Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 39

Tần Diệc cẩn thận lật xem mọi điều khoản chi tiết và thù lao xong mới hiểu rõ “đãi ngộ tốt nhất” mà Kỷ Hàng Phong nói là ý gì.

Chỉ cần qua được buổi thử vai thì hợp đồng quảng cáo cho bộ sưu tập đồ lót mới trong 6 tháng cuối năm của KLA sẽ là của hắn, ngoại trừ việc chụp ảnh thì còn có quảng cáo trên TV và đi catwalk trong buổi giới thiệu bộ sưu tập, càng khiến cho người ta giật mình là, thù lao được cấp lại gấp đôi các công ty khác.

Phải biết rằng, tuy hiện tại Tần Diệc có chút danh tiếng, nhưng hắn vẫn chỉ mang tiếng là người mẫu cấp C, cho nên bảng giá thù lao cũng dựa trên đẳng cấp này mà ra, không nghĩ tới KLA lại giàu có như vậy, ra tay hào phóng tới mức không khoa học.

Còn nữa, sáu tháng cuối năm là mùa thu, mùa đông, đối với hãng đồ lót nam thì không chỉ có quần lót mà còn có cả áo quần thu đông, rồi đồ lót giữ nhiệt….. Nếu vậy thì tương đương với ba cái hợp đồng quảng cáo, khó trách Kỷ Hàng Phong cười không khép được miệng.

“Lúc bọn họ gọi cho anh, anh có hỏi vì sao họ lại chọn em không?” Tần Diệc cầm tờ thư mời, vừa vui vẻ lại vừa kinh ngạc, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

“Cái này thì chưa nói, chỉ ám chỉ mơ hồ là sau khi cấp trên của bọn họ xem qua tạp chí Mị Lực số vừa rồi thì cảm thấy mày rất thích hợp, hơn nữa nếu hiệu quả tốt, họ sẽ hợp tác lâu dài với chúng ta.”

“Vậy sao, cứ để xem ngày mai thế nào đã.” Nghĩ mãi không ra thì Tần Diệc cũng chẳng thèm nghĩ nữa.

Hoàng hôn, trời đã vào thu, gió thu thổi ào ào gột rửa thành phố từ trong ra ngoài, từ bầu trời xanh mây trắng cho tới nhà cao tầng dưới mặt đất, tất cả đều trở nên sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Đổi một bộ quần áo tuyệt đối sẽ không bị Bùi Hàm Duệ chê bai, Tần Diệc đi tới nhà họ Bùi cùng anh, tiếp tục khóa học một thầy một trò.

Tối nay là tối đầu tiên sau khi về nước, quan hệ của hai người thân mật hơn trước rất nhiều.

Sau khi xuống xe, Bùi Hàm Duệ dặn quản gia làm bữa tối rồi đi tắm, để lại một mình Tần Diệc chán chết trong phòng khách, mấy cô hầu gái cũng đã sớm quen với vị khách này, mang đến cho hắn một ly sữa rồi ai lại làm việc nấy.

Tần Diệc cầm cốc sữa hít ngửi, sữa dâu màu hồng phấn, thơm ngọt ngon lành, hắn liếm vết sữa dính vào khóe miệng, cầm cốc đi vào trong tòa nhà.

Tuy rằng đã đến rất nhiều lần, những lần nào cũng chỉ đi vào phòng ăn rồi phòng làm việc, đến bây giờ còn chưa đi thăm quan lần nào. Không xem thì không biết, xem rồi mới biết được tòa nhà này to tới thái quá, gọi là trang viên cũng không ngoa.

Tần Diệc đi xuyên qua sảnh lớn, vòng qua hành lang, đi lên lầu rồi lại xuống lầu, cuối cùng từ một khu nhà nào đó đi vào trong một vườn hoa càng lớn hơn, sau đó thì bi kịch nhận ra không tìm thấy đường về.

