Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 61

Dựa theo ảo tưởng của Tô Nặc, hắn thật sự hi vọng anh hai có thể nói vài câu như “giám đốc Âu Dương, từ nay tôi giao em trai tôi cho cậu”, “mong cậu chăm sóc nó thật tốt”, “em trai tôi ăn hơi nhiều, cậu có chắc cậu nuôi nổi nó không?”, sau đó hai người sẽ kết bạn với nhau, cuối cùng cả làng happy ending!

Nhưng sự thật hiển nhiên không giống truyện cổ tích, đối với cái thằng đã cướp em trai bảo bối của mình, Hàn Uy chỉ hận không thể trực tiếp đào hố chôn sống, nói một lời cũng ngại nhiều, huống hồ là kết bạn với nhau!

“Anh. . .” Thấy sắc mặt anh hai không ổn lắm, Tô Nặc càng thêm lo lắng, liều mạng dùng ánh mắt cầu xin Hàn Uy.

Nhưng Hàn Uy vẫn lạnh lùng nói, “Tao là anh của Tô Nặc, nếu mày không muốn chết, trong vòng hai ngày cút khỏi Ý cho tao.”

Mẹ nó! Tô Nặc cứng ngắc tại chỗ!

Vừa bắt đầu mà đã dữ dằn như vậy!

Còn chưa chào hỏi câu nào đã hăm dọa người ta, chuyện này không khoa học!

“. . . Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện một chút hay không?” Âu Dương Long hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ thẳng thắn như thế.

Nhưng Hàn Uy còn chưa kịp trả lời, Tô Nặc đột nhiên. . . Té xỉu!

Hắn đập đầu xuống bàn trà, trông cực kì thê thảm!

Hàn Uy thành công bị doạ sợ, chẳng thèm quan tâm người trong điện thoại, vội vàng chạy tới đỡ em trai, “Nặc Nặc!”

Tô Nặc nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vô cùng suy yếu, giống như đã thật sự bất tỉnh!

Nhưng thật ra hắn chỉ giả vờ thôi!

Nếu để anh hai nói tiếp, nói không chừng chồng đẹp trai của mình sẽ bỏ chạy mất dép luôn, vì thế nhất định phải dời đi lực chú ý của anh ấy! Mặc dù giả bộ bất tỉnh có hơi ngu một chút nhưng nhất thời không tìm được cách nào khác, đành phải dùng tạm thôi.

Dù sao cũng từng đóng vai khách mời trong vài ba bộ phim, kĩ năng diễn kịch của ảnh đế Tô xem như không tệ, ít nhất anh hai thật sự bị hắn dọa sợ.

Sau khi kiểm tra xong, xét thấy bệnh nhân này hình như không có bệnh tật gì, bác sĩ nghiêm túc đưa ra kết luận, “Có thể do thần kinh của em trai anh quá yếu, sau này cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”

. . . . .

Hàn Uy dở khóc dở cười.

“Anh. . .” Tô Nặc yếu ớt gọi hắn.

“Ừ.” Hàn Uy ngồi xuống bên giường.

“Anh không giận em chứ?” Tô Nặc nhỏ giọng hỏi.

Tuy rằng thật sự rất giận, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của em trai, Hàn Uy đành phải bất đắc dĩ nói, “Không có, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Em không phải cố tình chọc giận anh.” Tô Nặc nói, “Em. . .” Em thật sự yêu anh ấy.

“Anh biết rồi, đừng nói nữa.” Hàn Uy đắp kín mền cho em trai.

“Anh không chém chết anh ấy đâu, đúng không?” Tô Nặc không yên lòng hỏi.

“Nếu anh nói không, có phải em sẽ ngất thêm lần nữa?” Hàn Uy hỏi ngược lại.

Tô Nặc: . . .

“Đầu u một cục rồi này.” Hàn Uy xoa đầu em trai, “Lần sau nếu có giả bộ bất tỉnh thì nhớ ngã xuống sô pha.”

Tô Nặc lập tức đỏ mặt, sao bị phát hiện nhanh vậy!

“Rốt cuộc Âu Dương Long có gì tốt, đáng để em phải làm thế này.” Anh hai thở dài.

“Bọn em thật lòng với nhau.” Tô Nặc buồn bã trả lời.

Chỉ vì cả hai đều là đàn ông nên mới bị phản đối dữ dội như thế, thật không công bằng chút nào!

Nhưng Hàn Uy vẫn tiếp tục im lặng.

“Ba ơi, có khách!” Ngay lúc hai anh em đang giằng co, Hàn Tiểu Hi đột nhiên mở cửa chạy vào, “Là một chú mặc áo khoác màu đen rất đẹp trai!”

“Ai?” Hàn Uy nhíu mày.

“Chú ấy có nói tên mà con quên rồi.” Hàn Tiểu Hi gãi gãi đầu, tên khó nhớ quá chừng!

