Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 70

Nụ hôn nồng nhiệt càng lúc càng sâu, Khâu Tử Ngạn trượt tay xuống, nhẹ nhàng tách mông Đường Tiểu Ngữ ra.

Cả người Đường Tiểu Ngữ lập tức đỏ bừng, thần kinh cũng căng cứng.

“Đừng sợ.” Khâu Tử Ngạn thì thầm vào tai cậu ta.

Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, theo bản năng muốn ngăn cản động tác của đối phương.

Khâu Tử Ngạn trực tiếp ôm Đường Tiểu Ngữ thả vào bồn tắm.

Quần lót mỏng manh bị nước thấm ướt gây cảm giác không thoải mái, hơn nữa hình như trông rất gợi tình.

Đường Tiểu Ngữ quyết định dìm bản thân mình trong nước.

Nếu sớm biết như thế, lúc trước mình không nên kí cái hiệp định điên khùng “nếu thành tích kiểm tra dưới B sẽ tắm chung với nhau”! Nếu thật sự là vì đốc thúc mình học tập, lẽ ra nội dung phải là “nếu không được B sẽ bắt chép phạt hoặc vào trường luyện thi” chứ! Sao lại là tắm chung với nhau!

Rõ ràng là có ý đồ!

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, Đường Tiểu Ngữ đành phải mặc cho hắn ôm lấy mình từ phía sau, trần truồng ngồi trong bồn tắm.

“Bây giờ cởi cái này được chưa?” Khâu Tử Ngạn dùng ngón tay kéo kéo quần lót cậu ta, “Nhiều bọt thế này, anh không nhìn thấy gì đâu.”

Đầu óc Đường Tiểu Ngữ trống rỗng, năng lực tư duy hoàn toàn bay sạch, vì thế. . . Không có từ chối.

“Ngoan.” Khâu Tử Ngạn dùng một tay ôm cậu ta, thành công cởi được quần lót nhỏ. Quần lót được khoác lên mép bồn tắm, hiệu quả thị giác phải nói là hết chỗ chê!

“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi sợ.

“Bảo bối thả lỏng, đừng lo lắng.” Khâu Tử Ngạn ngậm vành tai của cậu, sau đó dùng một tay vuốt ve trước ngực, thẳng đến khi cảm giác được đầu ngực nho nhỏ kia đã hoàn toàn đứng thẳng mới chậm rãi lướt xuống phần bụng dưới bằng phẳng, cuối cùng dừng ở giữa hai chân.

Cảm giác như có dòng điện vọt qua cơ thể, Đường Tiểu Ngữ cắn môi dưới, nhíu chặt lông mày.

Khâu Tử Ngạn dịu dàng hôn nhẹ lên mặt cậu, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.

Khóe mắt Đường Tiểu Ngữ dâng đầy nước, cậu vừa định lùi ra phía sau, ai ngờ đụng trúng một vật vừa cứng vừa nóng, sau đó nghe được tiếng thở gấp bên tai.

“Em cố ý phải không?” Khâu Tử Ngạn khàn khàn nói.

Đường Tiểu Ngữ liều mạng lắc đầu.

Khâu Tử Ngạn xoay người Đường Tiểu Ngữ lại, để cậu mặt đối mặt giạng chân ngồi trên đùi mình. Mông thiếu niên vừa mềm mại vừa dẻo dai, ánh mắt của Khâu Tử Ngạn tối dần, bắt đầu kéo cậu ta lại gần mình hơn, sau đó nắm tay cậu bao trùm lên địa phương yếu ớt nhất của hai người.

“A. . .” Hô hấp của Đường Tiểu Ngữ càng lúc càng dồn dập, hai chân như nhũn ra.

Khâu Tử Ngạn để cậu nằm úp sấp trước ngực mình, tay trái giữ chặt vòng eo đang run rẩy, tay phải hoạt động càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi cả hai lên tới đỉnh điểm.

. . . . .

Phòng tắm bình tĩnh trở lại, Đường Tiểu Ngữ được Khâu Tử Ngạn ôm vào trong ngực, hai má vẫn còn ửng hồng.

Nước trong bồn tắm bắt đầu lạnh dần, Khâu Tử Ngạn sợ nếu mình làm tới nữa, Đường Tiểu Ngữ sẽ bị cảm, vì thế ôm cậu ta đứng dưới vòi sen rửa sạch bọt trên người, sau đó dùng khăn tắm bọc cậu về trên giường.

