Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 37

“Chờ một chút!” Bách Hàn vốn đang nhìn chằm chằm vào máy ảnh đột nhiên lên tiếng ngăn cản nhân viên nuôi dưỡng muốn kéo sư tử ra ngoài.

“Đừng đi lên vội.” Bách Hàn bình tĩnh, chậm rãi hạ thấp người, như thể sợ sẽ quấy nhiễu sư tử, gã chậm rãi tiến lên một bước nhỏ. Nói xong những lời này, môi gã mím lại, cơ trên mặt cũng căng chặt hơn, mà ánh mắt thì nóng rực, cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện giờ đang chạy dọc theo trung khu thần kinh.

“Tần Diệc!” Cuối cùng gã vẫn không quên rằng người mẫu của mình đang bị uy hiếp, thấp giọng nhắc nhở một câu: “Nếu có thể tiếp tục, cậu hãy nháy mắt mấy cái.”

Gã dừng một chút, lại nhịn không được bổ sung: “Cảm giác lúc này rất tuyệt!”

Không ngờ rằng, những lời này của hắn khiến đám nhân viên đứng sau sợ ngây người, thậm chí còn đáng sợ hơn việc nhìn thấy Tần Diệc bị sư tử liếm chỗ đó.

“……. Ông trời ơi, hôm nay Bách Hàn bị sao vậy?” Lam Kính nhìn gã chằm chằm: “Hôm nay anh ta lại trực tiếp khen ngợi người khác…..”

Nhân viên ánh sáng thiếu chút nữa quên điều chỉnh phương phướng đèn, xoa xoa lỗ tai của mình: “Có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không?”

Bùi Hàm Duệ cau mày liếc nhìn gã một cái, do dự một chút, lại thấy Tần Diệc đã vượt qua nỗi sợ ban đầu, bây giờ đã dần dần trầm tĩnh lại, chớp chớp mắt về phía bọn họ.

Nếu đương sự đều tỏ vẻ điều khiển được, Bùi Hàm Duệ cũng không nói cái gì nữa, anh ngồi trở lại ghế dựa, khuôn mặt hơi căng thẳng, đầu ngón tay vô thức bấu chặt tay vịn ghế, không còn thong dong như lúc trước.

Anh thấy Tần Diệc vươn tay thăm dò sư tử, đầu tiên là sờ vào bờm, rồi đụng vào đầu, Mice không hề có chút bài xích nào, ngược lại càng liếm hăng say hơn, đầu lưỡi to bản lướt từ đũng quần lên cái bụng trần trụi, để lại một vệt nước ướt đẫm.

Tần Diệc khép mắt, biểu tình trên mặt bắt đầu nhập vai trở lại, ánh mắt hoạt động theo máy ảnh, tuy rằng bị Mice liếm đến chỗ buồn vẫn cam đoan cơ bắp trên cơ thể trong trạng thái duyên dáng nhất, tuyết đối không hề đung đưa mảy may.

Trên sân im lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng thở, màn sáng, nhân viên ánh sáng đều chuyển động theo máy ảnh từ một cự li thích hợp, tất cả chỉ để bắt được tấm hình hoàn mỹ nhất.

Trong màn ảnh, tầm mắt Tần Diệc như là lơ đãng đảo qua, hình dáng khuôn mặt hết sức rõ ràng, trang điểm thô sơ lại khiến khuôn mặt hắn vừa chín chắn vừa lạnh lùng. Cằm hắn hơi nâng lên, đám râu lún phún trên cằm khuất một nửa trong bóng tối.

Tần Diệc nhếch một chân ngồi trên cỏ, áo sơ mi và quần bò xanh sẫm đều dính chút cỏ khô, làn da trần trước ngực của hắn không quá trắng, cũng không ngăm đen, đường cong, cơ bắp phân bố cân xứng trên bụng và ngực, dưới ánh mặt trời trông có vẻ vừa tinh tráng vừa mạnh mẽ.

Một chú sư tử đực to lớn ghé vào trên người hắn, da lông mềm mại sáng bóng, nó cúi đầu không ngừng dùng cái bờm màu nâu cọ vào quần hắn, Tần Diệc tùy tay đặt lên gáy nó, tựa như đang trấn an thú cưng làm nũng.