“Không khoa học, tên này ở trong khu nhà lớn như vậy mà lại có tí xíu người.” Tần Diệc đi trong vườn hoa một lúc lâu, muốn tìm người giúp việc hỏi đường cũng không tìm thấy, sắc trời dần dần tối lại, sữa trong tay cũng lạnh đi.

Đi qua một hàng rào thấp, Tần Diệc thấy cách đó không xa có một căn phòng có đèn sáng, thoạt nhìn như là nhà kính để trồng hoa. Chiếc đèn ở cửa được thiết kế rất có ý tứ, dưới thân cây khô móc một quả bí đỏ bự đã được đục rỗng, trên đó khắc một cái mặt cười, ánh sáng vàng nhạt ấm áp tỏa ra từ bên trong. Một nhánh cây chỉ về phía nhà kính trồng hoa, bên trên có khắc vài chữ “không được đi giày”.  Bên dưới là con đường bằng đá cuội nhỏ hẹp dẫn tới khu nhà kính.

Đèn quỷ quái, chữ quỷ quái, hắn có chút cảm giác xuyên việt tới truyện cổ kinh dị Châu Âu.

Tò mò nhìn vào trong nhà kính vài lần, Tần Diệc quyết định vào xem có người không để hỏi đường, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe theo lời nhắc nhở trên chạc cây cời giày ra, đi chân đất vào phòng.

“Có người không?” Gõ cửa, cửa thủy tinh dễ dàng mở ra, Tần Diệc tay cầm đôi giày rón rén tiến vào. Không gian bên trong cũng không lớn, phía bên ngoài có một lớp dây leo đầy những lá non xanh rì, trên đó vẫn còn những bông hoa chưa tàn hết, Tần Diệc chẳng biết tên của chúng là gì.

Ở hai bên con đường đá cuội được đặt đầy những bồn hoa hoa cỏ cỏ, hoa mùa này cũng không còn nhiều, lá thì được cắt xén rất chỉnh tề, sức sống dạt dào, có thể thấy chúng được người ta chăm sóc rất kĩ lưỡng.

Nhà kính trồng hoa ở trung tâm, hắn kinh ngạc nhìn thấy có một cây cổ thụ lớn vươn ra khỏi nóc nhà, toàn bộ nhà kính bao xung quanh thân cây, thân cây có đắp những cái kệ hình vòng cung, bên trên bày rất nhiều đồ vật tinh xảo, mỗi một dạng thiết kế đều có những đường nét độc đáo riêng.

Bố cục của toàn bộ khu nhà kính tựa như một  vườn hoa độc lập, từ đồ trang trí đến bối cảnh đều rất hợp lý, có phong cách riêng, nếu ở dưới ánh sáng ban ngày thì càng đẹp không tả xiết.

“Ai đấy?”

Khi Tần Diệc còn đang say mê đắm chìm trong cảnh vậy, một âm thanh tang thương xa xăm không lạnh không nóng vọng ra từ sau thân cây.

Tần Diệc vui vẻ, bước nhanh tới hai bước, đi vòng qua thân cây liền thấy có một chiếc ghế dựa kiểu cổ được thiết kế rất tỉ mỉ, bên trên ghế có một ông lão khoảng hơn bảy mươi đang nằm, đôi mắt nửa mở nửa khép nhìn người khách trẻ tuổi xa lạ đứng trước mặt. bên trên chiếc bàn nhỏ cạnh tay ông có đặt một đĩa dâu tây tươi, cạnh cái đĩa là một cái máy phát thanh cũ kỹ, đĩa nhạc bên trong hẳn cũng là loại đã ngừng sản xuất.

“Cháu là bạn của Bùi Hàm Duệ, khi nãy đi lung tung trong vườn hoa thì bị lạc đường, cháu thấy chỗ này sáng đèn nên đi vào hỏi một chút….. Ông là?” Tần Diệc đặt giày xuống, mặc dù hỏi ông cụ nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm lên bàn, mùa này thật sự rất khó mua được dâu tây, nghĩ như vậy, bụng của hắn còn phối hợp kêu lên ọt ọt.

