Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 5

Tuy rằng Tô Nặc rất ít khi trở về nhà, nhưng phòng ngủ của hắn vẫn gọn gàng sạch sẽ như cũ, hiển nhiên mỗi ngày đều được quét dọn.

Quả nhiên ở nhà vẫn là tuyệt nhất! Người mẫu Tô nằm lì trên giường, cảm thấy vừa thoải mái vừa ấm áp! Không chỉ có chị dâu nấu canh tình yêu, còn có cháu gái đáng yêu, có anh trai khí phách, còn có giường lớn thoải mái vô cùng luôn! Vì thế vốn định cơm nước xong rồi tạm biệt lại trở thành rề rề rà rà ngủ thêm một đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau mới lưu luyến đón xe về biệt thự.

“Nặc Nặc.” Người đại diện đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Đang trên đường về, sao thế?” Tô Nặc hỏi.

“Cậu có thể tới công ty được không, tạm thời có chút việc.” Người đại diện ấp a ấp úng, nói năng qua loa.

Tô Nặc bảo tài xế lái xe đến công ty người mẫu.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nặc đi vào văn phòng của Đới An.

“Tô gia.” Người đại diện giúp hắn vỗ sô pha, nịnh nọt nói, “Mời ngồi.”

“. . . Xảy ra chuyện gì rồi?” Thấy vẻ mặt nịnh nọt của người đại diện, trong lòng Tô Nặc xuất hiện dự cảm không lành.

“Qua đây, nếm thử trà hoa cúc tôi mới pha đi, có thể giúp hạ hỏa.” Người đại diện rất ân cần.

Chuyện còn chưa nói mà đã đòi hạ hỏa, rốt cuộc là chuyện gì mới được! Tô Nặc có chút sốt ruột, chẳng lẽ chuyện mình tạo nick mắng Khâu Tử Ngạn đã bị vạch trần, cho nên công ty muốn cắt hợp đồng với mình?

Không cần thê thảm vậy chứ!

“Cậu uống ngụm trà trước đi.” Người đại diện trấn an hắn, “Nghe tôi từ từ nói.”

Tô Nặc ngửa đầu uống sạch tách trà, kết quả thiếu chút nữa bị nóng đến phát khóc, nhiệt độ này mà hạ hỏa được sao?

“Chuyện là thế này.” Người đại diện lấy hết dũng khí, “Cậu nhất định phải bình tĩnh.”

Tô Nặc nghiêm túc gật đầu, lo lắng ôm lấy gối.

“Có liên quan đến Khâu Tử Ngạn.” Người đại diện tiến hành theo trình tự.

Tô Nặc vừa nghe xong liền rơi lệ, quả nhiên đúng là như vậy! Nhất định do mình mắng Khâu Tử Ngạn quá nặng nên bị fan của hắn ghi hận, tìm người tra địa chỉ IP [1] của Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói, sau đó tra ra mình! Tiếp theo gửi chứng cứ cho công ty và phóng viên giải trí, yêu cầu bọn họ xử phạt thích đáng, trả thù cho Khâu cơ bụng!

Thôi tiêu rồi, ngày mai tiêu đề trang đầu tạp chí nhất định sẽ là «Yêu nghiệt Tô Nặc phát rồ, tạo nick điên cuồng bêu xấu Khâu Tử Ngạn», «Tô Nặc nhìn vậy nhưng thật ra là một kẻ biến thái mê cúc hoa của người hói đầu», đúng là hết sức mất mặt!

“Anh đừng kéo tôi.” Tô Nặc buồn bã nói, “Bây giờ tôi sống không bằng chết.”

“Cậu nhất định phải bình tĩnh.” Người đại diện vội vàng trấn an hắn, “Thật ra cũng đâu phải là chuyện gì lớn. . . Nhưng mà sao cậu biết được hay vậy?”

Tô Nặc còn đang đau khổ, hắn nắm chặt tay người đại diện, tha thiết nói, “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.”

Người đại diện không hiểu gì hết, “Sao đang yên lành tự nhiên lại nói vậy?”

Mắt Tô Nặc chứa đầy nước, “Hay ra bờ sông, hỏi sao không ướt giày.”

Người đại diện hoảng sợ, “Cậu không bị trúng tà chứ?”

