Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 96

“Đưa cậu đến khách sạn Greece được không?” Hàn Uy vừa lái xe vừa hỏi.

“Không.” Đường Tiểu Ngữ vội vàng từ chối, nơi đó thường xuyên xuất hiện các ngôi sao nổi tiếng, lỡ bị ai bắt gặp rồi nói cho anh Tử Ngạn biết thì mình chết chắc!

“Hay là đến chỗ tôi đi?” La Lực ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu lại hỏi.

Cái tên khốn này! Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp trả lời, Tô Nặc đã nhanh chóng ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt căm tức liếc La Lực!

Không chỉ thèm khát tôi mà mà còn thèm khát bạn của tôi, đúng là cái đồ không biết tiết tháo!

“. . . . .” La Lực dở khóc dở cười, thật ra hắn chỉ có ý tốt muốn cho Đường Tiểu Ngữ ở nhờ nhà mình một đêm rồi sáng mai đi về thôi, dù sao hôm nay cậu ta đã giúp đỡ mọi người rất nhiều.

“Kiếm đại khách sạn nào đó là được rồi.” Đường Tiểu Ngữ cũng không muốn đến nhà La Lực, vừa lúc nhìn thấy một khách sạn nhỏ ở ven đường, cậu liền kêu Hàn Uy dừng xe lại.

“Vậy cậu phải cẩn thận một chút.” Tô Nặc dặn dò, “Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi, sáng sớm mai phải lập tức về nhà.”

Đường Tiểu Ngữ gật đầu, kéo vali hành lí của mình vào đại sảnh.

“Còn em thì sao?” Hàn Uy quay đầu nhìn Tô Nặc, “Có về nhà với anh không?”

Tô Nặc do dự hồi lâu, bởi vì một phút trước hắn còn đang nghĩ đến việc hôn lưỡi với ngài giám đốc, sẵn tiện cân nhắc xem có nên sờ cơ ngực hay không!

“Theo anh hai về nhà mà phải suy nghĩ nhiều vậy sao?” Hàn Uy nhướng mày.

“. . . . . Chủ nhật em tới thăm anh có được không?” Tô Nặc hỏi thử, tuy anh hai rất quan trọng nhưng tối nay mình đã có hẹn đi ăn cua sốt cay nổi tiếng rồi! Nếu phải bỏ qua món cua sốt cay lần thứ hai, mình nhất định sẽ chết không nhắm mắt!

La Lực dựa lưng vào ghế cười.

Cái tên biến thái này cười cái gì mà cười!? Tô Nặc cảm thấy cực kì không hài lòng, thật chướng mắt hết sức.

Hàn Uy thở dài trong lòng, quả nhiên em trai đã gả ra ngoài rồi.

Người làm anh đành phải chở Tô Nặc về nhà.

Âu Dương Long cũng vừa về tới nhà, chờ đến lúc Tô Nặc mở cửa bước vào, cả căn phòng toàn là mùi cua sốt cay!

“Chồng ơi!” Tô Nặc vui vẻ chạy vào bếp, định ăn vụng một miếng!

Sau đó hắn bị ngài giám đốc nửa đường chặn ngang, ôm đến sô pha trong phòng khách hôn suốt năm phút.

Trong lòng Tô ăn hàng, đây có lẽ là thứ duy nhất có thể chống lại sức hấp dẫn của món cua sốt cay, vì thế hắn không cảm thấy tiếc lắm, thậm chí còn thích nữa là khác.

“Sau này anh sẽ không bao giờ cho em đi tham gia mấy chuyện thế này nữa.” Âu Dương Long ôm chặt Tô Nặc.

“Thật ra cũng không nguy hiểm gì mấy.” Tô Nặc vuốt vuốt tóc ngài giám đốc, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

“Bọn họ nói thuốc nổ gì đó là chuyện gì?” Âu Dương Long ngồi dậy, đặt Tô Nặc ngồi lên chân mình.

“Là bọn Sở Hằng muốn phá rối, nhưng không sao, anh hai đã chuẩn bị trước rồi.” Tô Nặc ôm cổ hắn, “Anh đừng lo.”

Âu Dương Long xoa nắn gương mặt Tô Nặc, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

“Đúng rồi, sao anh lại ở gần cao ốc Li Gong?” Tô Nặc sực nhớ tới chuyện này!

“Anh hai em không nói cho em biết sao?” Âu Dương Long hỏi.

“Anh ấy không chịu nói, bảo em tự đi hỏi anh.” Tô Nặc cảm thấy vô cùng tò mò.