Lưng tiếp xúc với lớp chăn mềm mại, Đường Tiểu Ngữ bắt đầu dự đoán chuyện tiếp theo.

Chắc chắn sẽ rất đau, nhưng nếu anh ấy muốn. . . Cũng không phải là không thể.

“Ngủ ngon.” Khâu Tử Ngạn chỉnh đèn đầu giường tối lại, sau đó kéo Đường Tiểu Ngữ vào trong ngực mình.

Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng cậu cũng biết vừa rồi. . . Hình như chưa xong đúng không?

“Chuyện còn lại, chờ em lớn thêm chút nữa rồi làm tiếp.” Nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, Khâu Tử Ngạn bật cười.

Mặt của Đường Tiểu Ngữ lại đỏ lên. Thật ra trước giờ cậu không nghĩ mình là con nít, nhưng cũng không thể chủ động nói “em đã lớn rồi” này nọ, làm vậy hình như quá bạo rồi, vì thế đành phải ngậm miệng giữ im lặng.

Thân thể trong lòng có mùi sữa và mùi hoa hồng nhàn nhạt, Khâu Tử Ngạn ôm chặt Đường Tiểu Ngữ, tâm tình cực kì tốt.

Đêm khuya gió mát, ngay cả trong mơ cũng ngọt ngào.

Sáng hôm sau, Đường Tiểu Ngữ tỉnh dậy rất sớm, quay đầu sang thì thấy Khâu Tử Ngạn còn đang ngủ. Cậu vừa định rón rén vén chăn xuống giường nấu bữa sáng, ai ngờ đột nhiên bị túm về trên giường.

“Chào buổi sáng.” Khâu Tử Ngạn áp cậu ta dưới thân.

“. . . Chào buổi sáng.” Khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí chóp mũi đã chạm vào nhau rồi.

“Thời gian còn sớm, ngủ thêm một chút đi.” Khâu Tử Ngạn giúp cậu ta đắp kín mền.

“Em đi nấu bữa sáng cho anh.” Ổ chăn thật sự rất ấm áp, mặt của Đường Tiểu Ngữ hơi đỏ lên.

“Không cần phiền như vậy, lát nữa anh ăn sandwich là được rồi.” Khâu Tử Ngạn hôn lên tay cậu, “Lát nữa sau khi rời giường, chúng ta cùng đi phơi nắng.”

“Lỡ bị người ta nhận ra thì sao?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Nhận ra thì thế nào?” Khâu Tử Ngạn bật cười, “Ngôi sao cũng cần quang hợp, nếu không có năng lượng mọc lá thì đầu tóc sẽ trọc lóc!”

Đường Tiểu Ngữ bị hắn chọc cười, cặp mắt tròn xoe sáng long lanh.

“Em muốn nghe truyện cổ tích không?” Khâu Tử Ngạn áp trán mình lên trán cậu ta.

“Không!” Đường Tiểu Ngữ vội vàng từ chối, truyện cổ tích hoàng tử ếch lần trước đã đủ ám ảnh rồi!

“Trên đường phố đêm giáng sinh, có một cậu bé bán diêm.” Khâu tiên sinh hoàn toàn không để ý đến ý kiến của Đường Tiểu Ngữ, rất có phong cách ỷ mạnh hiếp yếu.

Đường Tiểu Ngữ suy nghĩ một hồi, trong Cô bé bán diêm hình như không có tình tiết “hoàng tử hôn mê cần nụ hôn của công chúa để giải trừ ma pháp” thì phải!

“Cậu bé đi chân trần trong tuyết, vừa lạnh lại vừa đói, cậu có thể nhìn thấy gà nướng thơm ngào ngạt và quần áo xinh đẹp qua cửa kính nhà hàng, nhưng những thứ đó đều không thuộc về cậu.” Khâu Tử Ngạn đan mười ngón tay của mình vào mười ngón của Đường Tiểu Ngữ, “Không ai muốn mua diêm của cậu, vì thế cậu bé đành phải trốn trong góc tường, run rẩy châm một que diêm, muốn tìm chút ấm áp dù chỉ trong vài giây.”

Mặc dù truyện này đã xưa lắm rồi, nhưng nghe lại vẫn cảm thấy rất đáng thương.

Đường Tiểu Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Khâu Tử Ngạn.