“Ba đi xem thử.” Hàn Uy đứng dậy.

Tim Tô Nặc suýt ngừng đập, lẽ nào là chồng đẹp trai của mình?

Tình tiết này thật sự quá bất ngờ!

Sau khi xuống lầu, sắc mặt Hàn Uy lập tức tối sầm.

Bởi vì hắn nhìn thấy tên khốn đã cướp em trai mình!

Còn dám chủ động tìm tới cửa, đúng là. . . Đáng bị đập!

Âu Dương Long đứng ngoài cửa đợi suốt năm phút, sau đó nhìn thấy một người đàn ông bước ra, vẻ mặt như hung thần ác sát!

Tuy rằng người đó không nói gì, nhưng nhìn kiểu nào cũng không giống dân bán mạt chược.

Ngài giám đốc khẽ nhíu mày.

“Tao không nhớ có mời mày tới nhà tao.” Hàn Uy lạnh lùng nói.

“Anh là anh hai của Nặc Nặc?” Âu Dương Long hỏi.

“Biết rồi thì cút đi.” Hàn Uy xoay người vào trong.

Sau đó hắn bị Tô Nặc đang chạy như điên ra ngoài tông trúng!

“Sao em lại chạy ra đây?” Hàn Uy đưa tay đỡ em trai.

Tô Nặc tránh khỏi người anh hai, nhào vào lòng chồng đẹp trai của mình.

Thật sự rất có phong cách “có trăng quên đèn”!

“Hàn Dịch!!!!!” Hàn Uy rống giận.

Nhưng Tô Nặc hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hắn, chỉ lo ôm chầm lấy ngài giám đốc, cảm động hỏi, “Sao anh biết nhà em?”

“Trong hoá đơn mua điểm tâm của em ở khách sạn có ghi địa chỉ.” Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, ngẩng đầu nhìn Hàn Uy, “Nếu anh thật sự quan tâm đến Nặc Nặc, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện một lần.”

. . . . .

Mắt thấy em trai mình như gấu khôngala [1] quấn lấy Âu Dương Long, Hàn Uy không nói nổi lời nào.

“Anh hai.” Tô Nặc quay đầu, hai mắt đỏ rực nhìn hắn.

“. . . Vào đi.” Khó khăn lắm Hàn Uy mới nhả ra được một câu. Tuy thật sự không muốn cũng không biết nói gì với Âu Dương Long, nhưng sợ rằng nếu mình tiếp tục từ chối, sau này sẽ để lại ác cảm trong lòng em trai.

Đành phải thỏa hiệp lùi một bước.

Hàn Tiểu Hi rất thích “chú đẹp trai”, cô nhóc chủ động lấy ra sữa chua của mình trong tủ lạnh, đã vậy còn có ý đồ ngồi lên đùi ngài giám đốc! Hàn Uy nghiến răng nghiến lợi, sao em trai và con gái của mình đều mê mẩn cái thằng vô liêm sỉ này như vậy?!

“Chào cháu.” Âu Dương Long bắt tay làm quen với cô bé.

Hàn Tiểu Hi còn chưa kịp tự giới thiệu, Hàn Uy đã gọi bảo mẫu tới ôm nhóc ra phòng khách.

Baba thật là đáng ghét. . .

“Nói đi, muốn nói gì.” Hàn Uy lạnh lùng mở miệng.

“Tôi thật lòng yêu Nặc Nặc.” Âu Dương Long nhìn hắn.

Tô Nặc rưng rưng nước mắt, lời tỏ tình mới cảm động làm sao!

Hàn Uy hung hăng liếc em trai, em có biết xấu hổ không thế!

“Tuy rằng không thể sửa giới tính, nhưng tôi cam đoan tôi có thể cho cậu ấy tất cả những thứ mà một cuộc hôn nhân bình thường nên có.” Âu Dương Long tiếp tục nói, “Tôi hứa sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

“Sao tao phải tin mày?” Hàn Uy nhìn Âu Dương Long, rõ ràng không muốn hợp tác.

Tô Nặc vô cùng sốt ruột, sao anh hai lại vô lí như vậy!

“Vậy phải làm thế nào anh mới chịu tin tôi?” Âu Dương Long hỏi.

Đầu Tô Nặc xoay mòng mòng, loại lời thoại cẩu huyết này thật sự rất khó đỡ! Nếu anh hai nói “muốn tao tin mày, mày phải ra ngoài sân quỳ dưới mưa suốt ba ngày ba đêm!”, mình nhất định sẽ bất tỉnh tiếp!

Bởi vì nó quá cẩu huyết rồi!

Nhưng lời tiếp theo của Hàn Uy cũng không khá hơn phim cẩu huyết là bao.

“Chúng ta đánh một trận trước đi.”

“Không được!” Tô Nặc hoảng hồn, vội vàng lên tiếng ngăn cản, thậm chí còn dùng thân thể gầy yếu của mình che chở ngài giám đốc, phải nói là dũng cảm đến mức không đành lòng nhìn thẳng!