“Cũng không có gì, lần trước em nói muốn tham gia trận đấu nên anh mới tìm anh hai em hỏi địa chỉ.” Âu Dương Long lược bớt chi tiết không cần thiết, chỉ nói về vấn đề chính.

“Anh gặp anh hai em lúc nào, sao em không biết?” Tô Nặc càng giật mình.

“Sợ em phân tâm nên mới không nói cho em biết.” Âu Dương Long hôn lên má hắn, “Em không giận chứ?”

Sao mà giận cho được, không những không giận mà còn rất cảm động nữa! Biết sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn muốn ở gần mình, không những thế còn tình cờ nghe được âm mưu của Sở Hằng! Tô Nặc cảm thấy chồng đẹp trai của mình đúng là ngầu hết chỗ nói!

“Đi thôi, chúng ta đi ăn món cua sốt cay nổi tiếng.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc đứng dậy.

“Em muốn ra ngoài ăn.” Tô Nặc dùng sức hít hít mũi, thơm quá!

“Ăn ở nhà không bị gò bó, anh đã đặt nhà hàng đem đến rồi.” Âu Dương Long đặt Tô Nặc xuống ghế, “Em cũng không cần phải chú ý giữ hình tượng.”

Ngoài cửa sổ mưa phùn bay lất phất, dưới thời tiết thế này mà có thể ăn một nồi lẩu cay với người yêu đúng là hạnh phúc không nói nên lời!

Trong khi đó, Đường Tiểu Ngữ lại rất buồn bực, do phòng ăn của khách sạn đang được sửa chữa, cậu phải gọi thức ăn từ bên ngoài, vừa cứng vừa lạnh vừa khó ăn, ăn được hai miếng liền buông đũa.

“Bảo bối.” Khâu Tử Ngạn gọi điện thoại tới, “Em đang làm gì đó?”

“Ở nhà chơi với ông nội.” Đường Tiểu Ngữ nằm sấp trên giường, “Còn anh?”

“Vừa tham gia hoạt động xong, đang đi ăn tối với Mạch Kha.” Khâu Tử Ngạn nói, “Hay em ở lại chơi với ông nội thêm vài ngày đi?” Tuy rất nhớ bà xã, nhưng dù sao đó cũng là người thân của em ấy, chỉ cho hai người gặp nhau một ngày hình như không tốt cho lắm.

“. . . . .” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi 囧, sao đột nhiên lại hào phóng như vậy!?

“Được không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.

“Cũng được.” Không biết giải thích với hắn như thế nào, Đường Tiểu Ngữ đành phải đồng ý.

“Vậy năm ngày sau rồi về.” Khâu Tử Ngạn hôn cậu qua di động, “Ngoan, đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ bất đắc dĩ nằm xuống giường, quyết định ở khách sạn xem TV hết năm ngày — Gần đây ông nội tham gia hội người cao tuổi, có về cũng không gặp được.

Sau khi cúp điện thoại, Khâu tiên sinh đá đá Mạch Kha đứng đối diện, “Đi thanh toán đi.”

“Anh để em bình tĩnh lại trước đã.” Mạch Kha nghẹn lời, “Không ngờ anh lại cặp kè với Đường Tiểu Ngữ, rốt cuộc chuyện này xảy ra từ lúc nào, em phải nói cho dì biết.”

“Bước qua xác anh trước đã.” Khâu Tử Ngạn bình tĩnh trả lời.

“Anh không thích con gái thật sao?” Mạch Kha rưng rưng nước mắt, tha thiết cầm tay hắn, “Làn da mịn màng, ngực lớn, mềm mại!” Nhất định có xúc cảm hơn một thằng nhóc gầy yếu!

“Không.” Khâu Tử Ngạn lạnh lùng đập tan ảo tưởng của Mạch tiên sinh, “Nếu cậu thích loại này, anh có thể giới thiệu vài người cho cậu.”

Mạch Kha đỏ mặt dặn dò, “Em thích D-Cup.”

“Được rồi được rồi, đi tính tiền đi.” Khâu Tử Ngạn dựa vào lan can nhìn cảnh mưa bên ngoài, “Nhớ gọi thêm một bình Bích Loa Xuân, chúng ta ngồi thêm một lát rồi về.” Dù sao có về cũng không gặp được bà xã, không bằng ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Hai tiếng sau, Mạch Kha gục mặt trên bàn ngáy ngủ, Khâu Tử Ngạn ngắm đủ cảnh đêm, đứng lên mang hắn về nhà, chuẩn bị cùng nhau chơi game.

