Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 68

Âm thanh trầm thấp, dịu dàng của Bùi Hàm Duệ vang lên khắp hội trường.

Những lời này được nói bằng tiếng Anh, các âm tiết được nhấn nhá từng chữ rõ ràng, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra sự khẳng định chắc chắn và tình ý sâu nặng.

Toàn bộ hội trường bỗng lặng đi trong khoảnh khắc rồi lập tức sôi trào!

Sự kinh ngạc qua đi, khách mời trong hội trường và các phóng viên đều thấy hơi bối rối, hoặc tò mò hoặc hưng phấn hoặc nghi ngờ, tiếng xì xào bàn luận càng lúc càng lớn, gần như lấn át cả giọng của người chủ trì.

Nhân viên chịu trách nhiệm tiếp sóng chương trình này với đài truyền hình cũng kinh ngạc nhìn nhau, rating đột nhiên tăng cao, người chịu trách nhiệm ra lệnh, toàn bộ máy quay tập trung lên người Bùi Hàm Duệ.

…..Rút cục thì bộ thiết kế đó mặc trên người ai?

Gần như mọi ánh mắt đều tập trung lên các người mẫu, và tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ về một vấn đề.

Ngọn đèn trên sàn diễn vẫn sáng chói mắt, các người mẫu đều bị tình huống đột nhiên xảy ra làm cho bối rối. Hầu hết bọn họ đều đã nghe danh nhà thiết kế này nhưng chưa ai thấy người thật. Hôm nay người này lại tỏ tình công khai, thật đúng là làm khối người ngạc nhiên.

Tiếng bàn tán, tiếng trầm trồ khen ngợi, còn cả tiếng nghi ngờ ùa lên như sóng trào, dần dần bao phủ bước chân Bùi Hàm Duệ.

Tần Diệc dần dần phục hồi từ nỗi khiếp sợ, trong đầu liên tục lặp lại những câu nói mà Bùi Hàm Duệ đã nói lúc trước, việc đột nhiên đổi quần áo, đổi vị trí, rồi thời gian……. Hình như tất cả đều đã được lí giải.

Đây là đáp án mà anh đưa ra sao?

Đột nhiên hắn thấy như có gì đó nóng bỏng trào ra từ lồng ngực, nóng rực toàn bộ các mạch máu, Tần Diệc rốt cuộc nhịn không được mà xoay người, yên lặng nhìn người đàn ông đang bước từng bước tới chỗ mình.

Hắn đã không đủ sức để chú ý tới biểu cảm của người xem và những người mẫu khác, hắn không biết hành động đột ngột này khiến vô số người chú ý tới hắn. Con ngươi tối đen của hắn chỉ còn khuôn mặt đang ngày một gần của Bùi Hàm Duệ, còn cả đôi mắt thâm thúy của anh.

Bùi Hàm Duệ nhìn sâu vào mắt Bùi Hàm Duệ, giống như muốn khắc đối phương vào tận đáy lòng mình.

Trước mắt bao người, trên sàn catwalk đầy hoa mỹ, dưới ánh đèn rực rõ, hai người đứng đối diện, khoảng cách giữa họ còn chưa đầy một gang tay.

Âm thanh ồn ào náo động như thể đột nhiên đi xa, Tần Diệc bỗng cảm thấy xung quanh an tĩnh lại, ngay cả tiếng tim đập, tiếng hô hấp cũng trở nên rõ ràng.

Trong đồng tử phản chiếu gương mặt phóng đại của Bùi Hàm Duệ, anh đặt tay lên vai hắn, đến gần bên tai, dùng âm thanh trầm thấp mà thong thả chỉ đủ để hai người nghe rõ nói: “Tần Diệc, món quà này tặng em, có thích không?”

Tần Diệc buông mi nhìn anh, nụ cười và âm thanh của đối phương giống như rượu nguyên chất làm say lòng người, cả trái tim cũng trở nên mềm mại.

Bùi Hàm Duệ dừng một chút, nâng tay xoa má hắn, trong mắt lấp lóe một ngọn lửa, ngọn lửa ấy còn sáng hơn cả ngọn đèn bên trên: “Anh luôn luôn chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người, thế nhưng nếu người này là em, anh muốn tin tưởng một lần, rằng trên đời này thật sự có cái gọi là vĩnh cửu.”

Những lời này được nói rất chậm rãi, trong tiéng nói ẩn chứa cảm tình khó nói, có sự vui mừng, có sự chua xót, có chờ mong, có khát vọng, như thể anh phải phồng lên toàn bộ dũng khí mới có thể chống đỡ được.