Sắc mặt Tô Nặc nghiêm túc, “Thật sự rất cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua, chúc anh làm việc thuận lợi, từ nay chúng ta sẽ không còn gặp nhau trên giang hồ nữa.”

“Tô gia cậu đừng làm tôi sợ.” Người đại diện cũng sắp bị doạ khóc, “Ông chủ chỉ kí hợp đồng với Khâu Tử Ngạn thôi, cậu không cần đòi giải nghệ nghiêm trọng vậy chứ?”

“Tôi thật sự rất thích. . . Hả, anh vừa mới nói gì?” Tô Nặc mở to mắt, hình như không khớp với suy nghĩ của mình thì phải?

“Tôi nói cậu không cần nháo lên đòi giải nghệ, cậu và hắn ta không cùng tuyến.” Người đại diện khuyên nhủ, “Đừng xúc động, nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ!”

“Anh vừa nói ông chủ muốn kí hợp đồng với Khâu Tử Ngạn?” Tô Nặc khiếp sợ.

“Đúng vậy, tôi tìm cậu để nói chuyện này.” Người đại diện gật đầu.

“Ông ta muốn kí hợp đồng với cái thằng cơ bụng ngực bự thiếu não kia?” Yêu nghiệt Tô hùng hổ đứng trên sô pha, chống nạnh tức giận mắng chửi!

“. . . Ngực bự?” Người đại diện mặt đầy hắc tuyến (°△°|||), “Đó gọi là cơ ngực.”

“Ai thèm quan tâm đó là cái khỉ gió gì!” Tô Nặc nhảy xuống sô pha, “Anh có biết nếu hắn vào đây, địa vị đầu bài của tôi sẽ khó mà giữ được, cứ thế này thì có nước cũng như không có nước!”

Người đại diện dở khóc dở cười, “Cậu không thể đặt cho mình biệt danh nào nghe hay hơn à.” Cái từ đầu bài* này không thể dùng lung tung đâu!

*thường dùng trong kĩ viện, chỉ các kĩ nữ/nam đứng đầu.

“Tóm lại ông đây rất mất hứng.” Tô Nặc vỗ bàn, bực mình nói, “Hôm nay tôi muốn ăn 10 đồng đậu hủ thúi chiên.”

“Được được, tôi đi ăn với cậu.” Người đại diện dỗ dành hắn, “Chiều nay công ty sẽ tổ chức buổi họp báo công bố tin tức về hắn, sau này mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu không nhìn, cậu nhất định phải chú ý thái độ của mình, đừng tìm hắn gây sự, biết không?”

“Tôi là loại người như vậy sao?” Tô Nặc hừ hừ mấy cái, sau đó ngồi trước máy tính nhập địa chỉ trang cá nhân của Khâu Tử Ngạn, lạch cạch gõ bàn phím.

Hang ổ của yêu nghiệt nhỏ đầu hói: Cái thằng cơ bụng đáng ghét! Chúc nhà ngươi thành công “dũng mãnh thoải mái suốt một đêm”, từ nay về sau không cần lo bị xuất tinh sớm!!

Khâu Tử Ngạn mở web lên, cảm thấy thật sự hết biết nói gì, vì thế lần đầu tiên trong đời, hắn hồi âm —— Bạn thật sự ghét tôi đến vậy sao?

Má ơi nhận được hồi âm thiệt à?! Tô Nặc giật mình, miệng ngậm nửa cây kẹo dẻo hoá đá. Không phải tên này vẫn luôn là người đàn ông lạnh lùng kiên cường nam tính tráng kiện ư, tại sao lại đi trả lời một đứa anti-fan não tàn? Khoan đã. . . Mình mới không phải anti-fan não tàn, hừ! Tô Nặc hơi lo lắng nhấn F5, phát hiện trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, mình đã bị những người xung quanh chửi tơi bời hoa lá! Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là tiếp theo có nên trả lời tên cơ bụng này hay không?

Thôi khỏi đi! Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Nặc quyết định tắt web. Mình là người có tố chất như thế, đoá hoa cao quý như mình sao có thể chửi nhau với những kẻ tầm thường được!

Kiêu ngạo duyên dáng hất đầu!