Sau khi bước ra khỏi quán, Khâu Tử Ngạn chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào tiệm thức ăn nhanh ở đối diện.

. . . . .

“Anh họ?” Mạch Kha đẩy đẩy hắn, buồn bực ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”

“. . . . Không có gì.” Khâu Tử Ngạn ném chìa khóa xe cho Mạch Kha, “Cậu về trước đi.”

“Còn anh?” Mạch Kha hỏi.

“Anh vừa thấy một người quen, có thể anh sẽ về trễ.” Khâu Tử Ngạn xoay người bước lên cầu.

Này này, em không muốn đi! Chắc chắn có chuyện náo nhiệt để xem! Mạch Kha lén lút theo sau, trông giống hệt một bà tám.

Trong tiệm thức ăn nhanh, Đường Tiểu Ngữ đang ngồi ăn hamburger — Cậu định xem TV rồi đi ngủ, nhưng do khách sạn đang được sửa chữa nên tín hiệu đường truyền rất kém, không thể xem TV giết thời gian, vì thế cậu đành ra ngoài kiếm chút gì ăn. Trời xui đất khiến thế nào mà đụng trúng Khâu tiên sinh.

Bởi mới mới nói cuộc sống đúng là tràn ngập các loại cẩu huyết!

Đường Tiểu Ngữ không hề hay biết lời nói dối của mình đã bị bại lộ, sau khi ăn hamburger xong, cậu đi dạo xung quanh, tính mua ít bánh kẹo về ăn vặt, bất tri bất giác đã đi sang con phố kế bên.

“Tiểu Ngữ!” Đột nhiên có tiếng ai đó gọi lại ở đằng sau, một tên đầu trọc từ từ chạy tới gần.

“Sao anh lại ở đây?” Sau khi nhìn thấy người nọ, Đường Tiểu Ngữ hơi giật mình.

Đối phương là một trong những người bạn trước kia mà cậu quen biết, sau đó do đắc tội với Hàn Uy nên cả hai không còn qua lại với nhau nữa. Đột nhiên biến mất không lí do, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

“Đó là do tôi may mắn gặp được quý nhân!” Đầu trọc nắm vai Đường Tiểu Ngữ, giọng nói sang sảng, “Nhưng kể cũng lạ, có may cũng không may bằng cậu. Cậu nói xem, chúng ta đều đắc tội với anh Hàn, tại sao cậu lại không có chuyện gì, còn tôi, mẹ nó, phải trốn chui trốn nhủi như thế?”

“Gặp được quý nhân nào?” Đường Tiểu Ngữ giãy khỏi tay đầu trọc.

“Sở Hằng, anh Sở, chắc cậu nghe qua cái tên này rồi nhỉ?” Đầu trọc tự hào nói.

“Bây giờ anh đang nương tựa hắn?” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày.

“Ừ, theo anh Sở kiếm cơm sống qua ngày. Còn cậu?” Đầu trọc hỏi.

“. . . . . Tôi đang học việc trong một cửa hàng kim khí.” Đường Tiểu Ngữ vẫy một chiếc taxi, “Tôi về trước, khi nào rảnh sẽ đi uống vài ly với anh.”

Đột nhiên, đầu trọc kéo tay cậu.

“Anh làm gì vậy?” Đường Tiểu Ngữ quay đầu lại.

“Không làm gì hết, đi uống vài ly với anh đi.” Đầu trọc kéo Đường Tiểu Ngữ vào trong một hẻm nhỏ.

“Buông ra!” Đường Tiểu Ngữ vung một đấm qua.

Sau đó cậu cảm giác được ngay hông mình có cái gì đó lành lạnh chạm vào, có thể dễ dàng nhận ra đó là một con dao nhỏ.

“Nể mặt chút đi.” Đầu trọc cười lạnh, “Nếu còn tiếp tục chống cự, đừng trách tao không khách khí!”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Đường Tiểu Ngữ đã đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn chưa dám khẳng định.

“Muốn toàn mạng thì tốt nhất nên đứng yên, không được nhúc nhích.” Đầu trọc kéo cậu vào sâu trong hẻm, sau đó lấy di động ra nhắn tin.

“Nhắn cho anh Sở phải không?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

Đầu trọc giễu cợt, “Mày thật thông minh.”

Trong lòng Đường Tiểu Ngữ trầm xuống, âm thầm tìm cơ hội bỏ trốn.

“Biết điều một chút đi!” Nhìn thấu suy nghĩ của cậu, đầu trọc dùng sức một chút, con dao lập tức xuyên qua lớp áo sơmi đâm vào da thịt, mang đến cảm giác đau rát.

