhìn chằm chằm, ông chủ thách thức: “Ừ, mày đi đi.”
Trần Niệm đi báo cảnh sát thật. Một lúc sau, có hai người cảnh sát đến, tách hai bên ra hỏi thăm, người hỏi tin Trần Niệm, nhưng không có cách nào chỉ có thể gạt qua một bên, bởi vì không có chứng cứ.
Bà chủ nói với người cảnh sát: “Cô gái trẻ này hiểu lầm thôi, đừng trách cô ấy.”
Thấy hai nhân viên cảnh sát muốn đi, trong lòng Trần Niệm vô cùng tủi thân, nói: “Tôi không hiểu… hiểu nhầm. Đây… quả thật là… do họ đưa.”
Bà chủ liếc cô một cái, lại bán bánh bao tiếp.
Nhân viên cảnh sát được Trần Niệm đưa đến vỗ vai cô, bất đắc dĩ than thở: “Chúng tôi làm việc đều phải nói đến chứng cứ. Cô gái trẻ, lần sau phải xem kĩ tiền tại quầy nhé.”
Hốc mắt Trần Niệm ửng đỏ. Hai người họ không đến còn đỡ, đến rồi lại đi, càng không giúp được gì cho cô. Mấy kẻ gian ác ở đâu cũng có. Nhưng chứng cứ thì không phải chỗ nào cũng có. Gặp chuyện như thế, cũng không còn cách nào khác. Trần Niệm không cam lòng, đứng yên tại chỗ không chịu đi.
Người đến xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, ông chủ nhiệt tình mời chào khách, nhưng lòng lại càng thêm lo lắng. Trần Niệm nhìn gương mặt cố tươi cười của ông ta, có lúc, cô thật muốn phóng hỏa thiêu rụi cửa tiệm này.
Ý nghĩ này khiến lòng cô nghèn nghẹn. Hóa ra một trái tim trong sáng lại có thể dễ dàng nảy lên ý đồ xấu xa như thế.
Lúc này, một vạt áo phông màu trắng xuất hiện trong tầm mắt Trần Niệm, một bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm điếu thuốc, hai ngón tay rút tờ tiền năm mươi đồng ướt mồ hôi trong tay cô, giọng nói lạnh nhạt giễu cợt vang trên đỉnh đầu cô: “Đứng ven đường chờ tôi.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen và hàng mày rậm của cậu, vẻ mặt bình tĩnh, vài sợi tóc trên trán lòa xòa sắp đâm cả vào mắt. Trần Niệm không nhúc nhích, cậu thiếu niên lạnh lùng hất cằm về phía bên trái, ý bảo cô tránh ra.
Trần Niệm đi đến ven đường, cậu xoay xoay vai, chậm rãi dụi tắt điếu thuốc trong tay lên cái bánh bao tròn trịa, vẻ mặt ông chủ và bà chủ kinh ngạc, há mồm líu lưỡi.
Đầu lọc thuốc dựng thẳng trên mặt bánh bao. Cậu đập tờ tiền lên vỉ hấp, nói gì đó, sắc mặt của ông chủ và bà chủ đều trở nên xám ngoét.
Trần Niệm chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn và gầy gò của cậu thiếu niên.
Sau đó, ông chủ nhanh chóng cầm tiền trả lại cho cậu, cậu xoay người đi xuống bậc thang, đến cạnh Trần Niệm đưa một tờ năm mươi đồng mới cho cô: “Tiền thật này.”
Trần Niệm: “Cậu nói… nói gì… với bọn… họ?”
Cậu nhoẻn môi, không có ý muốn nói cho cô biết. Trần Niệm liếc mắt về phía tiệm bánh bao, thấy bà chủ kia đang bưng mặt khóc.
Cậu thiếu niên cũng quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: “Hai người kia là vợ chồng, ông chồng đưa tiền giả, cô nghĩ rằng bà vợ không biết à?”
“Tôi biết.” Trần Niệm nói.
Cậu nhướng mày. Người cậu che chắn toàn bộ ánh nắng chiều. Trần Niệm cúi đầu, yên lặng đi về phía trước, cô cắn chặt môi: “Năm mươi… đồng… mà đến mức ấy sao?”
“Mọi người đều như vậy, sống lâu thêm một ngày, sẽ thối nát đi một chút, cô không biết à?”
Trần Niệm chậm chạp lắc đầu: “Tôi nghĩ…” Cô lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại Tằng Hảo.
Cậu hỏi: “Nghĩ gì?”
“Trên bước đường trưởng thành… và già đi, tôi không muốn thối nát.” Cô lắp bắp nói, gắng sức nói thêm một câu: “Không muốn biến mình… thành loại người… mà tôi căm hận nhất… thời niên thiếu.”