Ông lão buông mi nhìn qua bàn chân hắn, cười cười, nếp nhăn trên mặt nhíu lại cùng một chỗ, tuy đã già nhưng tinh thần của ông vẫn rất không tồi. Nhìn biểu cảm xấu hổ của người thanh niên, ông lão nâng cánh tay tiều tụy chỉ chỉ lên bàn, hòa ái cười nói: “ Chưa ăn cơm tối phải không? Ăn chút hoa quả lót dạ đi.”

“Ông không ăn sao?” Được sự chấp thuận, Tần Diệc quyết đoán từ bỏ thể diện, nhét luôn một quả vào miệng, ngon, mọng nước, chua chua ngọt ngọt, ăn một miếng đã không dừng được.

“Ha ha, già rồi, không ăn được bao nhiêu.” Ông lão lắc lắc đầu, cười tủm tỉm hỏi: “Ăn ngon không?”

“Vâng, rất ngon.” Tần Diệc rốt cục cũng không mặt dày đến mức ăn hết cả đĩa, thèm thuồng liếm liếm mép.

Máy phát thanh truyền ra âm thanh đứt quãng, tiếng được tiếng không, giai điệu rất là cổ quái, nghe không ra có gì hấp dẫn.

Ông cụ đột nhiên mở to mắt, miệng cười ngày càng quỷ quái, bàn tay khô gầy của ông nắm chặt lấy cổ tay Tần Diệc, nhìn hắn âm u nói: “Vậy là tốt rồi, có người trẻ tuổi cường tráng như mi làm phân bón, dâu tây của ta sẽ càng ngày càng lớn, càng ngọt, càng ngon hơn…..”

“!!!” Tần Diệc cả kinh, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh nhà kính trồng hoa, chiếc đèn bí đỏ quái dị trước cổng, ông lão kỳ lạ, dâu tây…..

Sao đột nhiên lại biến thành truyện trinh thám kinh dị rồi??

Cả người hắn cứng đờ, phản xạ có điều kiện giật tay lại, không ngờ đối phương lại dễ dàng buông lỏng ra, ngược lại khiến cho Tần Diệc dùng lực quá mạnh bị ngã lảo đảo về phía sau.

“Ha ha ha ha ha!” Ông lão rốt cuộc nhịn không nổi, ôm bụng cười sằng sặc, nếp nhăn trên mặt run rẩy vì cười, tiếng cười của ông thoải mái mà vang dội như tiếng trẻ con. “Đã lâu rồi không có ai làm ta vui vẻ như vậy, thằng bé ngoan…..”

“……” Biểu cảm của Tần Diệc chậm rãi trở nên cứng đơ, câm nín nhìn ông, ánh mắt khinh bỉ tựa như đang nhìn một người bệnh thần kinh, trong bụng hắn không ngừng mắng: cái đồ già mà không đáng kính!

Sau một lúc lâu, rốt cuộc đã cười đủ, ông lão nâng tay lau nước mắt, ném một quả dâu tây vào miệng, vui tươi hớn hở nói: “Ông già ta ở trong này lâu có chút chán, đùa với cậu chút thôi, đừng để ý. Dâu tây này là ta tự mình trồng, yên tâm ăn đi, không có độc.”

Tần Diệc quay mặt đi tỏ vẻ khinh thường, còn tin nữa thì hắn là heo!

“A a a….” Ông lão nhìn bộ dạng hầm hừ của hắn cũng không tức giận, đổi một đĩa nhạc khác, thong thả nằm lại xuống ghế dựa.

Một bài nhạc nhẹ phát lên, nhẹ nhàng mà du dương làm say lòng người.

“Nhóc con, cậu tên là gì?”

“Tần Diệc.” Nể tình dâu tây ăn rất ngon, Tần Diệc quyết định không thèm so đo với ông lão nhàm chán này: “Ông ….. là người trồng hoa ở đây sao?”

