Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Chương 6

Chuyển ngữ: Loyal Pang, Kentu

Biên tập: Loyal Pang

Xe gắn máy rẽ vào xưởng thép bỏ hoang, đường đầy ổ gà, trên cỏ cây phủ kín đất cát. Vào thập niên bảy mươi tám mươi, xưởng thép phát đạt, địa vị của công nhân cao, nhân viên ở đây dễ cưới vợ nhất. Người thời đó cũng chia làm năm bảy loại.Hà Đông chuyển sang Hà Tây cũng chưa mất đến ba mươi năm. Thế kỷ mới thay đổi cải cách, xưởng thép thiệt hại rất lớn, môi trường ô nhiễm, thế là cắt giảm biên chế, suy tàn, phá sản, đóng cửa chỉ trong một đêm.

Mảnh đất này không ai quản lý, cứ để không ở đó mười mấy năm. Nhà xưởng đổ nát, xiêu vẹo xập xệ, chỉ còn tòa nhà ký túc xá của nhân viên ở khu trong cùng của xưởng. Vách tường đen sì do bị khói xưởng thép hun quanh năm suốt tháng.

Xe phanh gấp, Trần Niệm va vào lưng Bắc Dã liền ôm mũ bảo hiểm ngồi vững lại. Cô vịn vai cậu, đứng dậy trèo xuống mô-tô. Trước mặt là tòa nhà ký túc xá nhân viên cũ kỹ, trời sắp tối, khói bay ra từ từng cửa tò vò giống như một tổ ong khổng lồ đang bốc khói.

Bắc Dã nói: “Bên này.”

Trần Niệm quay đầu lại. Sau cây cổ thụ rậm rạp là một tòa nhà hai tầng, rèm cửa kín mít. Nó không giống chỗ giành cho người ở, ngược lại giống như trạm tập hợp và trung chuyển hàng hóa. Trên vách tường bên phải có cầu thang sắt chạm rỗng, loang lổ rỉ sét, đi thông lên tầng hai.

Lá cây kia rất thơm, hương vị trong lành, dưới tán cây treo từng sợi chỉ mảnh màu trắng giống như rèm trân châu, vô cùng xinh đẹp. Đến gần Trần Niệm mới phát hiện, trân châu dưới sợi chỉ kia hóa ra là con sâu béo núc màu trắng.

Lạnh cả sống lưng, Trần Niệm cẩn thận tránh né, đi lên cầu thang. Trên hành lang tầng hai chất đầy đồ bỏ đi như thùng đóng gói, xe đạp cũ kỹ phủ kín bụi than.

Bắc Dã ngồi xuống mở khóa, nâng cửa cuốn lên, mảnh sắt chấn động ầm ầm, bụi bay mù mịt trong buổi hoàng hôn. Trần Niệm sững sờ, khóe môi khẽ nhoẻn cong.

Cậu quay lại nhìn: “Sao thế?”

Trần Niệm cúi đầu: “Cánh cửa này… ngầu quá.”

Bắc Dã không tỏ vẻ gì, cũng không lên tiếng.

Trần Niệm nói: “Xe… cũng thế.”

“Cũng cái gì?”

“Cũng, rất ngầu.”

Cậu vẫn không tỏ vẻ gì, nâng cửa cuốn lên, đưa lưng về phía cô bước vào phòng, khóe miệng hơi nhoẻn lên lại nhanh chóng hạ xuống, nói: “Vào đi.”

Trần Niệm thoáng chốc do dự rồi đi vào theo.

Bên trong mờ tối, chăn đơn tràn ngập mùi con trai ẩm thấp và oi bức, giống như cây dâu ngoài phòng, lại giống như mùi hơi đất khi trời chuyển mưa, hơi tanh, ẩm ướt và tràn trề sức sống.

Trần Niệm nhìn cậu, cậu giơ tay kéo cửa cuốn xuống, bả vai kéo theo vạt áo phông lộ ra chiếc bụng bằng phẳng, trên đó có đường nét gợi cảm và xa lạ. Trần Niệm dời mắt đi.

Cậu nắm lấy mép cửa kéo xuống, cửa kéo được một nửa, cậu nhấc chân móc vào mép cửa giẫm xuống đất, cánh cửa gọn gàng đóng lại. Cậu không khóa cửa, đi vào phòng, kéo dây đèn lơ lửng trong không trung, tách một tiếng, đèn chân không sáng lên. Ánh đèn mờ ảo mông lung giống như ống thủy tinh chứa đầy đom đóm.

Một tia sáng hoàng hôn màu đỏ chiếu xuyên qua khe hở, chia căn phòng thành hai nửa. Một bên là giường và tủ quần áo đơn giản, một bên thì rất nhiều dụng cụ và máy móc  nằm rải rác lộn xộn, hòa lẫn với mùi mực in gắt mũi.

Cửa sổ đối diện bị ánh nắng chiều rọi vào, trong nhà vô cùng nóng bức. Thoáng chốc bước vào phòng, mồ hôi đã rỉ ra da thịt, giống như cây nấm mọc lên trong đất bùn sau cơn mưa, run run và toàn thân khó chịu.

Bắc Dã kéo cây quạt đứng đến bật số lớn nhất, thổi Trần Niệm thoáng lảo đảo. Đầu tóc bị gió thổi bám vào cần cổ, sợi tóc và mạng nhện dính lấy da thịt ẩm ướt mồ hôi.

Thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, cậu hừ một tiếng: “Khăn giấy để làm gì?” Nói xong cậu cầm siêu đi đến vòi hứng nước.

Trần Niệm tháo hộp đàn ghi-ta đặt lên bàn, vén tóc dính trên mặt, nhìn xung quanh. Trên vách tường dán poster, có Hanamichi, Luffy, Zoro(*) và cả Châu Kiệt Luân. Nước sơn trên tường vì quá lâu nên đã ố vàng, lớp sơn bị nứt, có nơi phồng lên, giống như da người già.

(*) Nhân vật trong băng Hải Tặc Mũ Rơm của loạt Manga và Anime One Piece tác giả Eiichiro Oda.

Cậu lấy mấy cốc mỳ ăn liền, hỏi: “Em ăn loại nào?”

Trần Niệm đảo mắt một lượt: “Thịt bò chua cay.”

Bắc Dã đứng bên bàn, thành thạo xé vỏ, bóc túi gia vị ra. Trần Niệm đến giúp, khi bóp gói tương bị dính vào ngón tay, Bắc Dã thoáng liếc nhìn cô, cầm khăn giấy phủ lên ngón tay cô, nắm lấy lau mấy cái, rồi rút mạnh qua những khe hở ngón tay. Giống như chăm sóc tay trẻ con, chỗ nào cũng được lau sạch sẽ.

Trần Niệm ngước mắt nhìn cậu. Cậu quay người đi lấy nước sôi nấu mì, tìm được hai quyển sách đặt lên miệng ly. Có quyển sách Tiếng anh lớp Bảy, bìa sách bị xé toạc rồi, trên trang sách vẽ hình Hàn Mai Mai, Lý Lỗi và một bà lão đang trò chuyện cùng nhau,

– How old are you?

– It’s a secret.

Trần Niệm nhìn cậu: “Cậu…” Vừa cất lời, đôi mắt đen nhánh liền liếc nhìn khuôn mặt cô, mặt Trần Niệm sượng sùng trong phút chốc, sau khi nhìn nhau hai giây, mới nhớ nói tiếp, “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Ánh mắt cậu không dời đi, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười… sáu.”

Cậu cong khóe môi: “Đi học sớm thế à?”

Trần Niệm gật đầu, định nói còn vượt cấp nữa nhưng sợ nói lắp đành nuốt lại. Một tia nắng chiều rực rỡ chiếu lên người họ. Cô hỏi: “Còn cậu?”

“Mười bảy.” Cậu tựa vào cạnh bàn, ngực áo phông bị quạt gió thổi phồng lên phần phật, cậu chợt hỏi, “Em học giỏi lắm à?”

Trần Niệm đáp: “Giỏi.”

Bắc Dã ngừng lại, nhìn cô hồi lâu, hỏi: “Không nói dối đấy chứ?”

Trần Niệm nói: “Không có.”

Cậu im lìm, cầm hộp thuốc mới trên bàn xé giấy niêm phong, móc một điếu ngậm trong miệng, không biết là đang suy nghĩ gì, cuối cùng lại lấy xuống, nói: “Trông em rất ngốc.”

“…” Trần Niệm nói, “Cậu, đã từng nói rồi.”

Bắc Dã nhìn cô: “Em vẫn ngốc đấy thôi, nói lần thứ mấy cũng không quan trọng.”

