11
Cứ như vậy, ta lại dọn về tiểu viện của Tiêu Cảnh Sách ở.
Buổi tối, ta đang trải giường nệm ở ghế dài thì bỗng nhiên giọng nói yếu ớt của hắn ở phía sau truyền đến: “Phu nhân vất vả rồi.”
Ta dừng động tác, quay đầu lại nhìn:
“Không có gì, dù sao bây giờ chàng và ta vẫn là phu thê, ta còn phải dựa vào chàng để cứu tiểu nương của ta, chẳng qua cùng chung một chiếc thuyền mà thôi.”
Hắn đã tỉnh, gắng gượng ngồi dậy, cười khổ nói: “Ta đã gần đất xa trời rồi, nàng cứ phải xa cách với ta như thế sao?”
Lòng ta đau nhói, khịt mũi, cố nén nước mắt vào trong:
“Đừng nói đáng thương như vậy….. Chàng nói đi, thực chất chàng cưới ta để làm gì?”
“Nếu ta nói, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?”
“Chàng nói trước……”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng động, ta cảnh giác quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy hai tên thích khách mặc hắc y cầm kiếm phá cửa sổ xông vào.
Bọn họ còn chẳng thèm nhìn ta một cái đã lập tức đâm thẳng về phía Tiêu Cảnh Sách.
“Huyền Vũ!”
Ta chộp chén trà ném mạnh qua, miễn cưỡng chặn được một kiếm này, sau đó chạy như bay tới đó, dùng tay không nắm cổ tay đang cầm kiếm của hắn.
Tiếng xương cổ tay vỡ vụn vang lên giòn giã, người nọ hét lên thảm thiết, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, trong mắt người còn lại lóe lên sự sắc lạnh, giơ kiếm đâm về phía ta.
Hướng đâm của hắn rất xảo quyệt, ta nhất thời không kịp né tránh.
Ngay khi ta cắn răng định dùng bả vai cản kiếm, phía sau lại có bàn tay vươn tới nắm chặt mũi kiếm, giảm bớt đà lao tới của nó, cuối cùng không đâm vào.
Cái tay kia lại bị sắt cắt thành hai vết thương, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Thấy nhất thời không thể thành công, hai tên thích khách quyết đoán bỏ kiếm, nhảy cửa sổ đào tẩu.
Huyền Vũ dẫn người đuổi theo, ta quay đầu lại nhìn, Tiêu Cảnh Sách phảng phất không cảm nhận được đau đớn từ miệng vết thương, ánh mắt nhìn ta chưa từng chếch đi.
Lông mi ta run lên: “Chàng không cần phải làm như vậy, cho dù bị thanh kiếm đó đâm vào cũng sẽ không gây nguy hiểm tính mạng.”
“Chỉ là sợ phu nhân bị thương mà thôi, phu nhân đừng để trong lòng.”
Hắn khẽ cười một tiếng, người hơi lảo đảo, có lẽ là tác động tới nơi nào đấy nên lại bắt đầu không nhịn được mà ho khan.
Trong lúc ấy, miệng vết thương trên tay bị rách ra trông càng rợn người.
“Chàng đừng nhúc nhích!”
Ta sợ tới mức vội vàng tới đỡ hắn, Tiêu Cảnh Sách cũng rất tự giác thuận thế dựa vào vai ta, nhỏ giọng nói:
“Lần này, không biết ta còn có thể sống bao lâu, có một số việc ta muốn nói rõ.”
“Câm miệng.”
“Chuyện tiểu nương của nàng, ta đã sai người đi làm, sẽ có kết quả nhanh thôi, nhưng đây không phải là giao dịch.”
“Tiêu Cảnh Sách, chàng câm miệng!”
“Thanh Gia, ta đặt trong thư phòng một phong thư hòa li, sau khi ta chết, nàng cũng không cần túc trực bên linh cữu ta……”
Cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, quay đầu, túm cổ áo của hắn, hung hăng hôn hắn.
Động tác của ta quá lỗ mãng, hàm răng cắn rách môi Tiêu Cảnh Sách, ngay sau đó nếm được mùi máu tươi, hắn lại dường như không nhận ra, ngược lại đáp lại ta vô cùng nồng nhiệt.
Ánh nến trong phòng chập chờn, thật lâu sau ta mới kết thúc nụ hôn này, nhìn thẳng vào hai mắt hắn gằn từng chữ:
“Nếu chàng dám chết, ta liền tái giá, tặng túi tiền đã thêu cho nam nhân khác, dẫn hắn đến trước mộ chàng khoe khoang.”
“Độc ác vậy sao?”
“Sẽ độc ác hơn.”
Ta đứng dậy, đi đến ngăn tủ lấy kim sang dược, xé một miếng vải xô sạch sẽ giúp hắn thoa thuốc băng bó vết thương trên tay.
Chắc là rất đau, nhưng Tiêu Cảnh Sách không hề rên lấy một tiếng, thậm chí còn có tâm trạng dùng đầu ngón tay của cái tay bị thương nhẹ hơn kia nhẹ nhàng khều lòng bàn tay của ta.
Ta lườm hắn: “Tiêu Cảnh Sách!”
Hắn giơ lên tay, tỏ vẻ vô tội nhìn ta: “Vô tình mà thôi, phu nhân đừng trách.”
12
Đêm hôm đó, Huyền Vũ đẫm máu trở về, bẩm báo với ta và Tiêu Cảnh Sách:
“Hai tên thích khách đều đã bị giết, lục soát trên người bọn chúng không tìm được vật gì có thể chứng minh thân phận lai lịch.”
Tiêu Cảnh Sách thấy nhiều rồi nên không trách: “Mong ngóng ta chết như vậy thì chỉ có mấy người kia mà thôi.”