“Ừm, đúng rồi.” Ông lão cười tủm tỉm gật đầu, đắc ý phất tay.” Hoa hoa cỏ cỏ chỗ này đều do ta trồng, thế nào, rất không tồi đúng không?”

Tần Diệc yên lặng gật đầu, tiếc hận nói: “Đúng vậy, thật sự không thể tưởng tượng được, người trồng ra một nhà hoa thế này, tính cách lại……” không nên thân!

Mấy chữ cuối cùng hắn chỉ lầm bầm nói, ông lão làm như không nghe thấy, tiếp tục dong dài: “Trước kia, mỗi một người đến chỗ này của ta đều là vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi, từ sau khi….. đi, chẳng có mẫy ai chịu nói chuyện nhiều với ông già này như vậy, lại càng chẳng có mấy người có thể khiến ta cười đến thoải mái như vậy. Ai, hơn nữa mấy đứa nhóc kia còn không thèm cởi giày, làm bẩn hoa cỏ của ta thì làm thế nào!”

Tần Diệc nhịn không được thầm nói, ai lại rảnh chạy tới đây để cho ông trêu cơ chứ!

Nói vô nghĩa một hồi, dâu tây cũng ăn sạch, Tần Diệc mới nhớ ra hắn tới để hỏi đường! Xong, Bùi Hàm Duệ nói tối nay đầu bếp nhà bọn họ làm mì Ý, để nguội thì mất ngon.

“Khụ, ông ơi.” Tần Diệc ho nhẹ một tiếng, cắt ngang đối phương đang thao thao bất tuyệt. “Ông có biết cách về sảnh lớn không? Khi nãy cháu đi lòng vòng trong vườn nửa ngày cũng không ra được ngoài. Chút nữa cháu còn có việc, nếu không quay lại, Bùi Hàm Duệ nhất định sẽ cho là cháu mất tích.”

“A, haizz, cậu muốn đi à……” Ông lão tiếc nuối vỗ vỗ tay hắn, thở dài: “Được rồi, cậu đi tới chỗ cái đèn bí đỏ thì rẽ trái, đi tiếp lại thấy một chỗ rẽ trái, cứ đi thẳng thì sẽ ra được ngoài. Kỳ thật mọi đường ở đây đều có thể ra ngoài, nhưng đó là đường gần nhất.”

Tần Diệc hoài nghi hỏi: “Lần này ông không đùa cháu nữa đấy chứ?”

“Ha ha, không, đi đi. Sau này rỗi lại tới đây, ta sẽ chuẩn bị dâu tây cho cậu.” Ông cụ trồng hoa ôn hòa cười, vẫy vẫy tay với hắn.

Ra khỏi nhà kính, Tần Diệc chạy như điên theo hướng mà ông cụ chỉ, cuối cùng cũng về tới sảnh lớn.

“A, tìm thấy Tần tiên sinh rồi!” Cô hầu gái thần sắc vội vã nhìn  thấy hắn thì giật nảy rồi hô lên với mấy người xung quanh.

“Tốt quá, cậu đã đi đâu vậy? Chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi mà không thấy, thiếu gia cũng sốt ruột.” Quản gia nhanh chóng dẫn Tần Diệc đi tới phòng ăn, ông liếc nhìn đôi chân trống không của đối phương, kinh ngạc hỏi: “Tần tiên sinh, giày của cậu đâu rồi?”

Thôi xong! Đi nhanh quá quên không đi giày……

Ngay khi hắn chuẩn bị nhờ một cô hầu gái lấy hộ đôi dép lê, cửa phòng ăn mở ra, bữa tối đã sớm bưng lên, đang được đậy nắp đặt trên bàn. Bùi Hàm Duệ ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn, đảo mắt qua đã thấy được bàn chân trần của hắn, bên trên còn dính bùn đất đen sì trong vườn.

Tần Diệc chỉ muốn “bóp trứng” tự sát!

