Thốn Mang

Chương 127

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Tiến vào phòng khách, Lý Dương và Lâm Ngọc cùng ngồi xuống, ô sin lập tức đưa trà lên.
- Mộc Dịch tiên sinh, lần này ta đến đây là có một việc quan trọng muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ!
Lâm Ngọc đặt chén trà xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên Lý Dương và cung kính nói.
Lý Dương khẽ nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
- Có chuyện gì ngươi cứ nói ra đi?
Lâm Ngọc gật đầu, hắn suy nghĩ kỹ một lượt rồi nói:
- Lần này tập đoàn Thánh Lâm của chúng tôi muốn có được một mỏ dầu ở Iraq ký hiệu là M7 để khai thác, nhưng tập đoàn của chúng tôi không có quyền tham gia đấu, cho nên hy vọng Mộc Dịch tiên sinh có thể giúp đỡ. Ngài sở hữu tập đoàn Tuyết Lan cho nên có quyền tham gia đấu giá.
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Dương liền biến thành âm trầm.
Lâm Ngọc thấy sắc mặt của Lý Dương liền lập tức nói:
- Đương nhiên, đấu giá cũng chỉ có ba bên tham gia, khi đó Mộc Dịch tiên sinh đại biểu cho tập đoàn Tuyết Lan rất có thể sẽ mua được. Bảo Mộc Dịch tiên sinh buông tay quả là xấu hổ. Nhưng tập đoàn Thánh Lâm chúng tôi nhất định sẽ bồi thường những tổn thất cho tiên sinh.
Lý Dương vừa nghe xong, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thần bí khiến cho Lâm Ngọc không thể nhìn ra thái độ của hắn là gì.
Mỏ dầu M7 ở Iraq là vận khí lớn của tập đoàn Tuyết Lan. Năm xưa Tuyết Lan tập đoàn có tham gia đầu tư vào một công ty bất động sản sắp đóng cửa ở Iraq, Công ty này vốn là công ty lớn thứ hai ở Iraq về bất động sản, bởi vì kinh doanh không thuận lợi nên cổ phiếu của công ty giảm xuống đến cả chục lần. Khi đó Tuyết Lan đã chuẩn bị mua lại công ty này, sau đó trực tiếp quản lý. Chẳng ai chú ý đến công ty này nó ra làm sao.
Nhưng khi tập đoàn Tuyết Lan chuẩn bị mua được thì công ty này lại phát hiện ra mỏ dầu dưới đất, lập tức giá cổ phiếu của công ty tăng lên vùn vụt, các thế lực lớn khác cũng bắt đầu nhúng tay vào. Thế lực lớn hơn tập đoàn Tuyết Lan cũng không phải là không có, bởi vì tập đoàn Tuyết Lan xuất thủ sớm nên cuối cùng đã sở hữu được 35% cổ phiếu và trở thành cổ đông lớn thứ hai công ty.
Sự trân quý của mỏ dầu này có thể nói là đã đạt đến một mức kinh người, giá trị của nó cao đến đáng sợ. Hiện này nguồn năng lượng trên thế giới đang ngày càng cạn kiệt. Một mỏ dầu lớn như vậy, giá trị sơ bộ ít nhất cũng phải lên tới trăm tỉ đô la. Bất quá hiện nay cả ba đại cổ đông của công ty bất động sản này đều muốn tự mình khai thác, cả tập đoàn Tuyết Lan cũng vậy.
Dù sao cả ba cổ đông lớn nhất cũng đều hiểu được tính quan trọng của mỏ dầu này. Cuối cùng chẳng thể thương nghị với nhau được, ba bên đành quyết định đem ra đấu giá, nhưng chỉ có ba bên mới được tham gia mà thôi.
Sau khi đấu giá xong thì số tiền thu được sẽ được phân lại cho ba tập đoàn. Nếu Tuyết Lan tập đoàn ra giá trăm tỉ đô la mua được mỏ dầu thì trăm tỉ đô la này cuối cùng vẫn sẽ được chia cho ba nhà. Khi đó Tuyết Lan có thể lấy lại ba mươi năm tỉ đã bỏ ra ban đầu.