Trần Niệm: “…”

Trái tim thiếu niên nhạy cảm; Trần Niệm ý thức được mình đã trả lời sai một vấn đề rồi, có thể nói là đã đáp quá nhanh.

Tia nắng đỏ au trên sàn nhà và trên bàn dần mờ tối, Bắc Dã đi kéo rèm, đẩy cửa sổ ra, tiếng người ổn ã; Gió đêm ùa vào mang theo mùi thơm của bánh mì nướng; ánh mặt trời vàng rực, giống như lớp vỏ đường trên bánh mì.

“Thơm quá.” Trần Niệm nói.

Bắc Dã liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn hai phút nữa.”

“Hả?”

“Hai phút nữa, người thu mua sắt vụn lái xe đến, xe lửa đi thành phố băng qua, bánh mì nướng ra lò.” Cậu nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ ra ngoài, biến mất tăm tích.

Trần Niệm kinh ngạc, chạy theo xem.

Dưới bệ cửa sổ có lối đi hẹp bằng xi măng, thông với cầu thang thoát hiểm, cầu thang gần sát tường của xưởng thép, ngoài bức tường là một ngõ nhỏ lâu đời.

Bắc Dã dễ dàng nhảy xuống khỏi tường, mất hút ở tiệm bánh mì đối diện con ngõ.

Chập tối là thời gian ngõ hẻm rộn rã nhất, tiệm may, tiệm tạp hóa, tiệm bánh mì, tiệm sửa giày vân vân… Chuông xe đạp vang lên leng keng, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Mua… đồng nát sắt vụn đây…”

Gần đó có một con đường sắt dẫn đến phương xa. Trần Niệm quay lại bàn, nhấc quyển sách Tiếng anh trên miệng ly ra. Giở tấm đắp ở miệng lên, hơi nóng ập vào mặt; may là mì vẫn chưa nở.

Tuuuu! Trong buổi hoàng hôn vang lên tiếng còi tàu hỏa. Trần Niệm ngẩng đầu, khẽ cười.

Bắc Dã đột ngột mở cửa sổ, khựng lại; Dưới nắng chiều, Trần Niệm đứng bên cạnh bàn xé tờ giấy trên miệng ly. Mảnh giấy rơi xuống đất phất phơ, gió lớn quét qua, váy của cô bị thổi lúc phồng lên lúc xẹp xuống, vải váy màu trắng mỏng manh ôm sát đường nét thân thể cô từng góc độ. Ngoài cửa sổ, bụng dưới thiếu niên dấy lên ngọn lửa, vọt lên lồng ngực, bốc đến cổ họng khô khốc như sặc khói. Cậu tung mình nhảy vào trong nhà, kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng mờ tối lần nữa.

Trần Niệm ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Mì vẫn còn rất nóng.”

Bắc Dã đem bánh mì nướng mới ra lò đặt vào tay cô: “Ăn cái này trước đi, nhân lúc còn nóng.”

Trần Niệm cắn một miếng, xôm xốp mềm mại, mùi sữa lan tỏa. Người cô chợt cứng đờ, tay Bắc Dã luồn vào từ dưới làn váy của cô, men theo mé trong bắp đùi lần lên trên.

Trần Niệm quay đầu, ánh mắt giao nhau với Bắc Dã. Tay cậu dưới làn váy của cô càn rỡ được voi đòi tiên, khẽ giọng hỏi: “Sợ à?”

Trần Niệm né tránh kiễng chân lên, tay của cậu lại đuổi theo. Cô run rẩy, tròng mắt xoay tròn không dám nhìn thẳng, ngu ngơ mà lo sợ.

Ngoài cửa sổ, xe lửa chạy rầm rầm, không khí dao động, trời đất rung lên.

“Sợ thì sao lại đi về cùng tôi?” Cậu gắng sức, gần như nhấc cô bằng một tay. Cô thét lên một tiếng, tay chống bàn cố gắng kiễng cao mũi chân lên.

Cậu nói: “Nghĩ kỹ chưa mà đi về cùng tôi?”

Trần Niệm lắc đầu, mồ hôi rỉ trên trán, thấm ướt tóc mái thành từng lọn nhỏ. Cô mong mỏi được bảo vệ, nhưng hiển nhiên chưa hề dự định đến việc phải đánh đổi điều gì với cậu. Mũi chân cô run rẩy, lảo đảo sắp ngã. Trong khoảnh khắc cô ngã xuống, cậu buông cô ra.

