Thốn Mang

Chương 181

"Mớ chiến giáp phi kiếm và mấy thứ gì gì đó thì tạm thời để lại đây, sau này khi li khai Côn Luân tiên cảnh hẵng quay lại lấy. Nếu không, phải mang một rương đồ kè kè bên mình tới Tinh Cực tông thì thật phiền toái." Trong lòng Lý Dương thầm tính toán.
- Tiền bối, có thể để rương đồ này ở đây được không? Sau này vãn bối sẽ tới lấy lại. Lý Dương dò hỏi Tiêu Diêu tán nhân.
Tiêu Diêu tán nhân tựa hồ như không để ý mà cười nói:
- Đám đồ vật này chẳng có chút tác dụng nào với ta, ngươi muốn lấy khi nào cũng được. Đúng rồi, còn phương pháp mở cơ quan, để ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe đã.
Tiêu Diêu tán nhân lập tức đem phương pháp mở cơ quan ra truyền thụ cho hắn.
Chỉ sau ba thời thần, Lý Dương đã hoàn toàn nắm rõ phương pháp khai mở cơ quan này. Đây không phải cơ quan bình thường ở tục thế, trên sàn nhà còn ẩn chứa trận pháp công kích, nếu cường hành đột phá đánh vỡ sàn nhà thì sẽ gặp phải trận pháp công kích.
- Két…
Lý Dương thử dùng phương pháp khai mở cơ quan, quả nhiên có thể khống chế được cơ quan khởi động trận pháp.
Lý Dương liền đi đến bên chiếc rương sắt rồi chuẩn bị đóng lại, sau đó đặt vào trong một cái hố đá.
- Y phục?
Đúng lúc định đóng nắp rương lại thì Lý Dương đột nhiên phát hiện trong rương có một một mốn đồ vật giống như vải vóc gì đó, mắt y lập tức sáng lên và đưa tay vào lấy món đồ đó ra.
Đúng như Lý Dươnng ghĩ, đây chính là một bộ y phục, một bộ y phục màu đen.
- Đây là một chiếc bảo y, tên là Hắc Linh Viêm Y, một khi mặc vào người thì năng lượng sẽ dung nhập vào trong và có thể biến thành mọi hình dáng tùy theo thân hình. Tuy lực phòng ngự không thể tính là mạnh nhưng công năng biến hóa của nó thì không hề tầm thường, tuyệt đối là một chiếc áo rất tốt!
Tiêu Diêu tán nhân nhìn bộ y phục trong tay Lý Dương nói.
Lý Dương nghe thấy thế trong lòng lập tức đại hỉ.
"Lần trước khi ta đi qua sa mạc đã được thưởng thức qua cực từ ma sát lực, khi đó quần áo đều bị huỷ hết, cực kì phiền toái. Bây giờ có chiếc Hắc Linh Viêm Y này thì không cần phải lo nữa. Pháp khí bình thường đều có thể dung nhập vào trong cơ thể, cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm thì cũng có thể ngay lập tức thu vào, sau khi nguy hiểm qua đi lại có thể lấy ra mặc, sau này không cần lo lắng về chuyện y phục nữa." Lý Dương hưng phấn nghĩ thầm.
- Lý Dương, ngươi hãy chế luyện chiếc Hắc Linh Viêm Y này trước đi! Tiêu Diêu tán nhân đề tỉnh.
Lý Dương gật gật đầu, chuyện này cũng cần nói sao, bản thân hắn cũng đã rất rõ ràng rồi.
Phương pháp luyện hóa pháp khí thật quá đơn giản, chỉ là thanh trừ hết mọi dấu vết của chủ nhân trước đó để lại là xong. Nếu như chủ nhân trước đã tiến hành tích huyết nhận chủ thì sẽ khá phiền toái, tất phải giết chủ nhân trước của nó hoặc khiến y tự động giải trừ huyết thệ nhận chủ thì mới được.
- Chủ nhân trước của món pháp khí này là một tán tiên, khi độ kiếp thất bại nguyên thần thể xác đều đã bị tiêu diệt, huyết thệ cũng tự nhiên bị xóa bỏ, đỡ cho ta rất nhiều. Bây giờ luyện hóa lại cũng rất đơn giản!
Lý Dương không chút kiêng kị, hắn trực tiếp dùng ma sát lực truyền vào khắp chiếc Hắc Linh Viêm Y này, hoàn toàn thanh trừ những dấu vết của vị tán tiên trước kia.
Sau khi đã thanh trừ sạch sẽ Lý Dương bèn quyết định tích huyết nhận chủ.
Một giọt huyết châu lóng lánh từ ngực Lý Dương bay ra và hòa vào chiếc bảo y. Thực ra thì máu nơi nào cũng được nhưng là tinh huyết thì càng hữu hiệu hơn.
Giọt máu "bụp" một tiếng, hóa thành một màn sương máu bao phủ quanh Hắc Linh Viêm Y rồi từ từ thẩm thấu vào trong đó.
Hắc Linh Viêm Y lập tức phát ra hắc sắc quang mang mãnh liệt, hắc sắc quang mang càng ngày càng bành trướng mạnh mẽ, dường như nó muốn thôn phệ tất cả. Không ngờ chỉ một lát sau hắc sắc quang mang này đã dần thu lại rồi biến mất, tựa như nó đã hoàn toàn dung nhập vào trong chiếc bảo y vậy. Hắc Linh Viêm Y lại càng trở nên đen nhánh thuần khiết.
Lý Dương trong lòng máy động, Hắc Linh Viêm Y lập tức biến thành một bộ hắc sắc y phục trên thân thể, Lý Dương sẽ vĩnh viễn mặc cái bộ quần áo đơn giản và linh hoạt này.
Lý Dương tâm ý máy động, Hắc Linh Viêm Y không ngừng biến hóa thành vô số các loại hình dáng khác nhau, từ áo dài cho tới áo ngắn đều có thể biến được. Quả nhiên Tiêu Diêu tán nhân nói không sai, đặc tính biến hóa của Hắc Linh Viêm Y là vô cùng không tầm thường.
- Thu!
Lập tức Hắc Linh Viêm Y chậm rãi ẩn vào trong thể nội Lý Dương và biến mất không chút vết tích.
Hắc Linh Viêm Y quả nhiên có thể dễ dàng dung nhập vào trong thể nội, Lý Dương nở một nụ cười, hắn lại xuất Hắc Linh Viêm Y ra ngoài cơ thể.
Kỳ hạn vạn năm của Hạnh Linh Thất Sắc hoa chỉ còn nửa tháng nữa, Lý Dươngvà Tiêu Diêu tán nhân tâm tình bắt đầu tốt lên.
- Lý Dương, Hạnh Linh Thất Sắc hoa sẽ được chế luyện thành bảy viên Hạnh linh đan. Trong Tiên giới, các tiên nhân thường khá vui vẻ với nhau, tranh đấu cũng khá ít, nguy hiểm cũng không nhiều, ta sẽ lấy hai viên. Gã tiểu tử béo Thiết Oa đó sau này phải tiến nhập vào Yêu giới, Yêu giới và Ma giới giống nhau, mỗi ngày đều phải giết choc, nguy hiểm có thể nói là vô cùng lớn. Bất quá gã tiểu tử béo Thiết Oa thực lực rất cường đại, lại là Hồng Hoang yêu thú, ta sẽ đưa cho hắn hai viên. Còn lại ba viên ta sẽ đưa cho ngươi, như vậy được không?
Tiêu Diêu tán nhân đột nhiên nói phương án phân chia bảy viên linh đan của lão cho Lý Dương.
Lý Dương sững sờ.
Độ trân quý của linh đan này có thể nói là không thể nói bằng lời được, hắn cũng hiểu rõ, linh đan này không những có thể lập tức giúp tu chân giả bạch nhật phi thăng, hơn nữa còn có thể giúp bất kỳ cao thủ nào trong Tiên, Ma, Yêu giới hồi phục lại sau nháy mắt, kể cả là đã bị trọng thương gần chết.
Có một viên linh đan chẳng khác nào có thêm một tính mạng!
Bảy viên linh đan bảo bối, Tiêu Diêu tán nhân lại chỉ lấy có hai, dù sao thì Hạnh Linh Thất Sắc hoa cũng là do Tiêu Diêu tán nhân phát hiện và canh giữ vạn năm mới hoàn toàn nở ra. Theo suy nghĩ của Lý Dương, hắn được cho một viên đã là tốt lắm rồi, không ngờ Tiêu Diêu tán nhân lại cho hắn đến ba viên.
Tiêu Diêu tán nhân thấy bộ dạng sững sờ của Lý Dương thì không khỏi mỉm cười.
Càng là người lạnh lùng, một khi đã có hảo cảm với người khác thì sẽ càng quan tâm đến người đó. Tiêu Diêu tán nhân hơn ngàn năm nay chưa từng để ai vào trong mắt, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Dương, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng địch của hắn, lão liền hiểu rằng hắn và mình rất giống nhau.
"Tinh tinh tương tích, đồng bệnh tương liên" (1). Cho dù người khác nói thế nào, Tiêu Diêu tán nhân vẫn luôn có lòng muốn bảo hộ Lý Dương giống như một bậc trưởng bối đối với vãn bối.
- Tiền bối, linh đan này thật sự quá quý giá, vãn bối chỉ mong có một viên là đã vô cùng thỏa mãn rồi. Ba viên, vãn bối thật không dám nhận a!
Lý Dương thật sự cảm thấy không thể nhận, hắn cảm thấy mình không có công lao gì mà nhận đến ba viên thì hơi quá…
Tiêu Diêu tán nhân cố ý nghiêm túc nói:
- Tiêu Diêu ta đã cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy, biết không? Lẽ nào có chuyện ta tặng người khác đồ mà còn không được hay sao?
- Lý Dương, ngươi cứ nhận lấy đi. Tiêu Diêu tán nhân này và bản Bá Vương cùng là một loại người, hắn đã quyết định chuyện gì là không thay đổi đâu. Hơn nữa, bản Bá Vương thấy hắn thật sự quan tâm đến ngươi, nếu không một người lạnh lùng như hắn tuyệt sẽ không cười trước mặt ngươi đâu.
Hạng Vũ cũng khuyên Lý Dương.
- Hơn nữa, bản Bá Vương còn từng nghe nói, từ sau khi lão bà hồ tộc của hắn bị giết thì trong bụng đang mang thai, nói không chừng lão gia hỏa Tiêu Diêu lại coi ngươi như con trai của hắn rồi đó!
Hạng Vũ lại nói thêm.
Hạng Vũ nói như thế, so với tình huống thực tế mặc dù có chút khác biệt nhưng về cơ bản cũng không sai khác mấy.
Khi Tiêu Diêu tán nhân gặp được Lý Dươngthì rất vui vẻ, hai người tao ngộ như nhau. Lý Dương tâm linh lạnh lẽo, trên người tràn đầy sát ý. Tuy bề ngoài hắn rất lạnh lùng nhưng Tiêu Diêu tán nhân biết rằng tận trong sâu thẳm nội tâm hai người đều có một cỗ chấp niệm thâm sâu giống nhau.
Về chuyện chăm sóc và bảo hộ Lý Dương, Tiêu Diêu tán nhân thập phần coi trọng.
Thấy nụ cười trên môi Tiêu Diêu tán nhân, Lý Dương không khỏi cảm thấy vô cùng cảm động.
Trung niên nhân tóc trắng trước mặt này đã mất đi tất cả những gì bản thân yêu thương nhất, một mình canh giữ Hạnh Linh Thất Sắc hoa suốt cả vạn năm, cuối cùng lại đem cho mình ba viên linh đan, ân tình này Lý Dương hắn biết lấy gì mà báo đáp?
- Tiêu Diêu à, để Lý Dương bái ngươi làm nghĩa phụ thì thế nào? Hạng Vũ chợt dùng nguyên thần nói với Tiêu Diêu tán nhân.
Tiêu Diêu tán nhân sững sờ, lão vội vàng nói:
- Không được, tuyệt đối không được!
Tiêu Diêu tán nhân sở dĩ cự tuyệt là bởi vì chuyện này hết sức tế nhị, lỡ Lý Dương không đáp ứng thì lão sẽ rơi vào tình thế hết sức khó xử. Tiêu Diêu tuyệt không muốn làm khó Lý Dương một chút nào.
Mặc dù nói thế nhưng trong ánh mắt Tiêu Diêu tán nhân nhìn Lý Dương vẫn mang theo rất nhiều tình cảm và hi vọng.
Sở dĩ Tiêu Diêu tán nhân nói "không được" là vì trong đó còn hàm chứa dụng ý, Lý Dương cũng minh bạch điều này, chính là vì lão không muốn hắn khó xử.
Nghĩ đến Tiêu Diêu tán nhân một mình cô độc trên thế gian, người yêu thảm tử, cô đơn cả vạn năm. Hơn nữa đối với mình thập phần thương yêu, tặng mình Hồng Trần Luyện Tâm khúc, khi chỉ dạy mình học mấy khúc nhạc cổ đó thì vô cùng tỉ mỉ và quan tâm…
- Nghĩa phụ! Nếu người không chê Lý Dương thì hãy để Lý Dương dập đầu trước người ba cái!
Lý Dương lập tức quỳ xuống trước mặt Tiêu Diêu tán nhân.
Dứt lời Lý Dương bèn chăm chú nhìn Tiêu Diêu tán nhân.
Tiêu Diêu tán nhân tâm tình kích động, lão lập tức đỡ Lý Dương dậy, nhưng tốc độ dập đầu của Lý Dương quá nhanh, khi Tiêu Diêu tán nhân đỡ được Lý Dương dậy thì hắn đã dập đầu đủ ba cái rồi.
Kì thật đâu phải là Tiêu Diêu không thể ngăn Lý Dương lại lại? Bằng vào thực lực của lão, muốn ngăn cản Lý Dương chỉ cần một cái phất tay là xong. Nhưng Tiêu Diêu lại không làm vậy, rõ ràng lão cũng vô cùng mong muốn được nhận Lý Dương làm nghĩa tử.
- Nghĩa phụ!
Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Diêu tán nhân rồi kêu lên một tiếng.
- Tốt tốt tốt!
Tiêu Diêu tán nhân nói liền ba tiếng rồi lập tức đỡ Lý Dương dậy, trong mắt lão đầy vẻ hiền từ và vui mừng, Lý Dương thấy được, ánh mắt đó và ánh mắt của phụ thân mình Lý Phong Du hoàn toàn giống nhau.
Sau đó vài ngày, tình cảm giữa Lý Dươngvà Tiêu Diêu tán nhân ngày càng khăng khít, Tiêu Diêu tán nhân cũng dạy thêm cho Lý Dương một vài bí kỹ tu luyện.
Hôm đó, chỉ còn ba ngày nữa thôi là Hạnh Linh Thất Sắc hoa sẽ hoàn toàn nở ra, Tiêu Diêu tán nhân và Lý Dương đang tỷ thí phương pháp công kích.
Đao mang và Kiếm Chi Bi Sát công kích lẫn nhau.
Đương nhiên Tiêu Diêu tán nhân phải khống chế bớt uy lực của Kiếm Chi Bi Sát, nếu không chỉ riêng luồng sức mạnh tâm thần hỗn loạn trong đó Lý Dương cũng không thể chịu nổi rồi. Tuy bây giờ tâm cảnh của Lý Dương đã rất cao, nhưng so với Tiêu Diêu tán nhân thì còn một khoảng cách rất xa.
Tỷ thí xong.
- Lý Dương à, đao mang của Tinh Cực tông ta cũng có biết, bây giờ xem ra uy lực quả là không nhỏ. Đáng tiếc là nó có một điểm không tốt, thường có lời rằng "thực cũng là hư, hư cũng là thực, hư hư thực thực mới là cái đạo để công kích". Như vậy mới có thể khiến trong lòng đối thủ sinh ra sợ hãi, không biết công kích của con là thực hay là hư, như vậy không những có thể làm công lực mình bớt tiêu hao mà còn có thể làm cho đối thủ càng thêm mất tinh thần!
Tiêu Diêu nói với Lý Dương.
Lý Dương vừa nghe xong, tâm cơ lập tức máy động, hắn phát ra vô số đạo đao mang, mỗi đao đều hư hư thực thực, nếu ba đao liên tục đều là giả thì đao thứ tư sẽ là thực, nói không chừng như vậy sẽ thu được hiệu quả kì diệu. Đây chính là hiệu quả giống như trong câu chuyện "sói đến rồi" ở tục thế!
Khi Tiêu Diêu tán nhân đang định nói tiếp.
Đột nhiên!
- Bùm!
Một tiếng ngọc bội nổ tung vang lên từ trong ngực Tiêu Diêu tán nhân chợt nổ mạnh một tiếng, tiếp đó vô số những mảnh ngọc vụn bay ra tung tóe.
Sắc mặt Tiêu Diêu tán nhân lập tức trở nên rất khó coi, trước nay Lý Dương chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Diêu tán nhân biến thành như vậy bao giờ.
- Lý Dương, ta phải rời đi vài ngày, có lẽ khi Hạnh Linh Thất Sắc hoa hoàn toàn nở ra ta sẽ chẳng thể trở lại, con hãy hái nó trước sau đó ở lại đây chờ ta. Trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ trở về. Đây là truyền tấn ngọc bội, một khi gặp nguy hiểm con cứ đập vỡ nó, ta sẽ lập tức biết được.
Tiêu Diêu tán nhân lập tức dặn dò Lý Dương một số việc rồi lấy ngọc bội ra đưa cho hắn.
Lý Dương nhận lấy truyền tấn ngọc bội, mảnh ngọc bội này Lý Dương cũng biết. Lúc trước, khi li khai Tinh Cực tông hắn cũng được đưa một mảnh như vậy, chỉ cần đập vỡ ngọc bội, Tinh Cực tông sẽ lập tức biết mình gặp nguy hiểm, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới giúp.
- Nghĩa phụ, việc ngắt Hạnh Linh Thất Sắc hoa này không phải là chuyện nhỏ, nếu có người tranh đoạt thì nên làm thế nào?
Lý Dương lập tức hỏi.
Trên người Tiêu Diêu tán nhân lập tức phát ra một cỗ sát khí băng lãnh nồng đậm rồi nói:
- Hừ, trong Côn Luân tiên cảnh còn chưa có người dám tranh đoạt đồ vật với ta, cho dù là Thượng Thanh cung và Thục Sơn kiếm phái cũng chẳng tên nào có cái gan này!
Tiêu Diêu tán nhân cũng không hề quá lời, luận công lực trong Côn Luân tiên cảnh ông là đệ nhất, tâm cảnh thì càng khỏi phải bàn, đạt tới cực trí của Cửu thiên Huyền tiên, thậm chí đã đã bước vào ngưỡng cửa của cảnh giới Tiên quân.
Hơn nữa Tiêu Diêu tán nhân sở trường nhất là lấy nhược chế cường, khi xưa vừa mới độ kiếp thất bại trở thành tán tiên lão còn tiêu diệt cả một tông phái, đến cao thủ Đại Thành kì cũng bị lão giết.
Còn nữa, Tiêu Diêu tán nhân còn sở trường quần chiến, một khi Kiếm Bi Chi Sát của lão xuất ra, có lẽ tâm cảnh tất cả đều trở nên rối loạn mà sinh ra ảo cảnh, tâm ma tự nổi lên mặc cho người ta chém giết. Cho nên trong mắt Tiêu Diêu tán nhân, các tông phái kia cho dù có nhiều đệ tử thì cũng chẳng có chút uy hiếp gì với lão.
Một nhân vật như vậy, nói những lời này có thể tính là cuồng vọng sao?
Lý Dương nghe được lời này liền lập tức cảm thấy yên tâm.
- Nghĩa phụ, bây giờ người đang có chuyện gì mà gấp thế?
Lý Dương hiếu kỳ hỏi, không ngờ lại có chuyện khiến nghĩa phụ mình gấp gáp đến bỏ cả Hạnh Linh Thất Sắc hoa, chuyện gì mà quan trọng như vậy nhỉ?
Tiêu Diêu tán nhân trong mắt thoáng qua một tia hàn quang, lão nhìn về phía bắc rồi lạnh lùng nói:
- Không ngờ, không ngờ lại có kẻ phá vỡ cấm chế trên phần mộ Ti Cơ, hãy ở đây, con trai của ta!
Tiêu Diêu tán nhân không kịp nói gì thêm, thân hình lão lóe lên rồi lập tức hóa thành một đạo lưu quang, lóe lên rồi biến mất, tốc độ vượt xa Lý Dương.
----
1. ý nghĩa cũng tương đương đồng bệnh tương liên
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh
Bình Luận (0)
Comment