Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 57

Bầu trời đầy mây đen nặng trĩu, sấm vang ầm một tiếng, mưa bắt đầu tí tách rơi.

Dường như bị tiếng sấm làm giật mình, Bùi Hàm Duệ bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Gian phòng này, tôi muốn thuê lại, tôi ra giá gấp đôi.”

Thanh âm trầm thấp của anh mang theo chút cường ngạnh, người kia sửng sốt một lúc lồi ấp úng nói: “Tôi…… anh có nhầm không, tôi ở đâu bây giờ?”

“Gấp ba.”

Người đàn ông trẻ tuổi nuốt nước miếng, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Chỉ tính tiền chênh lệch đã gần bằng tiền lương một tháng của gã, có ngốc mới không đồng ý!

Đi ra khỏi nhà Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ nhanh chóng sai người tìm kiếm thời gian đặt vé máy bay của Tần Diệc, thời gian cất cánh chỉ cách hiện tại nửa tiếng đồng hồ.

Mưa to giàn giụa đập lộp bộp lên kính chắn gió, rồi chẳng mấy chốc lại bị cần gạt nước tách sang hai bên. Đường quốc lộ bị mưa làm cho ướt nhẹp, vì vậy mà đa số lái xe đều đi cẩn thận, chỉ trừ chiếc xe màu bạc đang lao vùn vụt trong dòng xe cộ kia.

Bùi Hàm Duệ nhíu chặt mày, tay siết chặt vô lăng, nhìn đường không chớp mắt. Khuôn mặt anh trầm như nước, hoàn toàn lờ đi lời chửi bởi của những người bị anh giành đường.

Thời gian trôi qua từng giây một, mắt thấy tình hình giao thông vẫn chẳng khá khẩm hơn, ánh mắt Bùi Hàm Duệ ngày càng trở nên hung ác. Lại một lần nữa bị bắt phải dừng xe, anh rốt cục nhịn không được lấy ra hộp thuốc lá, cũng chẳng biết là do bật lửa hỏng hay làm sao mà bấm liên tiếp mấy lần anh vẫn không châm được thuốc.

Mưa vẫn đang rơi, càng ngày càng to.

Tần Diệc kéo rương hành lý ngồi sau đại sảnh, cảm giác xa xứ khó tránh khỏi có chút tiêu điều. Kỷ Hàng Phong thở hồng hộc chạy tới nói rằng hắn có thể đăng ký, Tần Diệc hơi gật đầu, đứng dậy đi về phía cổng đăng ký.

“Nghe nói San Francisco có rất nhiều nhà hàng tuyệt vời, ăn cơm gà nhiều năm như vậy cũng tới lúc thay đổi khẩu vị rồi. May mà lúc trước vì làm quảng cáo nên làm thị thực để phòng ngừa, ngẫm lại thì đúng là có dự kiến trước…….”

Suốt dọc đường đến sân bay, Kỷ Hàng Phong đã dùng đủ cách để nói chuyện với Tần Diệc, nhưng Tần Diệc chỉ miễn cưỡng lên tinh thần lên tiếng trả lời, còn lại cả ngày đều lạnh lùng chẳng nói chẳng rằng. Kỷ Hàng Phong nhìn hắn mà âm thầm lo lắng, cho dù trước đây chia tay với Nhan Quy cũng không thấy hắn âm trầm tới mức này.

“Đúng rồi, chú mày học tiếng Anh lâu vậy rồi chắc không có vấn đề chứ hả? Mấy tháng trước anh thấy mày rảnh cái là lại đeo tai nghe luyện nghe, chẳng lẽ sớm đã có ý muốn ra nước ngoài? Ha ha, nhìn không ra thằng nhãi này cũng rất nhìn xa trông rộng…..”

Đôi mắt dưới kính đen của Tần Diệc ngẩn ra, hắn cụp mi, thản nhiên nói: “A, là Bùi Hàm Duệ bắt em học, nói tới mới thấy cũng nên cảm ơn anh ta……..”

Nói xong câu này hắn lại im miệng, kéo hành lý yên lặng đi về phía trước.

Kỷ Hàng Phong bất đắc dĩ theo sau, nhất thời, bầu không khí trở nên xấu hổ. Anh nheo mắt nhìn bóng lưng Tần Diệc, thân hình vẫn cao ngất, nhưng trong dòng người đến đến đi đi ở sân bay, bóng dáng ấy lại mang cảm giác cô đơn, lẻ loi.