Trên mặt Lý Dương lộ ra một tia trào phúng nói:
- Lâm Ngọc tiên sinh, ngươi dựa vào cái gì mà muốn tập đoàn Tuyết Lan buông tay? Bằng cái gì mà chúng ta phải tham gia đấu giá cho các ngươi?
Không cần biết thế nào thì tham gia đấu giá cũng chỉ có ba cổ đông, mục đích mà Lâm Ngọc đến lần này chính là muốn tập đoàn Tuyết Lan thay tập đoàn Thánh Lâm bọn chúng đi tham gia đấu giá.
Lâm Ngọc vội vàng cung kính nói:
- Không, không, không… Mộc Dịch tiên sinh đừng hiểu lầm! Chúng tôi chỉ muốn tiên sinh giúp đỡ mà thôi. Cái gì cũng có giá của nó, Mộc Dịch tiên sinh, ngài nói xem có đúng không? Xin tiên sinh cứ thoải mái cho chúng tôi một cái giá. Thánh Lâm tập đoàn nhất định sẽ tận lực đáp ứng.
- Vậy…
Lý Dương nhìn Lâm Ngọc nói:
- Nếu ta ra giá trăm tỉ đô la các ngươi có thể đáp ứng hay không?
Lâm Ngọc lập tức biến sắc nói:
- Mộc Dịch tiên sinh, như vậy không phải là…, giá trị của mỏ dầu này cũng chỉ khoảng trăm tỉ đô la mà thôi, Mộc Dịch tiên sinh nên thành tâm đưa ra một cái giá để hai bên chúng ta cùng có thể tiếp nhận. Trăm tỉ đô la, haha… cho dù chúng tôi có mua được cái mỏ dầu này thì cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như thế. Lần này Thánh Lâm tập đoàn chúng tôi thành tâm muốn mua lại mỏ dầu. Mộc Dịch tiên sinh, ngài có thể suy nghĩ lại không?
- Không được!
Lily đi đến lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc rồi nói tiếp:
- Thánh Lâm tập đoàn các ngươi có phải đang nằm mơ hay không? Mỏ dầu M7 hiện nay tam đại cổ đông đang tranh đoạt, các ngươi muốn nhúng tay vào, hừ hừ! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Chẳng có gì kỳ lạ khi Lily lại tức giận như vậy. Thời gian gần đây cơ hồ nàng chỉ tập trung phân tích nghiên cứu về việc sau này sử dụng mỏ dầu này như thế nào. Trong lòng nàng, việc Tuyết Lan tập đoàn sau này có thể phát triển, có thể bước đi những bước dài hay không hoàn toàn phải dựa vào mỏ dầu này.
- Đây là tổng giám đốc của tập đoàn Tuyết Lan, mọi việc của tập đoàn Tuyết Lan đều do cô ấy quản lý.
Lý Dương lạnh lùng nói.
Lâm Ngọc lập tức đứng dậy rồi đưa tay phải ra nói:
- Hân hạnh, hân hạnh. Sớm đã nghe đại danh tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Tuyết Lan, lần này được gặp Lâm Ngọc tôi quả thật vô cùng vinh hạnh.
Lily lạnh lùng cười rồi tiến đến một chiếc ghế sofa bên cạnh và tùy ý ngồi xuống, căn bản không nhìn Lâm Ngọc đến một cái.
Tay phải của Lâm Ngọc vẫn để nguyên đó, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lý Dương lúc này vẫn không nói gì, vừa rồi chỉ là cái quyền đấu giá mà hét giá tới trăm tỉ đô la, đúng là muốn chơi xỏ hắn. Bây giờ lại thêm tổng giám đốc tập đoàn Tuyết Lan đi ra, trực tiếp nói hắn nằm mơ giữa ban ngày.
Qua một hồi, khi Lâm Ngọc chuẩn bị đứng dậy cáo từ thì Lý Dương đột nhiên nói:
- Ừm, kỳ thực yêu cầu mà ngươi đưa ra không phải là không thể.
Lâm Ngọc lập tức vui mừng nói:
- Mộc Dịch tiên sinh có điều kiện gì xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng.
Lily lập tức đứng lên:
- Sư huynh!
Lily lộ ra vẻ lo lắng, nàng đối với mỏ dầu này cũng vô cùng mong muốn có được.