Ta hơi nhíu mày, quay đầu nhìn hắn: “Tam hoàng tử?”
“Khó mà nói.”
Mặc dù Tiêu Cảnh Sách không tỏ ý kiến, nhưng sau khi ta suy nghĩ lại mọi chuyện vẫn cảm thấy Tam hoàng tử đáng nghi nhất.
Chỉ là Diêu Thanh Uyển có biết chuyện này hay không?
Những ngày sau đó, Tiêu Cảnh Sách vừa dưỡng thương, vừa lệnh cho Huyền Vũ điều tra lần lượt từng kẻ khả nghi trong Bình Dương phủ.
Huyền Vũ vì chuyện ám sát đêm đó rất lo lắng cho sự an toàn của hắn, Tiêu Cảnh Sách lại rất thản nhiên:
“Ngươi cứ đi làm chuyện ngươi nên làm đi, bổn vương có Vương phi bảo vệ rồi, sẽ không xảy ra chuyện.”
Chờ Huyền Vũ rời đi, ta lập tức hỏi hắn: “Chàng biết ta biết võ từ khi nào?”
Vì sức mạnh bẩm sinh nên ta rất có năng khiếu ở phương diện học võ.
Trong những cuốn sách làm của hồi môn của tiểu nương có không ít những thứ như kiếm pháp, đao phổ, ta chỉ xem qua mấy lần đã có thể sử dụng đầy khí thế.
“Đương nhiên là…… Vẫn luôn biết.” Hắn cong môi: “Thanh Gia, ta chỉ sắp chết, không phải hồ đồ.”
“Không cho nói!”
Ta lạnh giọng quát hắn im miệng, nghĩ về những gì xảy ra trước đó, bỗng nhiên hiểu ra.
“Cho nên kỳ thật chàng vẫn luôn biết ta đang giả bộ yếu đuối nhưng lại không nói?”
“Tất nhiên.”
Ta híp mắt, xắn tay áo lên cho hắn thấy cánh tay cơ bắp rắn chắc của ta, tỏ vẻ uy hiếp.
Tiêu Cảnh Sách rất thức thời sửa miệng: “Chỉ là cảm thấy phu nhân diễn vô cùng đáng yêu, cho nên không đành lòng vạch trần mà thôi.”
Người này…… thật là giỏi ăn nói.
Ta cam chịu buông tay áo xuống, đi bưng thuốc tới cho Tiêu Cảnh Sách, dỗ hắn uống hết.
Thấy vết thương trên tay hắn ngày một tốt hơn, sắc mặt cũng dần dần có huyết sắc, A Ngưng rất vui vẻ tới hỏi ta:
“Vương phi làm hoà với Vương gia rồi sao?”
“Xem như thế.”
“Vậy tại sao Vương phi vẫn còn ngủ trên ghế dài?”
Nàng chớp mắt nhìn ta khó hiểu: “Mẹ nô tỳ nói, phu thê cảm tình tốt đều muốn cùng chung chăn gối.”
Ta nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ một lúc thì khéo léo nói với nàng:
“Bởi vì Vương gia quá yếu ớt, phảng phất giống như tờ giấy, ta lại tương đối cường tráng, ta sợ ban đêm đè bẹp hắn.”
“Ra là vậy……”
A Ngưng đáp, thấy ta phải đi, nàng bổ sung một câu:
“Vương phi, y quan mới dặn dò, mấy ngày nay bỏ thêm không ít nhung hươu, có lẽ sẽ có chút tác dụng phụ, bảo người chú ý một chút.”
Fishfromnowhere.wordpress.com
Ta xoay người trở về phòng, trong phòng đốt than sưởi ấm áp.
Mùi hương từ lư hương là một mùi thơm ngọt ngấy.
Khi ta đang nghi hoặc thì trong tầng tầng lớp lớp màn che có tiếng kêu rên truyền ra, như thể phải chịu cơn đau nào đó.
Ta tưởng Tiêu Cảnh Sách bị động vào vết thương nên cuống quít đi tới vén màn, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ tại chỗ.
Tiêu Cảnh Sách ngẩng đầu lên nhìn ta bằng đôi mắt mờ sương, long lanh như nước sông.
Mấy lời A Ngưng mới nói lại vang vọng bên tai ta.
Trong đầu ta chỉ còn lại một suy nghĩ: Lượng thuốc bổ không ít kia hoá ra còn có tác dụng này sao?
“Thanh Gia……”
Giọng nói khàn khàn, đứt quãng, kèm theo tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang buông thõng bên giường của Tiêu Cảnh Sách, bên trên vẫn còn vết thương được băng bó.
Hắn mím môi, gọi một tiếng như khẩn cầu: “Thanh Gia.”
“Tiêu Cảnh Sách……”
“Đầu tiên là khổ nhục kế, giờ lại là mỹ nhân kế, chàng diễn kịch riết rồi nghiện đúng không?”
Vừa dứt lời, cả người ta đã phủ trên người Tiêu Cảnh Sách.
“Thanh Gia biết rõ ta đang diễn kịch, còn bằng lòng giúp ta, đương nhiên là tình nguyện giả vờ cắn câu.”
Sắc đẹp mê hoặc lòng người, đương nhiên ta cũng không ngoại lệ.
Tiêu Cảnh Sách nói chuyện bằng giọng nói rất nhẹ, nói mọi điểm yếu của hắn cho ta nghe, kiên nhẫn dẫn đường.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời, vầng trắng vốn sáng tỏ chìm vào trong vòng xoáy của màn đêm, nhuốm màu d*c vọng đen tối.
Đêm đó, cuối cùng ta cũng quay lại trạng thái cùng chung chăn gối với Tiêu Cảnh Sách.