…..Chỉ là con ‘thú cưng’ này nhìn qua có chút hung tàn, nguy hiểm, nhất là trong bối cảnh thảo nguyên khoáng đạt.

Ánh mắt mọi người đều đang nhìn chăm chú một người một sư tử, có lo lắng, có thưởng thức, có tán thưởng, cũng có tò mò, có lẽ còn có thầm mến đến từ phụ nữ, những những ánh mắt này không bao gồm Bùi Hàm Duệ.

Vốn anh cũng giống như những người khác, bị hấp dẫn sâu sắc.

Tần Diệc trước máy ảnh phản chiếu vào trong mắt anh, cuồng dã, cường tráng, dã tính mười phần, khí chất của hắn hòa hợp với sư tử một cách hoàn mỹ, sinh ra lực hấp dẫn bóp chặt lấy trái tim anh, khiến anh căn bản không nỡ dời ánh mắt.

Nhưng chỉ trong giây lát, đôi mắt đen trầm của anh lại như dâng lên một màn sương mù đục ngầu dày đặc, chậm rãi, mị thành một khe hở, dục vọng nào đó trong nội tâm đang thức tỉnh và không ngừng dâng cao, kêu gào.

Bùi Hàm Duệ bắt buộc chính mình quay mặt đi, cho dù không nhìn, trong đầu anh cũng đều là thân thể lõa lồ của Tần Diệc, chút màu đen lộ ra dưới cạp quần lại càng khiến anh không thể ức chế mà tưởng tượng ra quang cảnh sau khi lột đi chiếc quần bò xanh sẫm kia.

Ngay trên thảo nguyên màn trời chiếu đất này, hoặc là trên chiếc giường lớn trong khách sạn, hai tay anh có thể thả sức vuốt ve vòng eo tinh tế đẫm mồ hôi, có thể ôm chặt khuôn mặt phiếm đỏ và thân hình mạnh mẽ kia……..

Nụ hôn nồng nàn mãnh liệt, giao hòa…..

Anh không thể dừng lại việc ảo tưởng hết thảy, tựa như không thể ngăn cản Mice và Tần Diệc thân cận, mặt anh vẫn bình tĩnh, thong dong đến mức hoàn mỹ, trong lòng thì cảm thấy khiếp sợ, không tin nổi khi mình lại mơ hồ ghen tị với một con sư tử.

Bùi Hàm Duệ mím nhẹ môi, nâng chân trái gác lên chân phải một cách tự nhiên.

Không có bất luận kẻ nào chú ý tới hành động của anh, cũng không có bất luận kẻ nào phát giác, trên người anh, đang ngầm nảy sinh sự hưng phấn cùng dục vọng điên cuồng, nó bốc lên từ nơi đáy mắt anh.

Không biết qua bao lâu, cảm giác khát khô và sự xúc động không biết tới từ đâu khiến Bùi Hàm Duệ cảm thấy một chút thiếu kiên nhẫn.

Hình ảnh kia cuối cùng bị Bách Hàn vĩnh viễn giữ lại trong máy ảnh, gã bình tĩnh nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, giãn mày ra, gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi lại có chút thả lỏng: “Được rồi, có thể kết thúc công việc.”

Lời gã vừa xong, mọi nhân viên đều có biểu cảm như trút được gánh nặng.

Mice lại nhàm chán nằm sấp xuống đất, thấy nhân viên nuôi dưỡng đi tới thì vung vẩy cái đuôi vui vẻ chạy sang. Trái tim treo lơ lửng của Tần Diệc rốt cuộc cũng buông xuống, cả người trong nháy mắt nhuyễn như bùn đổ ập xuống mặt cỏ, hắn chụp ảnh nhiều lần như vậy nhưng chưa có lần nào hồi hộp, kích thích như lần này.

Hoàng hôn, mặt trời xuống núi lưu lại một chút ánh sáng kéo dài cái bóng của Tần Diệc, hắn thả lỏng tay chân nằm  trên mặt đất, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích, mãi đến khi Kỷ Hàng Phong tới kéo hắn đi ăn ở quán đồ nướng có tiếng gần đó, hắn mới tỉnh táo lại mà chạy vào trong mành quây mặc cái quần lót bảo bối của mình vào.