Lý Dương khẽ xua tay rồi nói với Lily:
- Việc này ta tự có chủ trương.
Lily có điểm tức giận "phịch" một cái rồi ngồi xuống. Không cần biết ra sao, Lý Dương mới chính là chủ tịch của Tuyết Lan tập đoàn.
- Mười tỉ đô la, đây là yêu cầu của ta!
Lý Dương lạnh lùng nói.
Lâm Ngọc lập tức biến sắc.
Giá trị của mỏ dầu này cũng khoảng trăm tỉ đô la, nhưng chỉ một cái quyền đấu giá mà đã đắt như vậy thì quả thật hơi khắc nghiệt a.
- Mộc Dịch tiên sinh có thể bớt đi một chút được không?... Chúng tôi chỉ là nhờ ngài đi mua hộ, chỉ một cái quyền đấu giá mà đòi nhiều như vậy thì hình như là quá cao.
Lâm Ngọc có chút không thể tiếp thụ.
- Lâm Ngọc, ngươi phải hiểu được một điểm! Các ngươi không có quyền tham gia đấu giá, cũng không có cơ hội mua lại mỏ dầu này. Làm ăn quan trọng nhất là phải nắm bắt cơ hội, mười tỉ đô la ngươi có cần hay không, nếu không ta cũng không miễn cưỡng. Mỏ dầu này tuyệt đối có thể đem lại cho ra lợi nhuận vượt xa mười tỉ đô la!
Lý Dương không chút nóng nảy nói.
Lâm Ngọc trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi hắn mới nói:
- Được, chúng tôi đáp ứng!
Không lạ khi Lâm Ngọc lại suy nghĩ lâu như vậy, lần này Lâm Thiên Vũ cho hắn giời hạn là mười tỉ đô la. Nếu lấy được mỏ dầu này, số tiền kiếm được tuyệt đối sẽ là mấy chục tỷ đô la. Bất quá trong quá trình vận hành chắc chắn sẽ phải tiêu thoát đi một ít.
Vậy là được rồi, ngươi hãy về mà chuẩn bị trước đi! Một thời gian nữa chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.
Lý Dương mỉm cười nói.
- Vậy ta xin cáo từ!
Lâm Ngọc lập tức đứng dậy rồi khom người nói.
Lý Dương gật gật đầu.
Thấy Lâm Ngọc rời đi Lily bèn đi đến bên cạnh Lý Dương hỏi:
- Sư huynh, sao huynh lại lại bỏ qua mỏ dầu này? Không phải lần trước người đã từng nói đối với Lâm thị gia tộc có thù oán hay sao?
Bọn Lily đều đã biết tên thật của Lý Dương, cũng biết qua một vài chuyện của hắn.
Lý Dương nhìn thấy xe của Lâm Ngọc rời đi, trên mặt thoáng xuất hiện một tia cười lạnh:
- Hừ, ta nhừng lại cho hắn mỏ dầu ư? Sao có thể chứ? Ta muốn lấy của hắn mười tỉ đô la trước, sau đó lại lấy thêm của hắn trăm tỉ đô la để mua mỏ dầu. Mỏ dầu sẽ do chính chúng ta quản lý! Ta muốn cho hắn không bao giờ gượng dậy được nữa. Dám tới cả chỗ ta làm ăn, hừ hừ, Lâm Thiên Vũ à, lần này ta mà không bóc lột ngươi một chút thì liệu còn xứng đáng với chính mình nữa không?
Lily vừa nghe thấy trong lòng liền lập tức chấn động, nhưng nàng vẫn có một chút nghi hoặc nói:
- Sư huynh, tập đoàn Thánh Lâm không phải ngẫu nhiên mà trở nên mạnh mẽ như ngày nay, chúng hẳn cũng phải có không ít thực lực. Nếu sau khi chúng ta mua được mỏ dầu mà không nhường lại thì khi ký hợp đồng phải cẩn thận, chúng có thể kiện chúng ta ra tòa án thương mại.
Lý Dương thong thả phất tay nói:
- Yên tâm đi! Tất cả ta đều đã có chủ trương. Chuyện nhỏ như vậy ta có thể giải quyết được.