“Lấy cho cậu ấy một đôi giày.” Bùi Hàm Duệ thản nhiên nói với quản gia một câu, ánh mắt một lần nữa rơi xuống người Tần Diệc, mím môi, bình tĩnh nói: “Ăn cơm trước đã.”

Tần Diệc lò dò đi tới bàn ăn, ngồi xuống đối diện anh, u buồn nói: “Anh không thể làm bộ như không thấy hay sao?”

“Rất tiếc, không thể.” Bùi Hàm Duệ ưu nhã gài khăn lên cổ áo, mắt cũng không thèm nâng cắt một miếng thịt bò nhỏ, bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai nuốt, đợi đến khi nuốt xuống mới chậm rãi nói: “Lần trước anh đã nói rồi, nếu lần sau em còn như vậy, anh sẽ tự tay tắm cho em, xem ra là em rất háo hức muốn được như vậy?”

“Tuyệt đối không.” Tần Diệc bất đắc dĩ, lấy dĩa xoắn một sợi mì: “Khi nãy người ta đi lạc trong vườn hoa nhà anh, không có việc gì thì xây vườn hoa lớn như vậy làm gì? Cũng chẳng có ai ở, đúng là tư sản!”

“Ai bảo em chạy lung tung, trước đây anh thường xuyên bị lạc trong nhà, cho nên sau này mỗi khi mẹ đưa anh đi bộ trong vườn đều sẽ mang theo một đám người hầu, để nhỡ anh đi lạc thì lập tức có người đi tìm.”

Bùi Hàm Duệ cười nhạt nói một câu, lại cắt miếng thịt tiếp theo, nhét vào cái miệng nói không ngừng của Tần Diệc: “Mau ăn đi, nguội rồi.”

“Ưm, may mà có ông cụ trồng hoa trong nhà kính, nếu không bây giờ chắc người ta vẫn còn lạc trong đó. Haizz, giày của người ta cũng quên ở trong nhà kính đó đó.” Tần Diệc vừa hút mì vừa nói.

“….. Người trồng hoa trong nhà kính?” Động tác của Bùi Hàm Duệ đột nhiên cứng lại, kinh ngạc nói: “Em vậy mà lại gặp được ông ấy sao?”

“Ai?” Tần Diệc nhìn anh đăm đăm: “Ông cụ trồng hoa, không lẽ là…..”

“Đúng, ông ấy là ông nội anh.” Bùi Hàm Duệ gật gật đầu, nói thẳng.

“……..”

Tần Diệc đã không nhớ ra đây là lần câm nín thứ mấy trong tối nay, ông già trêu chọc hắn đến sung sướng kia lại là ông nội Bùi Hàm Duệ! Đây là cái kiểu gì?

Càng kì quái là, ông già mất nết kia lại nuôi ra được một thằng cháu như thế này, tên này có thật là cháu ruột không vậy?

Chẳng lẽ lại không phải thật?

Tần Diệc hoài nghi nhìn anh, ác ý nghĩ.

“Từ nhỏ anh đã sống với mẹ và ông nội ở đây.” Bùi Hàm Duệ bưng chén rượu nhấp một ngụm, trên mặt có chút hoài niệm, nhẹ nhàng, chậm chạp mở miệng nói: “Sau khi mẹ qua đời, anh và ông nội làm bạn cùng nhau. Sau đó anh đi Pháp du học, cả tòa nhà lớn này, ngoại trừ người làm cũng chỉ còn có mình ông nội…..”

“……Người ta nhớ anh từng nói cha mẹ mình thường ở Pháp mà?” Tần Diệc để lộ ra chút ngạc nhiên.

“Ừ, đó là mẹ kế.” Bùi Hàm Duệ dùng giọng điệu vui đùa nói: “Em biết không, tuổi của người đó còn nhỏ hơn cả anh.”

Tần Diệc nhất thời không biết nói gì, đành lẳng lặng nghe Bùi Hàm Duệ thuật lại những chuyện cũ mà anh chưa bao giờ nói với ai.