“Đúng rồi, lúc cậu về nhà, tôi đã nhận được điện thoại của giám đốc Âu Dương, nói Nhân Thụy đã quyết định cho cậu chụp sổ tay hướng dẫn mua sắm.” Người đại diện vịn bả vai hắn, “Vậy nên cậu thấy đó, cho dù có gặp Khâu Tử Ngạn, cậu vẫn có thể đánh bại hắn!”

“Đồng ý thật sao?” Tô Nặc vô cùng ngạc nhiên, mẹ nó vậy mà cũng được à? Cái vận rác rưởi của mình cũng quá tốt rồi!

“Đương nhiên là thật. Hình tượng và khí chất của cậu đều phù hợp, biểu hiện của cậu hôm gặp mặt cũng rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!” Người đại diện vô cùng tin tưởng hắn.

Yêu nghiệt Tô chột dạ, lịch sử đen tối bưng tô mì thịt bò cỡ lớn ăn như điên. . . Thôi đừng nhắc lại thì hơn!

“Sáng mai đi chụp thử trước, giám đốc Âu Dương cũng sẽ có mặt.” Người đại diện nói, “Tối nay đi ngủ sớm một chút, nhớ đắp mặt nạ.”

“Hắn ta cũng đi?” Tô Nặc lập tức rầu rĩ, lần trước không nhìn thấy rõ thì không tính, lần này phải đối mặt với hắn thế nào đây!

Buồn ơi là sầu!

Vì thế tối hôm đó, Tô Nặc lên mạng điên cuồng tìm kiếm những đề tài như “thuật làm ngưng thời gian”, “làm sao để xuyên về một tuần trước”, “nơi nào bán cỗ máy thời gian”, nhưng đều không có kết quả, đành phải đổi mục tiêu tìm kiếm “làm sao để xoá trí nhớ của người khác”, “thuật thôi miên của ma cà rồng”, nhưng hiển nhiên cũng phí công.

Vì thế hắn đành phải ôm chăn nằm trằn trọc, mặc cho thời gian trôi qua, mãi đến khi mặt trời mọc.

“Trời đất, sao mắt của cậu thâm quầng nghiêm trọng vậy?!” Sáng sớm ghé thăm, người đại diện bị doạ hết hồn, “Tối qua mấy giờ ngủ?”

“Mặc kệ anh tin hay không, tối hôm qua mười giờ tôi đã lên giường.” Tô Nặc mặc đồ ngủ, vẻ mặt phờ phạc, “Nhưng vẫn mất ngủ.”

“Đang tốt lành sao tự nhiên lại mất ngủ?” Người đại diện thật buồn bực, rõ ràng Tô Nặc là người có thể ăn có thể ngủ!

“. . . Bởi vì gần đây thái độ làm việc của tôi chưa đủ tích cực, tôi cảm thấy rất có lỗi với công ty.” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.

Người đại diện khinh bỉ, “Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Tô Nặc gật đầu, “Gần đây chỉ số thông minh của ái phi tăng vọt, trẫm cảm thấy rất an ủi.”

Người đại diện dở khóc dở cười, một tay đẩy hắn vào toilet, “Đi rửa mặt nhanh đi!”

Tô Nặc ngậm bàn chải đánh răng đứng ở trước gương, trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm. Cho dù gặp phải Âu Dương Long ở hậu trường chụp ảnh cũng phải giả vờ vô tội, chỉ cần hắn không đề cập tới, mình tuyệt đối sẽ không nói ra! Nhưng nếu hắn nhắc tới. . . Tô Nặc nắm tay, vậy thì đánh chết cũng không thừa nhận! Dù sao hợp đồng cũng kí hết rồi, hắn đừng hòng lật lọng với mình! Cho dù chỉ là một vụ mua bán vớ vẩn, tốt xấu cũng coi như thắng Khâu cơ bụng một lần!

Đúng vậy, trong tình huống bây giờ, cảm giác thành tựu lớn nhất của Tô Nặc chính là đánh bại Khâu Tử Ngạn, đúng là không có tiền đồ!

Là khu đô thị lớn nhất thành phố, nơi Nhân Thụy chọn để chụp ảnh cũng tương đối nổi tiếng, hầu như đều là nhà hàng xa hoa và khách sạn cao cấp, cố gắng làm nổi bật cuộc sống “thành phố trai đẹp.”