Sao anh hai có thể dã man như vậy! Mở miệng ngậm miệng chỉ biết đánh nhau! Người gì mà bạo lực hết sức! Một chút văn hóa cũng không có!

“Ngồi xuống nói chuyện bình thường không được à, tại sao phải đánh nhau?!” Tô Nặc kháng nghị.

“Nếu đánh xong anh cho tôi dẫn cậu ấy đi, tôi đồng ý.” Âu Dương Long nói.

Tô Nặc nghe vậy thì càng sốt ruột hơn, thậm chí rất muốn gào lên! Anh hai em đánh nhau rất giỏi, sao anh có thể đồng ý bậy bạ như vậy, nếu bị thương thì làm sao bây giờ! Coi như anh đánh nhau rất giỏi đi, nếu anh đánh anh hai em bị thương thì em cũng không tha thứ cho anh! Ai lại đi làm cái chuyện ôm nhau chết chùm ngu xuẩn như vậy! Tô Nặc quay đầu nhìn Âu Dương Long, tức giận nói, “Em cho anh nói chuyện chưa! Anh im miệng coi!” Phải nói là ngầu quá xá!

. . . . .

Ngài giám đốc dở khóc dở cười.

“Bất kể thế nào cũng không được đánh nhau!” Tô Nặc tiếp tục chỉ trích anh mình, “Chỉ có những kẻ thô lỗ mới thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.”

Hàn Uy không trả lời, nói đúng hơn là hắn đã bị trình độ ăn cây táo rào cây sung của em trai mình làm á khẩu.

Từ nhỏ đến lớn mình giúp nó đánh nhau biết bao lần, bây giờ chỉ vì một thằng đàn ông mà nó lại nói mình là người thô lỗ!

“Tính hướng của em đã vậy rồi, anh bảo em phải sửa thế nào đây?” Sợ hai người sẽ thật sự đánh nhau, Tô Nặc đành phải tiếp tục nói chuyện, “Ngoại trừ không sinh con được, anh ấy có chỗ nào không tốt chứ! Đẹp trai quá trời quá đất! Hơn nữa rất yêu thương em, nấu ăn cũng rất giỏi! Đó giờ em chưa từng phải rửa chén lần nào!” Đúng là người đàn ông của gia đình!

Âu Dương Long nắm chặt tay Tô Nặc.

“Em biết được bao nhiêu về hắn chứ!” Mà lại khăng khăng một mực như vậy! Hàn Uy thật sự muốn gào lên!

“Anh không cho người ta quen nhau thì sao em biết được!” Tô Nặc trả lời vô cùng hợp tình hợp lí.

Hàn Uy bị hắn chọc tức đến đầu óc choáng váng, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.

“Anh kì thị đồng tính luyến ái!” Tô Nặc nắm tay, trong mắt tràn đầy chính nghĩa!

Hàn Uy: . . .

“Tôi sẽ chăm sóc Nặc Nặc thật tốt, tôi biết bây giờ anh không tin tôi, nhưng ít ra hãy cho tôi một cơ hội.” Âu Dương Long chân thành nói.

Loại đối thoại này tuy rằng rất cẩu huyết nhưng cũng rất cảm động, Tô Nặc xúc động nhìn anh mình, “Nếu anh cố ép bọn em chia tay, bắt em kết hôn với cô gái khác, vậy khác gì hại đời con gái người ta, tại sao anh phải làm thế chứ?”

Nghe mới có lí làm sao!

“. . . Nặc Nặc, theo anh lên lầu.” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Hàn Uy đứng dậy.

“Anh muốn làm gì?!” Tô Nặc nâng cao cảnh giác, chẳng lẽ muốn bắt nhốt mình?!

Chơi ác vậy sao!

“Anh có chuyện cần nói với em.” Hàn Uy bình tĩnh trả lời.

“Sao không thể nói ở đây?” Tô Nặc nắm chặt tay Âu Dương Long.

Hàn Uy đi thẳng lên lầu.

Tô Nặc sửng sốt ba giây, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Long.

Thế này là thế nào?!

Cư nhiên bỏ đi một nước như vậy!

“Có thể anh hai em thật sự có chuyện muốn nói với em.” Âu Dương Long buông tay Tô Nặc ra, “Đi đi, anh chờ em.”

“. . . Ừ.” Tô Nặc gật gật đầu, ôm ngài giám đốc một cái, “Bất kể thế nào, em cũng phải ở chung với anh!” Chắc chắn là thế!

“Anh biết.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, “Anh cũng vậy.”

Tuy rằng ngài giám đốc rất quan trọng nhưng anh hai cũng rất quan trọng! Tô Nặc đành phải tạm thời bỏ lại chồng đẹp trai của mình, bồn chồn đi lên thư phòng.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Thật làm cho người ta lo lắng!
Bình Luận (0)
Comment