“Nhất định là ảo giác……….” Kỷ Hàng Phong lắc lắc đầu.

Loa phát thanh sân bay bắt đầu nhắc nhở việc kiểm phiếu chuyến bay của bọn họ, cổng đăng ký đã có sẵn một hàng dài người đang đứng, hai người bọn họ đi khá chậm, đứng ở vị trí cuối cùng.

Từng giây từng phút trôi qua, hàng người chậm rãi dịch chuyển vể phía trước. Một lúc sau thì cũng tới phiên bọn họ.

Kỷ Hàng Phong đưa vé máy bay cầm sẵn trong tay ra, lại nhìn Tần Diệc. Anh phát hiện đối phương đang đứng ở cửa kiểm phiếu, quay đầu nhìn về phía lối vào.

Nơi đó đều là những người đi đường đang vội vàng tới lui, chẳng có gương mặt nào quen thuộc.

Tần Diệc cũng chỉ nhìn lướt qua, cặp kính đen to bản che khuất cảm xúc trong mắt hắn, chỉ có đôi môi dường như mím chặt hơn.

“Thưa anh?” Cô nhân viên kiểm phiếu thấy lạ bèn lên tiếng nhắc nhở, Tần Diệc quay người lại, như không có chuyện gì đưa vé ra.

Kỷ Hàng Phong nhìn hắn muốn nói lại thôi. Do dự một hồi, tốt cuộc anh nhịn không được hỏi: “Chú mày định……..”

“Đi thôi.” Tần Diệc cắt đứt lời nói của anh, nắm chặt hành lý trong tay, giống như bắt buộc chính mình đi thẳng vào cửa. Cứ thế đi thằng, không hề quay đầu lại.

Hai người vừa bước chân lên máy bay thì Bùi Hàm Duệ tiến vào sân bay.

Anh không mang ô, mưa to làm ướt tóc anh, nước theo ngọn tóc nhỏ giọt lên vai. Chẳng còn hơi sức để ý tới hình tượng, anh liếc nhìn đám đông đứng trong sảnh, khu chờ, cửa soát vé………..

Không có, không có, tất cả đều không có bóng dáng mà anh muốn tìm!

Cuối cùng, Bùi Hàm Duệ dừng chân trước màn hình hiển thị giờ bay. Dòng chữ lớn nhấp nháy chạy đi chạy lại trên màn hình đập thẳng vào mắt, ánh sáng thiêu đốt trong mắt như thể bị mưa dập tắt, anh rốt cuộc nhắm lại đôi mắt khô khốc, mỏi mệt, chỉ còn đôi chân thẳng tắp và phần eo đang chống đỡ để anh đứng lặng nơi đó.

Ban đêm, cao ốc NL, văn phòng tổng giám đốc.

Hai ngày gần đây, khu làm việc tắt đèn càng ngày càng muộn, cho dù không còn việc gì dở dang nhưng các nhân viên cũng chẳng dám tan tầm đúng giờ. Ông chủ còn chưa đi, bọn họ dám đi chắc? Cô thư ký mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh lùng âm trầm kia đều căng thẳng vô cùng.

Đêm nay, thời gian tắt đèn cũng rất muộn.

Ngoại trừ phòng trực ban, chỉ còn văn phòng của Bùi Hàm Duệ vẫn sáng đèn.

Mưa đã rơi cả ngày, đến giờ thế mưa mới nhỏ đi một chút, nhưng những đám mây đen nặng nề lại che kín hết ánh trăng. Gió lạnh thổi đám cây ven đường nghiêng nghiêng ngả ngả, rồi như thấy còn chưa đủ, chúng lại đập mạnh vào đám cửa sổ thủy tinh của những tòa nhà trên đường.

Bàn làm việc vốn gọn gàng ngăn nắp giờ vô cùng hỗn độn, tàn thuốc trong gạt tàn gần như muốn rơi ra bên ngoài, bên cạnh còn đặt một lọ Brandy chỉ còn một nửa, hương rượu say nồng lan tràn trong không khí.

Người thăm dò tin tức của Tần Diệc còn chưa báo tin về.

Có lẽ là tiếng gió bên ngoài làm người ta phiền muộn, Bùi Hàm Duệ thả bút, áp trán lên mu bàn tay, cầm lấy ly rượu chân dài, dịch rượu màu hổ phách hơi hơi lắc lư phiếm một tầng ánh sáng lạnh lùng dưới ngọn đèn màu bạc.