“Trước tiên đến đâu?” Ngồi trên xe, Tô Nặc hỏi.

“Trước tiên đến khách sạn, tìm chỗ chụp một bức gợi cảm.” Người đại diện lật bảng lộ trình.

“Ồ.” Tô Nặc gật đầu, không có dị nghị gì.

Là một người mẫu chuyên nghiệp, đừng nói là chụp ảnh gợi cảm, cho dù là cảnh tắm vòi sen, yêu nghiệt Tô cũng đã từng chụp qua! Đương nhiên phải dùng một ít bọt che bộ phận nhạy cảm, nhưng thật sự khêu gợi đến mức không dám nhìn thẳng. Năm đó hình vừa mới tung ra, giang hồ liền nổi lên một trận huyết vũ tinh phong*, trên mạng mọi người bình luận rất khí thế, hình vừa tung ra đều được bán hết sạch, đặc biệt đặc biệt đáng tự hào!

*mưa máu gió tanh

Nhân viên công tác còn lại cũng đã đến khách sạn, Tô Nặc vào trong thì nhẹ nhàng thở ra, may là Âu Dương Long không có ở đây!

“Đi thay quần áo trước đi, sau đó lại đây trang điểm.” Thím nhà tạo mẫu có quan hệ rất tốt với Tô Nặc, hợp tác với nhau hai ba năm, trên cơ bản đã xem hắn như một nửa con trai, “Đầu tiên là chụp đồ tắm.”

Đương nhiên loại case nhỏ như đồ tắm đối với người mẫu mà nói chỉ là chuyện nhỏ! Sau khi tạo hình xong, hắn nhanh chóng chụp xong một set ảnh.

Mọi người vây trước máy vi tính chậc chậc khen ngợi, quả nhiên là yêu nghiệt danh bất hư truyền!

“Biểu hiện không tồi.” Nhân viên tài vụ đưa cho hắn một ly nước, “Nghỉ ngơi một chút đi, giám đốc Âu Dương sẽ lập tức tới đây.”

“Khụ khụ.” Tô Nặc bị sặc nước, trong lòng gào thét mẹ nó hắn không thể không đến à?! Hắn cũng đâu phải dân chuyên nghiệp, bày đặt đến xem náo nhiệt làm gì, ở đây không có mấy chị gái ngực lớn mặc bikini đâu!

“Chào mọi người.” Không đợi Tô Nặc oán giận xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Mọi người đều đứng lên chào hỏi giám đốc Âu Dương. Có trốn cũng không kịp, người mẫu Tô bọc đồ tắm, da đầu run rẩy, cố gắng tao nhã đứng lên, “Xin chào.”

Âu Dương Long liếc mắt nhìn hắn một cái, gật đầu khen ngợi, “Tạo hình này rất tốt.”

Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không có ý định nhắc lại chuyện kia. . . Tốt quá!

“Tiếp tục đi, bộ tiếp theo là gì?” Âu Dương Long hỏi.

“Tiếp theo thử đồ lót nam.” Nhà thiết kế nói, “Trung tâm thương mại vừa giới thiệu một nhãn hiệu đồ lót cao cấp, muốn quảng bá để nam giới trong thành phố đến mua sắm trang phục cả trong lẫn ngoài, tạo ra địa điểm mua sắm mới.”

Đồ lót thôi chứ gì. . . Tô Nặc hi hi ha ha một phen, cho dù ông không có cơ bắp cũng có thể trình diễn đồ lót!

Xem ra có cơ bụng cũng vô dụng mà thôi!

Vui quá đi mất!

___________________________

[1] Địa chỉ IP (Internet Protocol) là một địa chỉ của một máy tính khi tham gia vào mạng nhằm giúp cho các máy tính có thể chuyển thông tin cho nhau một cách chính xác, tránh thất lạc. Có thể coi địa chỉ IP trong mạng máy tính giống như địa chỉ nhà của bạn để nhân viên bưu điện có thể đưa thư đúng cho bạn chứ không phải một người nào khác. Bạn lướt qua một trang web, IP của bạn bị ghi lại.
Bình Luận (0)
Comment