“Ê, sao không thấy Bùi Hàm Duệ đâu?” Trước khi lên xe, Tần Diệc nhìn quanh bốn phía, hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn phát hiện ra cái người đáng lẽ phải xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mình lúc này lại không thấy đâu.

Kỷ Hàng Phong lắc đầu nói: “Không thấy, hình như anh ta đi trước khi chụp xong. Hai người đang giận nhau sao? Không thể nào, khi nãy sư tử nhào lên người mày anh còn thấy anh ta lo lắng lắm mà.”

“Không phải, lúc trước vẫn còn tốt lắm mà.”

Tần Diệc không rõ ràng lắm, cảm giác sung sướng khi được Bách Hàn khen ngợi đã biến mất một nửa, hắn còn định vênh váo trước mặt Bùi Hàm Duệ một phen, sao giờ tự dưng lại không thấy người đâu.

Lấy di động ra, do dự một lát, Tần Diệc vẫn quyết định gọi điện thoại cho anh.

Kỳ quái là gọi một lúc lâu mới thấy nghe máy.

“Alo, Tần Diệc……” Âm thanh của Bùi Hàm Duệ mang theo chút khàn khàn không bình thường, so với ngày thường thì càng thêm trầm ổn từ tính, quả thực như là điện giật vào màng tai Tần Diệc.

Trước khi quen anh, Tần Diệc chưa bao giờ cảm thấy mình là người mê mẩn âm thanh, nhưng mỗi khi chú ý tới tiếng nói của Bùi Hàm Duệ, hắn đều nhịn không được mà cảm thấy nó khêu gợi muốn chết.

“Anh chạy đi đâu vậy?”

Đầu bên kia trầm mặc một hồi mới nói: “Anh về khách sạn trước, có chuyện gì sao?”

“Anh không đi ăn cơm với bọn tôi sao?”

Bên trong điện thoại truyền tới một tiếng cười khẽ trầm thấp, sau đó là một câu trả lời chẳng ra đâu vào đâu: “Anh chờ em.”

“Hả?” Tần Diệc bị câu trả lời mang theo chút mời gọi như có như không này làm cho mờ mịt, đang định hỏi thêm thì bên kia đã dập máy.