Lily trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng không hỏi gì nữa, đối với Lý Dương nàng thập phần tin tưởng. Kỳ tích nào phát sinh trên người Lý Dương cũng sẽ trở nên bình thường.
- Lâm Thiên Vũ, lần này không thể trách ta. Ta còn chưa đi tìm ngươi, không ngờ ngươi đã chạy đến chỗ ta rồi!
Lý Dương trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Nửa ngày sau.
- Thiên Lũy sư huynh, là ta Mộc Dịch đây. Cực Thối đạo quán của ta sắp khai trương trên hơn ba trăm thành thị. Mỗi một đạo quán chỉ cần một huấn luyện viên nhưng cần có thêm ba bốn người trợ giúp. Sư huynh có thể tùy tiện lựa chọn trong Thanh bang tại các thành phố lớn mỗi nơi ba bốn người tới trợ giúp không?
Lý Dương lại muốn dùng Thanh bang để lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Thiên Lũy nghe xong bèn lập tức nói:
- Mộc Dịch sư đệ, ngươi thật sự là… Vừa mới kiếm cho ngươi bốn trăm đại hán, bây giờ mỗi thành thị lại cần ba bốn người. Việc này ta làm sao có thể ăn nói với trưởng lão hội đây? Chuyện này quả có chút khó khăn.
Lý Dương cười hì hì nói:
- Đệ biết Thanh bang đối với những thành phố lớn thì nhân mã thủ hạ đều có từ vài trăm đến hơn một nghìn người. Tìm ba bốn người thật quá dễ dàng. Hơn nữa biết đâu trong Thanh bang cũng có những người đang buồn chán, muốn tìm kiếm sự mới mẻ trong cuộc sống thì sao?
Thiên Lũy chợt cười ha ha nói:
- Mộc Dịch sư đệ, thực ra ….
- Thực ra gì cơ?
Lý Dương đối với thái độ úp úp mở mở của Thiên Lũy cũng không phán đoán được hắn muốn nói cái gì.
- Thực ra ta đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ đệ cần rồi!
Thiên Lũy là Thanh bang trưởng lão, lại điều hành mọi chuyện lớn nhỏ trong bang đã lâu dĩ nhiên khả năng suy đoán của hắn rất tốt. Hắn biết Cực Thối đạo quán khi mới mở ra sẽ rất cần huấn luyện viên, do đó hắn đã sớm chuẩn bị tại 300 thành thị, mỗi một phân đà chọn ra 4 người muốn thay đổi môi trường làm việc. Dù sao thủ hạ Thanh bang tại mỗi phân đà đều rất đông.
- Huynh thật là….
Lý Dương chỉ còn biết mỗi một cách là mỉm cười mà thôi.
Lý Dương nói với một giọng điều thần bí:
- Thiên Lũy, ngày mai huynh hãy đến chỗ ta, ta có một thứ muốn cho huynh xem.
Thiên Lũy liền nói:
- Thứ gì vậy? Không tiện nói trên điện thoại sao? Đừng có thần thần bí bí thế!
- Ngày mai huynh đến ta sẽ cho huynh xem, bây giờ không thể nói dược!
Lý Dương cố làm ra vẻ thần bí nói.
- Được! Được! Ngày mai ta nhất định tới, để xem đệ có bảo bối gì nào? Nếu đệ lừa ta, vậy thì… hừ hừ!
Thiên Lũy cố ý làm ra vẻ uy hiếp Lý Dương.
Lý Dương cười nói:
- Được, nếu ta lừa huynh thì huynh muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó.
Tiếp đó sư huynh đệ hai người không nói gì nữa mà cùng gác điện thoại.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lý Dương vừa thức dậy xong đã thấy xe của Thiên Lũy tiến vào sân.
- Hi, tên "tiểu tử" huynh làm gì mà gấp vậy chứ?
Lý Dương vừa cười vừa uống nốt ly sữa rồi tiến ra nghênh tiếp. Lý Dương mặc dù thân phận là Thanh bang khách khanh trưởng lão nhưng không có thực quyền, rất nhiều việc vẫn cần Thiên Lũy giúp đỡ. Vả lại Thiên Lũy cũng là sư huynh của hắn, cho nên cảm giác của hắn với vị sư huynh này có thể nói là không tồi.