Trần Niệm đứng im tại chỗ trong chốc lát, cảm thấy vô nghĩa. Cô chán bản thân mình nhát gan và lỗ mãng, cảm thấy xấu hổ. Nghĩ kỹ rồi, thế là khẽ nói: “Tôi đi đây.”

Dã Bắc nheo mắt lại, cầm nĩa gõ miệng cốc: “Ăn xong rồi đi.”

“Không… ăn…” Trần Niệm thấy vẻ mặt cậu không cho phản bác bèn đến bên bàn ngồi xuống.

Cô ăn rất chậm, cậu ăn xong trước rồi ra cửa sổ ngồi hút thuốc lá. Trần Niệm ăn xong, thu dọn gọn ghẽ rồi nói với cậu: “Xong rồi.”

Cậu vứt đầu thuốc đi, nhảy xuống khỏi cửa sổ, đưa cô ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa xếp, Trần Niệm mang theo niềm tự tôn cuối cùng, nói: “Tự tôi… đi về được.”

Bắc Dã bật cười một tiếng, nhưng không hề vui vẻ: “Thật à?”

Nụ cười này hơi khắc nghiệt, Trần Niệm không lên tiếng. Cậu và cô đều hiểu rõ, sắc trời nhá nhem, ngay cả khu xưởng này cô cũng không dám đi.

Dường như trở trời, gió đêm bất chợt lạnh hơn. Trần Niệm ngồi trên mô-tô, run cầm cập vài lần. Đoạn đường này rất dài, hai người đều không nói chuyện với nhau, khi đến đèn đỏ Bắc Dã cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô. Đến cửa nhà, gió lớn thét gào, lá cây xào xạc, Trần Niệm cởi mũi bảo hiểm trả lại cho Bắc Dã.

Bắc Dã nói: “Hòa nhau rồi.”

Là câu khẳng định nhưng giọng nói có vẻ nghi vấn không dễ gì phát giác. Trần Niệm mím môi gật đầu.

Bắc Dã: “Nói đi.”

Trần Niệm: “Sớm đã… hòa… nhau rồi.”

Cậu nhìn cô, trong mắt có vẻ hiu quạnh; lại nhìn phía trước, thế giới trong suốt. Một giây sau, xe nổ máy. Cũng trong giây phút đó, giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống chi chít, rơi vào đầu Trần Niệm khiến cô hơi đau. Trời mưa rồi, mà bóng dáng màu đen của cậu đã sớm nhập nhòe, đèn hậu màu đỏ nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.

Chẳng mấy chốc, mưa càng lúc càng lớn, ào ào như trút nước, sình lầy văng tung tóe.

Ôi, mùa mưa sắp tới rồi.

Trần Niệm chạy đến cạnh cầu thang, điện thoại di động vang lên, là Tăng Hảo. Chắc là cô nàng đã chui ra khỏi nhà vệ sinh. Trần Niệm bắt máy nghe, bước chân chợt dừng lại. Nước mưa rơi lộp độp xuống mái hiên, bùn đất bắn lên bắp chân cô. Cơn lạnh chui từ lòng bàn chân lên.

“Cậu… cậu bảo là mình… nói?” Trong cơn mưa to gió lớn, cô nghiến răng, tức giận và sợ hãi, đầu lưỡi líu lại, “Cậu đã từng đồng… ý với tớ như thế nào? Cậu đồng ý sẽ… sẽ không lôi tớ… vào!”

Buông điện thoại xuống, sau lưng ớn lạnh. Cô chột dạ quay đầu lại, trong ngõ hẻm tối đen như mực, chỉ có màn mưa to.

Cô chợt vọt lên cầu thang, cũng không biết đang sợ cái gì. Cô nhanh chóng móc chìa khóa mở khóa, trong đêm tối không nhìn rõ lắm, cắm chìa khóa hồi lâu cũng không lọt vào ổ, nỗi sợ hãi khó hiểu càng lớn.

Tay run lên, chìa khóa rơi trên mặt đất. Trần Niệm ngồi xổm xuống nhặt, khóe mắt nhác thấy trong góc tối có ánh sáng lóe lên, là tàn thuốc. Cổ cô cứng nhắc quay lại, thấy một đôi mắt lạnh lẽo tỏa sáng.

Ngụy Lai phả ra một làn khói, đứng lên khỏi mặt đất
Bình Luận (0)
Comment