Vẻ mặt của Khâu Tử Ngạn rất chân thành, “Ánh lửa chiếu vào trên tường, bức tường đột nhiên trở nên trong suốt, cậu bé có thể nhìn thấy một căn phòng, trong căn phòng có một cái bàn lớn được trải khăn trắng muốt, trên bàn có rất nhiều chén đĩa tinh xảo chứa đầy táo và ngỗng nướng mơ thơm phức. Càng tuyệt hơn là, trong phòng còn có một vị hoàng tử.”

Đường Tiểu Ngữ: . . .

Bộ trong truyện có tình tiết này sao?

“Hoàng tử bước ra khỏi bức tường, nắm tay cậu bé rồi hỏi, cậu có đồng ý đến nhà tôi để thưởng thức bữa tiệc giáng sinh tuyệt vời không?” Khâu Tử Ngạn nhéo mặt Đường Tiểu Ngữ, “Này, đến phần lời thoại của em rồi.”

Đường Tiểu Ngữ dùng ánh mắt kháng nghị, em đồng ý diễn với anh bao giờ!

“Nhanh lên.” Khâu Tử Ngạn tiếp tục thúc giục.

“. . . Ừ.” Đường Tiểu Ngữ đành phải thỏa hiệp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Sau đó hoàng tử nói, vậy cậu có gì tặng cho tôi không?” Khâu Tử Ngạn tiếp tục hỏi.

Đường Tiểu Ngữ buồn bực nói, “Làm gì có hoàng tử nào lại nhỏ mọn như vậy.” Mời người ta ăn cơm mà còn chủ động đòi quà!

“Hoàng tử cũng cần quà giáng sinh!” Khâu Tử Ngạn nói cứ như đúng rồi.

“. . . Em đi làm bữa sáng cho anh thì tốt hơn.” Đường Tiểu Ngữ ngồi dậy định bỏ chạy.

“Hoàng tử không thiếu nữ đầu bếp.” Khâu Tử Ngạn đè lên người cậu ta, trong mắt tràn đầy ý cười, “Hoàng tử cần một vương phi nhỏ xinh đẹp.”

Y như rằng! Đường Tiểu Ngữ im lặng nhìn trời.

“Em hi vọng kết cục truyện như thế nào?” Khâu Tử Ngạn chọt chọt mặt cậu ta.

Đường Tiểu Ngữ bình tĩnh nói, “Hoàng tử tốt bụng mua diêm, sau đó thả cậu bé đi.”

“Đây là truyện cổ tích, đó là văn học hiện thực.” Khâu Tử Ngạn cởi bỏ nút áo ngủ của Đường Tiểu Ngữ, “Kết cục truyện cổ tích là cậu bé gả cho hoàng tử, mọi người đều chúc phúc, sau đó cả hai sống hạnh phúc mãi mãi!”

“Anh mau thả em xuống!” Đường Tiểu Ngữ ôm quần áo kháng nghị.

“Ngoan, cho anh hôn bụng em cái đi.” Khâu tiên sinh vô liêm sỉ nói.

Bụng có cái gì mà hôn!! Đường Tiểu Ngữ theo thói quen đấm hắn một phát. . . Dù sao thân thủ của anh ta rất nhanh, chắn chắn sẽ né được!

Nhưng cuộc sống luôn có những ngoại lệ.

“Đau ——” Khâu Tử Ngạn hít một hơi, lấy tay che mắt phải.

Đường Tiểu Ngữ ngồi im không nhúc nhích, thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với người này.

“Em quan tâm người bị thương một chút có được không!” Khâu Tử Ngạn nhắc nhở.

“Vậy trước tiên anh nên che đúng chỗ.” Đường Tiểu Ngữ ném gối vào người hắn, đánh trúng vai mà lại lấy tay che mắt, điên cũng vừa vừa thôi!

Âm mưu bị vạch trần một cách tàn nhẫn, Khâu tiên sinh đành phải tiếc nuối nhìn Đường Tiểu Ngữ chạy ra ngoài.

Mười phút sau, trong nhà bếp vang lên nồi chảo va chạm, thật sự rất có cảm giác gia đình!

Điện thoại đầu giường đột nhiên vang lên, Khâu Tử Ngạn ném sách trong tay sang một bên, tùy tiện cầm điện thoại lên, “Ai đấy?”

“Khâu tiên sinh.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, “Anh Hàn về nước rồi, anh ấy muốn mời anh và Tiểu Ngữ cùng ăn bữa cơm.”

. . . . .

Hàn Uy?

Khâu Tử Ngạn giật mình, đã qua lâu như vậy, còn tưởng hắn không tính toán chuyện này nữa chứ.