“Tôi không có đắc tội với anh Sở, anh ta tìm tôi để làm gì?” Đường Tiểu Ngữ giả ngu.

“Đừng diễn trò trước mặt tao, lão đại đã sớm nhận ra giọng nói của mày rồi!” Đầu trọc đẩy cậu vào góc tường, “Tưởng đâu tìm mày rất khó, không ngờ thằng nhóc mày lại tự tìm đến đây nạp mạng! Mày liệu mà nghe lời, nói không chừng lát nữa sẽ dễ sống hơn một chút.”

Mình sơ ý quá, Đường Tiểu Ngữ buồn rầu nghĩ, sau đó tiếp tục tìm cách bỏ trốn.

Cho dù thế nào đi nữa, chạy trước rồi tính sau.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài tiệm thức ăn nhanh, một người đàn ông đeo kính đột nhiên la lớn, “Khâu Tử Ngạn kìa!”

“Đâu?!” Các chị em gái vội vàng nhìn theo hướng hắn chỉ.

Khâu tiên sinh đút hai tay vào túi quần, đứng cười dưới ánh đèn đường, trông đẹp trai và chói lóa như một vị hoàng tử!

“Á á á!” Các cô gái lập tức kích động! Đúng là người mẫu nam nổi tiếng Khâu Tử Ngạn rồi! Người thật còn đẹp hơn ảnh chụp gấp trăm lần, các cô gái hớn hở chạy lên phía trước, xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ kí, tiệm thức ăn nhanh vốn đã đông, bên ngoài còn có người qua đường vây xem, khung cảnh vô cùng náo nhiệt!

“Hôm nay trời lạnh lắm phải không?” Khâu Tử Ngạn lớn tiếng hỏi.

“Đúng vậy!” Các cô gái lập tức hùa theo.

“Mọi người có muốn chạy bộ với tôi không?” Khâu Tử Ngạn kêu gọi.

“Muốn!” Các cô gái vui vẻ nhảy nhót.

Khâu Tử Ngạn xoay người, chạy về phía cuối phố.

Các cô gái thét chói tai chạy theo sau, người đàn ông đeo kính cũng chạy theo, nhân tiện đội thêm chiếc mũ lưỡi trai lên đầu — Người đó không ai khác chính là người đại diện bị đàn áp của chúng ta, Mạch tiên sinh.

“Khâu Tử Ngạn, em yêu anh!” Mạch Kha vừa chạy vừa la, cái trò ngụy trang này thật kinh khủng!

“Khâu Tử Ngạn, chúng em yêu anh!” Các fan gọi theo.

“Khâu Tử Ngạn! Em muốn gả cho anh!” Mạch Kha cảm thấy mình sắp ói mửa.

“Khâu Tử Ngạn! Chúng em muốn gả cho anh!” Các fan thét to, âm thanh vang thẳng lên trời.

Ven đường liên tục có fan cuồng và những người không hiểu gì gia nhập, đội ngũ càng ngày càng đông, tính sơ cũng hơn trăm người, trông rất giống cảnh “toàn bộ thành phố vui mừng chào đón Olympic”.

Trong con hẻm nhỏ, đầu trọc vô cùng buồn bực, tự hỏi tại sao bên ngoài lại trở nên ầm ĩ như vậy. Kết quả chưa đầy một phút, một đám người vừa cầm di động chụp hình lia lịa vừa hô to “Khâu Tử Ngạn em yêu anh” đột nhiên xông vào, quả thật rất có khí thế.

. . . . .

Đầu trọc hóa đá, tình huống quái quỷ gì thế này?

Đường Tiểu Ngữ chớp lấy cơ hội hung hăng đá hắn một cái, sau đó xoay người chạy về phía đám đông.

“Mày quay lại đây ngay!” Đầu trọc tức giận đuổi theo, ai ngờ lại đụng trúng một đám đông chị em phụ nữ!

“Người đằng trước là Khâu Tử Ngạn thật đó!” Một cô gái rưng rưng nước mắt, bấu chặt cánh tay của đầu trọc!

Có thể nhìn thấy người thật, kích động quá đi mất!

Đường Tiểu Ngữ cũng bị mấy cô gái vây quanh, Mạch Kha tìm đúng thời cơ chụp tay cậu, kéo cậu ra ngoài rồi bỏ chạy.

“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ quay đầu lại.

“Anh ấy không sao đâu!” Mạch Kha nhét người vào trong taxi, “Chúng ta về trước đi!”
Bình Luận (0)
Comment