Trong màn hình máy tính là các bài đưa tin về Tần Diệc, khoảng thời gian trước chúng đã bị xóa khá nhiều, bây giờ cũng chẳng tìm thấy bao nhiêu.

Không thể ngờ được sẽ có một ngày anh chỉ có thể dùng cách thức này nhìn thấy hắn….

Bùi Hàm Duệ ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua yết hầu, một lát sau lại truyền tới cảm giác nóng bỏng. Anh rất ít khi uống rượu mạnh, thế nhưng lúc này, chẳng có thứ gì giúp anh làm say bộ não đang không ngừng nghĩ ngợi này cả.

Tới bây giờ, anh rốt cuộc chẳng thể lấy bất cứ lí do gì để lừa mình dối người được nữa. Những chuyện anh lo lắng nhất, sợ hãi nhất đều liên tiếp xảy ra.

Ví dụ như tình yêu, thứ mà anh từng vứt bỏ như một đôi giày cũ.

Ví dụ như Tần Diệc đã hoàn toàn rời bỏ anh.

Bùi Hàm Duệ nhíu mi, đôi mắt sâu thẳm của anh bị rượu làm cho mông lung, anh quay đầu nhìn chằm chằm tin tức đang phát trên màn hình. Tần Diệc chẳng hề để ý mà thừa nhận rằng bọn họ đang hẹn hò.

Trong hình ảnh, ánh mắt Tần Diệc như muốn xuyên thấu qua màn hình để đối diện với anh, thẳng thắn, thành khẩn, kiêu ngạo.

Khóe miệng Bùi Hàm Duệ gợi lên một chút tươi cười, nhưng nụ cười đó vô cùng khó coi. Anh cảm giác mình say, say đến mức mồm miệng vừa cay vừa đắng……….

Sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh từng tưởng tượng sẽ có ngày mình thực sự yêu một người.

Càng đáng cười là, sau khi mất đi người ta anh mới phát hiện ra sự thật này.

“Xin hỏi, là anh tự nguyện dùng quy tắc ngầm hay là bị bắt buộc? Anh có cảm tình gì với Bùi tiên sinh?”

A, hình như lần trước xem đến đây rồi bị cuộc điện thoại của cha cắt ngang, sau đó bận sứt đầu mẻ trán nên cũng chẳng cố ý tìm xem lại.

Ánh mắt Bùi Hàm Duệ âm trầm, lẳng lặng nhìn màn hình, uống từng ngụm từng ngụm rượu. Anh buồn cười nhìn Tần Diệc không kiên nhẫn trợn trắng mắt nhìn màn hình.

“Đừng mở miệng ngậm miệng là quy tắc ngầm có được không, trẻ xem xem cũng chịu không nổi?”

Bao thuốc lá còn một điếu cuối cùng, Bùi Hàm Duệ rút ra châm, ngậm vào miệng.

“Chẳng có gì là tự nguyện hay bị bắt cả…….”

Bùi Hàm Duệ nheo mắt, chống mặt, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Tần Diệc, lắng nghe âm thâm dễ nghe của hắn.

“….bởi vì tôi thích anh ấy.”

“Choang” Tiếng kêu giòn tan vang lên trong căn phòng trống trải. Chén rượu trong tay Bùi Hàm Duệ đột ngột trượt xuống khỏi kẽ tay, vỡ nát.

Rượu đổ ra làm ướt hết các bản thiết kế, ướt cả bộ tây trang quý báu của anh, dưới sàn gạch tung tóe toàn mảnh vỡ pha lê.

Bởi vì tôi thích anh ấy.

Bởi vì tôi thích anh ấy………

Trong nháy mắt, đầu óc Bùi Hàm Duệ đều ngập những lời này. Đồng tử anh co rút lại nhìn chằm chằm khuôn mặt trên màn hình, rồi trong giây lát anh lới bừng tỉnh lại, nhanh chóng dùng chuột bấm tạm dừng. Đầu ngón tay anh thế nhưng không khống chế được mà hơi run run, bấm vài lần mới được, sau đó anh lại tua trở về.

Một lần nữa bấm phát, tạm dừng, lại tua lại……….

Chỉ một đoạn màn ảnh ngắn ngủi vài giây, Bùi Hàm Duệ liên tục xem một lần lại một lần, nghe người đàn ông trong màn ảnh liên tục lặp lại câu nói kia……. Như thể, nếu cứ xem không ngừng, Tần Diệc sẽ thật sự tỏ tình liên tục trước mặt anh.

Cứ nhìn, rồi lại nhìn, anh đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức mọi khối cơ trên mặt đều rung động, cười đến mức nếp nhăn trên đuôi mắt cũng hiện ra, cười đến mất hết cả sức lực, cuối cùng anh chậm rãi ngã mình vào ghế.

Tiếng cười của anh không còn trầm thấp mà thuần hậu như trước, chỉ còn lại tiếng khàn khàn tràn ngập giễu cợt và đau đớn. Tiếng cười ấy quanh quẩn trong văn phòng lạnh lùng trống vắng, quanh quẩn trong màn đêm rét lạnh.

Thật lâu sau, tiếng cười dần dần ngừng.

Đèn sáng trên trần nhà có chút chói mắt, Bùi Hàm Duệ nâng tay ngăn cản ánh sáng, nửa khuôn mặt anh biến mất trong bóng tối.

Chẳng biết qua bao lâu, Trương Khả Minh đột nhiên tìm tới.

“Bùi đại thiếu gia của tôi, nửa đêm rồi còn ngồi ỳ ở đây, bận đến thế hả? Bận đến mức điện thoại của tôi cũng không nghe?” Trương nhị bất mãn mở cửa phòng làm việc, nhìn vào, rồi đột nhiên bị bàn làm việc bừa bãi làm cho kinh ngạc, gã nhanh chóng nhận ra đối phương có chút không thích hợp.

“Bùi thiếu gia, anh làm sao thế?” Ánh mắt gã xẹt qua ly rượu vỡ dưới sàn nhà và mặt bàn lộn xộn, vòng qua bàn, nhíu mày hỏi.

Sau một lúc lâu, Bùi Hàm Duệ thoáng ngồi thẳng dậy, dùng khăn lau ngón tay và rượu dính trên quần áo, lại khôi phục bộ dạng ổn trọng, thong dong, bình tĩnh nói: “Không cẩn thận đánh vỡ ly thôi.”

Tuy rằng biết là không nên nhìn, nhưng Trương nhị vẫn không cẩn thận thoáng nhìn hình ảnh đang xuất hiện trên màn hình máy tính, còn cả bản thảo đang mở ra trên bàn và thân hình vô cùng quen thuộc bên trong đó.

Bùi Hàm Duệ yên lặng sắp xếp lại bản thiết kế,  ngước mắt nhìn đối phương: “Có chuyện?”

“Thì là mấy tạp chí và mấy công ty quảng cáo lần trước anh bảo tôi hẹn đó, người ta đang hỏi tôi công việc thế nào, kết quả là chẳng tìm thấy anh đâu……. Thôi, không đề cập tới nữa, anh và thằng nhóc Tần Diệc kia…….. Chẳng lẽ anh thật sự đổ cậu ta sao?” Trương nhị nhìn sắc mặt anh, cẩn thận biểu đạt sự tò mò của mình.

Lần này Bùi Hàm Duệ không lảng tránh nữa, anh bỗng nhiên cười khẽ đứng lên, trong nụ cười mang theo chút tự giễu và hoài niệm. Anh gật đầu đáp: “A, đúng vậy.”

Lần này đến phiên Trương nhị lộ vẻ chấn kinh. Gã thật sự hoài nghi tai mình bị làm sao, Bùi Hàm Duệ……. mà lại thừa nhận mình yêu một người đàn ông?

“Thật hả?”

Đáp lại gã là ánh mắt thâm trầm của Bùi Hàm Duệ.

Trương nhị thở dài, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Cảm giác yêu phải một người đến tột cùng là như thế nào?”

Trầm mặc một hồi, Bùi Hàm Duệ khép mắt nghĩ, thản nhiên nói: “Đại khái là…….. đột nhiên có nhược điểm, lại đột nhiên…………”

Ánh mắt anh lộ ra chút bất đắc dĩ: “…….lại đột nhiên có áo giáp.”

Lời này khiến Trương nhị hơi trợn tròn hai mắt, có chút sững sờ, lại nghe người kia nói tiếp: “Mấy việc lúc trước đều từ chối giúp tôi, tạm thời không cần dùng bọn họ, tôi cần rời đi một thời gian. Nhớ lưu ý giúp tôi hành động bên phía cha tôi.”

“A, có thể thì có thể. Nhưng mà, anh muốn đi đâu?”
Bình Luận (0)
Comment