“Anh yên tâm, anh Hàn không có ác ý.” Đối phương vội vàng giải thích, “Chỉ là do Tiểu Ngữ sai trước, ba mặt một lời nói rõ ràng thì tốt hơn.”

“Tôi tới một mình, ở đâu?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“Xin lỗi, có một số việc một mình anh không nói rõ ràng được.” Đối phương không hề muốn nhượng bộ, “Tiểu Ngữ phải đi với anh.”

Khâu Tử Ngạn im lặng.

“Khâu tiên sinh.” Hàn Uy nhận điện thoại từ tay đàn em, lạnh lùng nói, “Chuyện này anh không có quyền can thiệp.”

“Hàn Uy?” Trước giờ Khâu Tử Ngạn chưa từng nói chuyện điện thoại với hắn, vì thế chỉ đoán thử.

“Là tôi.” Hàn Uy dập tắt điếu thuốc trong tay, “Tôi biết anh cảm thấy không yên tâm, nhưng tôi có thể cam đoan không làm hại Đường Tiểu Ngữ, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh. Tin hay không tùy anh quyết định.”

“. . . Chúng ta gặp nhau ở đâu?” Sau khi chần chừ vài giây, Khâu Tử Ngạn hỏi.

Hàn Uy trả di động để đàn em tiếp tục bàn thời gian gặp mặt, còn mình thì sang phòng kế bên gọi điện thoại cho Tô Nặc, giải thích chuyện này một chút.

“Em đến nghe lén được không?” Tô Nặc rất nhiều chuyện.

“Không.” Anh hai lạnh lùng nói.

“Được rồi.” Tô Nặc tiếc nuối thở dài, “Vậy anh nhớ đừng làm khó dễ hai người bọn họ.” Anh hai cuồng bạo lực thật làm cho người ta lo lắng.

“Nặc Nặc, qua ăn dâu tây đi.” Âu Dương Long mở cửa ban công.

“Tới ngay!” Tô Nặc lớn tiếng đáp lời, sau đó vui vẻ nói, “Anh hai em cúp trước! Tạm biệt!”

“Anh còn chưa nói xong ——”

“Tút, tút, tút.”

Hàn Uy ngẩn ra tại chỗ.

“Ngọt quá.” Tô Nặc ôm cái bát màu xanh, ăn một cách sung sướng.

Ngài giám đốc xoa đầu hắn, động tác dịu dàng hết biết!

“Anh không sợ đi trễ sao?” Tô Nặc nhìn thời gian, “Gần mười giờ rồi.”

“Anh lập tức đi ngay.” Âu Dương Long nhéo mũi hắn, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về.”

“Em muốn về nhà mình, hôm nay em có hẹn với Đới An.” Tô Nặc nói, “Sau khi về nước vẫn liên lạc bằng điện thoại, chưa có gặp mặt nhau.”

Để ái phi cô đơn lẻ bóng lâu quá cũng không tốt!

Dù sao đàn ông chân chính phải lấy sự nghiệp làm trọng!

Vậy mới nuôi nổi giám đốc đẹp trai chứ!

Ôm giấc mơ vĩ đại như thế, Tô Nặc đeo mắt kính trùm khẩu trang, vui vẻ chạy về nhà.

“Gia!” Đới An đứng trong phòng khách giang hai tay hét chói tai.

“Ái phi!” Tô Nặc nhào tới ôm người đại diện.

Hình ảnh này mới cảm động làm sao, quả thật phải nói là lệ nóng doanh tròng!

“Trong suốt thời gian qua nàng có tê tâm liệt phế nghĩ tới trẫm không?” Tô Nặc nghiêm túc đặt câu hỏi.

“Tất nhiên rồi!” Đới An kéo hắn nhìn trái nhìn phải, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Nặc tò mò hỏi.

“Cậu không biết thôi, tối qua tôi nằm mơ gặp ác mộng, tôi mơ thấy cậu biến thành một tên béo hai trăm kí.” Đới An vẫn còn sợ hãi, “Sau đó tôi giật mình tỉnh luôn.”

“Còn Khâu Tử Ngạn thì sao?” Tô Nặc tiếp tục hỏi, “Anh có mơ thấy hắn không?”

Tôi mơ thấy Khâu Tử Ngạn làm gì! Tôi có ghen tị với cơ bụng của hắn đâu! Đới An rít gào trong lòng, sau đó bình tĩnh nói, “Có chứ, tôi mơ thấy hắn mang thai, còn mọc cả ngực nữa.”