- Ồ, cả đêm qua ta không ngủ được, tò mò không biết ngươi có cái bảo bối quỷ quái gì tặng cho ta đây.
Thiên Lũy biết rằng một khi Lý Dương mà lấy đồ ra tặng thì nhất định không phải là thứ tầm thường.
Lý Dương vẫn giữ nguyên vẻ thần bí lúc trước nói:
- Đừng suy đoán lung tung, huynh nhất định không đoán ra đâu, vào đây, ta sẽ cho huynh xem!
Nói đoạn Lý Dương lập tức kéo Thiên Lũy vào phòng khách.
Trong phòng khách, Lý Dương cùng Thiên Lũy ngồi hai bên một chiếc bàn nhỏ.
Lý Dương chậm dãi lấy ra từ trong ngực một chiếc hộp hình chữ nhật dài khoảng hai mươi phân, rộng mười phân.
- Nhìn cho rõ này nhé!
Lý Dương khẽ liếc mắt nhìn Thiên Lũy, đoạn hít một hơi từ từ mở nắp hộp.
- Rút cục là cái gì đó? Thần bí như vậy sao?
Thiên Lũy nói, trong lòng hắn cảm thấy vừa có chút hưng phấn, lại có chút hiếu kỳ, vị sư đệ thần bí của mình rút cục có thứ bảo bối gì đây?
- Nhìn kỹ nhé!
Lý Dương liếc mắt nhìn Thiên Lũy rồi chậm dãi mở cái hộp ra.
Chỉ thấy trong hộp có ba khối tinh thạch trong suốt lấp lánh. Một luồng thiên địa linh khí nhàn nhạn chậm dãi tỏa ra, mấy khối tinh thạch tán phát ra những luồng quang mang đẹp mắt, khiến người ta không khỏi nhìn chăm chăm vào như mất hồn phách.
- Đây là cái gì? Tuyệt đối không có loại kim cương nào có thể ẩn chứa thiên địa linh khí. Có phải là thứ sư tôn đã từng nói qua… linh thạch?
Thiên Lũy hai mắt nhìn Lý Dương với vẻ dò hỏi. Trước đây hắn đã từng nghe Vương Thông đề cập đến linh thạch.
Linh thạch có tác dụng hỗ trợ cho quá trình tu luyện nhưng cũng có tác dụng trọng yếu khi chiến đấu, cũng có thể sử dụng để trị thương. Linh thạch cũng bổ sung linh khí cho cơ thể với tốc độ rất nhanh. Nếu bình thường hấp thụ thiên địa linh khí thì không biết bao lâu mới đạt được một vạn tinh năng lượng, nhưng nếu có linh thạch thì nhanh hơn nhiều. Nhờ nó mà lần trước Lý Dương trong một lúc mà có thể hấp thụ đến ba mươi vạn tinh năng lượng.
Ba mươi vạn tinh năng lượng nếu như hấp thụ thiên địa linh khí bình thường thì phải mất vài năm mới có thể đạt tới. Chỉ nhìn vào thời gian cũng có thể thấy rõ sự cách biệt rồi.
Lý Dương lần trước hấp thu hai mươi mấy khối linh tinh, sau một lát đã khiến tu vi nhục thể đạt đến ba mươi vạn tinh, như vậy có thể nói là thật phí phạm, nếu có tu chân giả nào biết thì chắc chắn sẽ quạt cho hắn một trận vì tội lãng phí. Tác dụng quan trọng nhất của linh thạch và linh tinh là dùng để liệu thương khi chiến đấu! Dù sao tu chân giả cũng phải đánh nhau, đặc biệt là khi trọng thương, tốc độ hấp thu linh khí cũng sẽ chậm hẳn đi, muốn hồi phục được thì không biết phải đến bao giờ, những lúc như vậy linh thạch và linh tinh chính là thứ đồ cứu mạng cho bọn họ.
- Linh thạch? Không, đây là linh tinh!
Lý Dương thì mỉm cười nói, còn Thiên Lũy lập tức như ngơ ngẩn đi.
Tập 4: Cực thối Đạo quán
Bình Luận (0)
Comment