“Từ khi anh bắt đầu có kí ức, số lần nhìn thấy cha mình cũng không nhiều, ông ấy cực ít khi về nước. Cho dù có về, đại đa số thời điểm cũng đều ở cùng với tình nhân ông ấy nuôi. Khi đó anh chưa hiểu, anh còn nghĩ là do anh chưa đủ giỏi nên cha mới lạnh lùng với anh như thế. Sau này hiểu chuyện rồi, anh mới biết được, không phải anh không vĩ đại, mà là ông ấy……”

Bùi Hàm Duệ tạm dừng một chút, khuôn mặt trầm tĩnh, giọng điệu chưa nói tới mức ghét cay ghét đắng, cũng không như đùa cợt, chỉ có bình tĩnh: “Hai người bọn họ lấy nhau là do ông nội bắt ép, cha không hề yêu mẹ, cho nên cũng vì vậy mà không thích anh.

Ông ấy nuôi rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, thậm chí còn chẳng thèm che dấu. Khi đó mẹ anh thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, cũng dần dần không muốn nhìn thấy người rất giống cha là anh.

Vài năm cuối cùng, cha hầu như không hề trở về, bà càng ngày càng buồn bực không vui, đến tận khi ngã bệnh, u buồn mà chết. Mà từ đó về sau, ông nội luôn cảm thấy hối hận vì quyết định năm đó, cũng không muốn nhìn mặt đứa con bất hiếu, suốt ngày chỉ ngồi một mình trông giữ nhà kính trồng hoa.”

Tần Diệc nhìn vẻ mặt của anh, tâm tình phức tạp. Giọng điệu người kia bình thản như không phải đang nói về cha mẹ của mình mà là một tin tức xã hội.

Giờ phút này hắn mới hiểu, buổi tối hôm đó tại Xích Tiêu, vì sao người đàn ông này lại bi quan, không tin tưởng vào tình yêu như thế.

Cũng hiểu rõ, vì sao người này rõ ràng mới hai mươi tám, lại hành động chín chắn như một người ba mươi tám tuổi.

Bởi vì từ khi còn bé, ngoại trừ chính bản thân mình, anh không có ai để dựa vào.

Tần Diệc cảm thấy mình nên nói gì đó, thế nhưng hắn lại trầm mặc, chẳng phun ra được chữ nào.

“Em có thấy rất kỳ quái là vì sao anh ở bên em, chỉ cần dịu dàng mà ông nói chuyện tình yêu không?” Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên đổi đề tài, anh buông đồ ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, đứng dậy nhìn hắn: “Anh đưa em tới chỗ này….. đó là bảo tàng tư nhân của anh.”

“Bảo tàng?” Tần Diệc đuổi theo anh, sự tò mò như móng mèo cào cấu trong lòng, lại đồng thởi cảm giác, trong đó chưa hẳn đã chứa cái gì hay ho.

Gió thu thổi qua, hoa bay lả tả, hoa cỏ trong vưởn bắt đầu trở nên điêu linh, vài đóa hoa bị hạt mưa đập cho cánh bay tan tác, chúng rung rinh trong gió đêm như thể lúc nào cũng có thể rụng xuống, bị vùi dập trong bùn đất.

Chiếc đèn bí đỏ trước nhà kính trồng hoa còn sáng, ông cụ nhắm mắt nằm ngủ bên trong, chiếc máy phát thanh tiếng được tiếng không phát lên một giai điệu không biết tên.

Bùi Hàm Duệ dẫn Tần Diệc đến trước một căn phòng khóa cửa, nó trên cùng một hành lang với phòng làm việc, nhưng ở một phía khác.

Anh mở khóa, chậm rãi đẩy cửa vào bên trong, tùy tay bật công tắc đèn.

Khi đã nhìn rõ toàn bộ hình dáng trong phòng, Tần Diệc bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, tâm thần rung lên, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên!

“Đây là….. đây là…..”
Bình Luận (0)
Comment