Tô Nặc che miệng hít một hơi, khẩu vị của ái phi nặng quá!

“Đành chịu thôi.” Đới An bày ra vẻ mặt vô tội, “Ai bảo hắn thích mặc quần lót chữ T màu hồng có nơ bướm.”

“Quá đúng, đã vậy còn thích mặc váy xuyên thấu và thắt dây nịt đầy hoa.” Tô Nặc bổ sung.

“Chính xác, phải nói là chuẩn không cần chỉnh!” Đới An dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tô Nặc. Đã qua nhiều tháng mà người đại diện vẫn còn nhớ rõ chi tiết nghĩ bậy lúc trước, đúng là quá chuyên nghiệp!

“Không nói về hắn nữa, công việc tuần sau của tôi sắp xếp thế nào rồi?” Tô Nặc đưa cho Đới An một viên kẹo mềm.

“Vẫn như lúc trước tôi gửi cho cậu, không có thay đổi gì hết.” Đới An nói, “Chụp ảnh cho biệt thự kéo dài từ hai đến ba ngày, sau khi kết thúc ngày cuối cùng, bên đầu tư muốn mời cả đoàn chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Lại có hẹn đi ăn nữa sao?” Tô Nặc cảm thấy hơi do dự, thật ra hắn muốn kết thúc công việc càng sớm càng tốt để về nhà xem phim truyền hình cẩu huyết với chồng đẹp trai của mình! Cuộc sống như thế mới hạnh phúc!

Hơn nữa lần nào đi ăn, bên tổ chức cũng chuẩn bị phần cơm đặc biệt cho mình, nấm luộc rau luộc bông cải xanh luộc trộn với ô liu và cánh hoa. . . Tóm lại muốn khó ăn bao nhiêu thì khó ăn bấy nhiêu! Ai mà chịu cho nổi!

“Ít ra cũng phải nể mặt đi một chút.” Đới An dỗ hắn, “Chỉ cần có mặt là đủ rồi, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu thoát thân thật sớm.”

“Ừ.”

Tô Nặc rầu rĩ thở dài, người trong giang hồ là thế, mình còn thân bất do kỷ hơn cả Tô Nhu Nhu!

*nhân tại giang hồ thân bất do kỷ: ý nói đôi khi người trong giang hồ phải làm những chuyện mà mình không muốn do hoàn cảnh đẩy đưa.

Bởi vì ít ra Tô Nhu Nhu còn có Âu Dương Kim Long tà mị làm chỗ dựa, có thể thảnh thơi cả ngày ngồi khóc với hoa sen trắng, không cần lo bị tên cơ bụng hoặc những người khác cướp công việc!

Dĩ nhiên giám đốc đẹp trai cũng rất tà mị, nhưng hiển nhiên còn lâu mới đạt tới trình độ “một tay che trời”! Cũng không thể búng tay một cái liền biến tám múi cơ bụng của Khâu Tử Ngạn thành một khối mỡ!

Vì vậy mình nhất định phải cố gắng làm việc.

Bị so sánh rất khó chịu!

“Chiều nay tôi đặt chỗ ở spa cho cậu.” Đới An nhắc nhở, “Giữa trưa đừng ăn nhiều quá.”

“Chi vậy?” Tô Nặc sờ sờ tay của mình.

Hôm qua giám đốc vừa khen tay mình mịn màng!

Tuy rằng từ “mịn màng” này nghe không hề có khí chất đàn ông nhưng đã đủ chứng minh không cần thiết phải đi spa!

“Lần chụp ảnh này rất quan trọng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Đới An nghiêm túc nói.

“Chỉ là chụp ảnh quảng cáo bình thường thôi, bất quá lúc trước lăng xê hơi nhiều một chút, anh sợ cái gì chứ?” Tô Nặc buồn bực nói.

“Tôi cũng không biết.” Đới An bày ra biểu tình vô cùng đau khổ, “Tôi có cảm giác cậu sẽ gặp rắc rối!”

“Tại sao?” Tô Nặc bất mãn hỏi lại, “Tôi là một người mẫu chuyên nghiệp!”

Cho dù gặp phải chị gái ngực to bao la đường cong hùng vĩ, mình cũng có thể bình tĩnh bày ra đủ loại tư thế!

Chuyên nghiệp đến thế cơ mà!
Bình Luận (0)
Comment