Đồng tử hơi mở ra, khuôn mặt Tần Diệc hơi giật giật, trái tim của hắn cũng rung động theo. Hắn không để cho Bùi Hàm Duệ nói tiếng mà nâng tay tóm lấy gáy anh rồi dùng lực hôn.

Một nụ hôn sâu, thật triền miên, nóng bỏng, hao hết sức lực toàn thân cũng không đủ, quả thực muốn siết đối phương vào trong cơ thể mình. Trong không khí như có gì đó bị đốt cháy, nó bốc lên như pháo hoa, nở rộ lên sáng lạn.

Nếu Bùi Hàm Duệ đều bất chấp tất cả thì Tần Diệc hắn còn cố kỵ cái gì?

Chứng kiến tình huống ngoài dự đoán này, toàn bộ hội trường đều nổ tung, giờ phút này không ai còn có thể thản nhiên ngồi im, gần như mỗi người đều gọi tên thượng đế, chỉ tiếc ngài không thèm đếm xỉa đến họ.

Cuối cùng là tiếng hô hào, tiếng cười vui, tiếng vỗ tay của mọi người gọi tỉnh lại hai con người đang hôn nhau nồng nhiệt, thậm chí có vài cô gái trẻ đa sầu đa cảm còn cảm động tới rơi lệ vì màn tỏ tình lãng mạn lại lớn mật này. Cho dù có vài thanh âm nghi ngờ, khinh thường cũng nhanh chóng bị lấn át.

Nhìn những gương mặt đầy thiện ý, bao dung bên dưới, Tần Diệc không khỏi có chút cảm khái. Tình trạng khó khăn lúc ở trong nước vẫn còn hiển hiện trước mắt, vậy mà đãi ngộ của hắn giờ đây lại hoàn toàn khác.

Người phụ trách hiện trường buổi giới thiệu sản phẩm của NL nhanh chóng liên hệ với chủ trì và những nhà thiết kế chính, người chủ trì vô cùng nhanh nhạy dẫn đề tài từ lời tỏ tình lãng mạn tới bộ trang phục độc nhất vô nhị, nhất thời phủ lên buổi giới thiệu này một tầng nội hàm ý nghĩa.

Những người mẫu còn lại lần lượt đi ra, chỉ để lại Bùi Hàm Duệ và Tần Diệc ở lại. Người mẫu chính lần này là ai đã không ai thèm để ý, mọi người bây giờ chỉ nhanh chóng muốn nghe câu chuyện tình lãng mạn của nhà thiết kế mà thôi.

“Bộ lễ phục mà Bùi tiên sinh thiết kế đúng là làm cho người ta phải sáng mắt lên. Chỉ thiết kế vì một người, ai u, đúng là lãng mạn làm cho người ta phải ghen tị!” Ánh mắt đùa cợt của ngưởi chủ trì liếc tới liếc lui hai người, cuối cùng anh ta đưa mic tới trước mặt Tần Diệc.

Bất đồng với trước kia khi bị đám phóng viên trong nước làm cho phiền muốn chết, bây giờ Tần Diệc đối mặt với truyền thông đã rất có kinh nghiệm, hắn nghiêm túc suy nghĩ, mỉm cười với Bùi Hàm Duệ: “Có thể khiến anh làm nhà thiết kế độc quyền cho em một lần, em đã không còn tiếc nuối gì.”

Dường như nhớ ra điều gì, Bùi Hàm Duệ cúi đầu cười, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

Sau khi phỏng vấn ngắn gọn vài câu, bộ sưu tập mùa xuân lại tiếp tục đi lên, Bùi Hàm Duệ và Tần Diệc đã yên lặng rời khỏi tầm mắt của mọi người, né tránh phóng viên, vụng trộm ra khỏi hội trường bằng cửa sau.

Nếu việc này đặt ở trong nước, nhất định sẽ gợi ra sóng to gió lớn trên toàn bộ giới thời trang, nhưng ở Mỹ lại khác, chuyện này cùng lắm chỉ tạo nên một đầu đề lãng mạn cho NL mà thôi.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua tầng mây nhẹ nhàng phủ lên dòng sông, những ngôi sao lấp lánh trên màn trời đen nhung huyền bí.

Xe đứng ở bờ sông ngoại ô thành phố, xung quanh im lạng không một bóng người. Gió đêm đầu xuân rất lạnh, cửa kính xe đóng thật chặt ngăn chặn tất cả lạnh lẽo bên ngoài, chỉ để lại ý xuân ấm áp bên trong.