“Tự dưng phát bệnh gì vậy……”

~~~~~~~

Trải qua một buổi chiều làm việc đầy áp lực, lúc ăn cơm chiều, mọi người đều cảm thấy thật thoải mái. Lam Kính và Kỷ Hàng Phong đều là nhân tài giao tiếp, nói mấy câu mà đã chọc cho các đồng nghiệp cười ngất, không khỉ thả lỏng vô cùng.

Đương nhiên, ngoại trừ Bách Hàn chưa bao giờ ăn đồ nướng lộ thiên không hợp vệ sinh.

Tần Diệc là nhân vật chính đương nhiên bị chuốc rượu liên tiếp, rượu ở đây là do nhà hàng tự ngâm, không giống với rượu trong nước, vị nó nhạt nhưng độ cồn lại nặng, may mà mọi người còn nhớ rõ ngày hôm sau vẫn còn phải làm vài công việc kết thúc  nữa, bằng không bọn họ sẽ phải khiêng hắn về khách sạn.

Khi mọi người về tới khách sạn, đã quá 10 giờ tối. Buổi tối không khô nóng như ban ngày, thế nhưng đồ nướng và bia vẫn làm cho Tần Diệc ướt nhẹp cả người vì mồ hôi, gió đêm cũng không thổi bay được cảm giác dính nhớp trên người, hắn chỉ muốn cởi sạch rồi xả nước lạnh.

Trở lại phòng, đèn sáng, Tần Diệc kinh ngạc ngó đầu vào trong, đúng lúc thấy Bùi Hàm Duệ đang ngồi ngay ngắn trong sô pha, áo vest và caravat đã cởi ra, trên màn hình laptop đang chiếu đống ảnh hôm nay vừa chụp được. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt lên, âm thanh khàn khàn như ở trong điện thoại: “Về rồi à?”

“Hình như đây là phòng tôi, sao anh lại chạy vào.” Tần Diệc tiện tay đóng cửa, khuôn mặt hơi ửng đỏ mang theo chút men say vì cồn, hắn cởi áo sơ mi và quần dài, cũng chẳng thèm để ý người đàn ông ngồi trong phòng, đi thằng vào phòng tắm.

Bùi Hàm Duệ lại nhìn xuống màn hình, trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng vòi sen, bóng dáng trần trụi của Tần Diệc in lên thủy tinh mờ, ẩn hiện trong làn hơi nước bốc lên.

Rõ ràng anh không nhìn, lại theo bản năng cởi ra một cúc áo sơ mi, anh nâng chén trà lên uống một ngụm nhẳm giảm cảm giác khô khan nơi yết hầu, lại phát hiện chén đã cạn.

Cũng không biết có phải đã xem hết ảnh chụp hay không, Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên khép laptop lại, đi vào trong phòng tắm.

Tần Diệc ngửa đầu rửa mặt dưới làn nước ấm, tiếng cửa phòng tắm kéo ra khiến hắn quay đầu lại, thấy người đàn ông đang dựa vào cửa, đôi mắt đen trầm nhìn hắn đầy chuyên chú, thâm tình, chân thành.

“…..Anh cũng muốn tắm sao?” Chỉ cần liếc mắt nhìn, Tần Diệc đã hiểu ám chỉ của đối phương, hắn phát ra một tiếng cười nhẹ từ trong yết hầu. Không đợi Bùi Hàm Duệ trả lời, hắn đã tóm chặt cổ tay anh, dùng lực kéo, lôi đối phương qua rồi ấn lên tấm kính thủy tinh mờ.

Một bàn tay chặn lấy gáy đối phương, hắn gần như hung hăng cắn lên môi anh, tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Tần Diệc dùng thân thể mình đè lên anh, nước trên người và vòi sen nhanh chóng làm ướt quần áo Bùi Hàm Duệ, y phục anh ướt đẫm dán vào da, tay hắn thò từ dưới lên, kéo áo sơ mi đến tận lồng ngực, dưới lòng bàn tay nóng rực, da thịt bị ma sát mà sinh ra cảm giác run rẩy.

Bùi Hàm Duệ dùng lực ôm chặt eo Tần Diệc, bàn tay to dày vuốt ve lưng hắn, dục vọng nóng cháy bị ép xuống vào ban ngày giờ đây lại hừng hực bốc lên.

Thân cao phù hợp, chỉ cần hơi nâng đầu là có thể hôn mọi chỗ mình muốn, môi đã không còn đủ để thỏa mãn, Bùi Hàm Duệ tinh tế cắn phần cổ trái của Tần Diệc, hơi thở nặng nề mà xúc động.

“Tần Diệc….” Bùi Hàm Duệ nặng nề gọi tên hắn, bàn tay đặt sau lưng hắn kéo xuống dưới eo: “Anh muốn em……”

Thanh âm anh khàn khàn lộ ra sự quyến rũ không nói nên lời, nó thấm vào lòng người, hương say quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, lồng ngực anh phát ra tiếng cười trầm thấp, biếng nhác mà mê người, không có bất luận kẻ nào có thể kháng cự sức quyến rũ của người đàn ông này.

Trong nháy mắt, Tần Diệc cảm thấy mình bị mê hoặc, đến khi trên đùi hắn bị vật gì đó cứng cứng chọc vào, hắn mới lộ ra nụ cười nhẹ, đè lại đôi tay đang dần đi xuống của đối phương, dùng lực ấn xuống, lòng bàn chân Bùi Hàm Duệ bị trơn trượt mà ngã ngồi xuống nền gạch men sứ.

Tần Diệc dùng bàn chân trần đè lên lồng ngực phập phồng của đối phương, ngăn cản không cho anh đứng dậy, ngón chân kẹp nhẹ đùa bỡn điểm hồng nhỏ lộ ra trên ngực anh.

“Hình như anh hiểu nhầm cái gì…..” Tần Diệc cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, đáy mắt hắn phủ đầy dục vọng, tiếng cười trầm thấp xấu xa nói: “Hoặc là để cho tôi đè, hoặc là ngồi đó mà tự chơi ‘bi’ đi!”.
Bình Luận (0)
Comment