“Anh vội vã về nước là vì việc này?” Tần Diệc hạ ghế, bò xuống ghế sau, hơi cúi người giam Bùi Hàm Duệ trong không gian hẹp phía sau xe, ánh mắt khóa chặt đối phương.

Tư thế ngồi của Bùi Hàm Duệ lại vẫn tao nhã như trước, anh nhẹ gật đầu, mắt mang ý cười.

“Xử lý tất cả những công việc tích lũy từ lúc trước rồi đi gặp ông nội.”

Anh tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn Tần Diệc, ánh mắt dịu dàng như thể ánh sao trên trời cũng tan chảy trong đó.  Anh nâng tay tóm chặt chiếc caravat mình thiết kế riêng cho Tần Diệc, kéo nó ra khỏi áo khoác, từng chút một.

“Anh nói với ông nội chuyện của chúng ta?” Tần Diệc nheo hai mắt lại, một tay kéo lại chiếc caravat trong tay anh, cúi đầu sửa sang: “Đừng vò nát…..”

Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ nhìn hắn, duỗi hai chân, hai tay ôm chặt eo hắn, dùng lực kéo người kia vào lòng. Anh thở một luồng hơi nóng bỏng vào lỗ tai hắn, đè thấp thanh âm, dùng tiếng nói mê hoặc đầy từ tính dụ dỗ: “Vào thời điểm thế này, chẳng lẽ em không thấy có những thứ quan trọng hơn caravat hay sao….”

Ngón tay Tần Diệc đặt lên má anh, ngón tay lướt dọc theo đường cong khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên môi, nhẹ nhàng vuốt một chút thì bị Bùi Hàm Duệ ngậm vào miệng.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng ẩm, dùng ngón tay quấy một hồi, Tần Diệc híp mắt nói: “Ông nội anh đồng ý sao?”

Bùi Hàm Duệ nhẹ giọng nói: “Không đồng ý cũng phải đồng ý.”

“Anh làm cách nào mà thuyết phục được ông ấy?” Tần Diệc nhíu mi, ngón tay rút ra cọ vào áo anh, bị anh tóm lấy.

Bùi Hàm Duệ chỉ nói: “Anh đương nhiên sẽ có cách của mình.”

Nghe anh nói như vậy, Tần Diệc không hỏi thêm nữa. Chôn mặt vào hõm vai anh, hắn nhẹ nhàng cọ cọ, đầu mũi lạnh lẽo lướt lên cổ anh, cánh mũi khẽ động, hắn cảm thấy mỹ mãn ngửi mùi hương quen thuộc của anh, mùi mà hắn thích.

Bùi Hàm Duệ giật mình, tiện tay dùng lực ôm chặt eo hắn, ôm thật chặt, không nói một lời từ từ nhắm hai mắt. Giống như chủ nhân trải qua biết bao khổ sở mới tìm lại được chú mèo đi lạc, cảm giác sung sướng khi mất đi lại tìm thấy tràn ngập cả trái tim.

“Em nói nhầm…..”

“Hả?” Bùi Hàm Duệ ôm hắn, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể hắn, anh nhẹ phát ra một âm mũi ngắn ngủi.

Tần Diệc thở dài, thấp giọng tự giễu nói: “Em nói một ngày nào đó sẽ quên được anh, nhưng em không làm được….”

Ánh mắt Bùi Hàm Duệ trầm xuống, cánh tay lại càng thêm buộc chặt.

Bị siết có chút đau nhưng Tần Diệc không để ý, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh: “Một lần nữa chấp nhận anh không phải vì bị lời tỏ tình của anh làm cảm động.”

Hắn dừng một chút, đón ánh mắt kinh ngạc của anh, hôn nhẹ lên môi anh, trân trọng nói: “Mà bởi vì em cảm thấy mình có thể yêu anh nhiều hơn nữa….”

Bùi Hàm Duệ trấn động, kinh ngạc nhìn hắn một lát rồi đột nhiên quay mặt đi, dùng tay che mặt.

“Anh làm sao thế?” Tần Diệc quái lạ, vốn đang nghĩ ít ra anh phải cảm động đến mức kéo hắn lại hôn nồng nhiệt, ai dè lại có phản ứng thế này.

Tần Diệc buồn bực kéo tay anh ra, sau khi nhìn thấy khóe mắt đối phương có chút hồng khả nghi, hắn sửng sốt một chút rồi nhịn không được cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment