Thốn Mang

Chương 272

Phiêu Tuyết sơn mạch được chia làm ba phần, phe Lý Dương cũng có thể tính là một trong ba đại thế lực ở đó rồi.
Bên trong đại sảnh, Lý Dương vẫn đang cùng Lily nói chuyện.
- Lily, không phải muội đã từng nói với ta muốn kinh doanh tiền tệ, làm thương nghiệp sao? Cái vụ kiếm tiền này, tự nhiên là tiền vốn càng nhiều càng dễ làm, tại cái Phiêu Tuyết sơn mạch này có cả ngàn đỉnh núi, muội lại đi thu của mỗi nơi một nửa tài sản, cái này ta có chút khó hiểu.
Lý Dương nghi hoặc nói.
Lily lập tức cười thần bí nói:
- Bởi vì…muội đã lấy được…một lượng lớn bảo bối.
- Một lượng lớn? Từ đâu vậy?
Lý Dương trợn tròn hai mắt.
- Bảo tàng của Liệt Sơn tôn giả Lê Kiệt.
Nụ cười của Lily vô cùng xán lạn:
- Liệt Sơn tôn giả có thể hiệu lệnh toàn bộ phía bắc Phiêu Tuyết sơn mạch. Gần như mỗi năm các đỉnh núi đều phải giao nộp cho hắn rất nhiều ma nguyên thạch và bảo bối. Cái này cũng giống như thu thuế ở địa cầu vậy.
Lý Dương khẽ gật gật đầu, hắn cũng hiểu, Liệt Sơn tôn giả khống chế cả ngàn đỉnh núi, mỗi năm không biết đã tích lũy được bao nhiêu tài sản, con số đó chắc chắn phải cực kỳ kinh khủng, thảo nào Lily lại tốt bụng, chỉ thu một nửa tài sản của gần một ngàn đỉnh núi kia.
- Gã Lê Kiệt đó coi như đã may áo cưới cho muội rồi.
Lý Dương cười ha hả nói.
- Hứ, sao huynh lại nói thế chứ? Muội đi kinh doanh kiếm được nhiều ma nguyên thạch về chẳng phải là để cho sư huynh tu luyện sao? Một nữ tử yếu nhược như muội lấy nhiều ma nguyên thạch như vậy về làm gì chứ?
Lily cố ý làm ra vẻ tức giận nói.
Lý Dương vừa nghe thì liền lập tức chuyển đề tài:
- Ân, phương diện làm ăn này thế nào? Có gặp phải khó khăn gì không? Nếu có gì trắc trở thì cứ nói với sư huynh, sư huynh sẽ giúp muội giải quyết.
Lily liền nháy nháy mắt cười nói:
- Huynh ấy à, đừng có lo lắng nữa! Thương nghiệp ở Ma giới vẫn còn trong giai đoạn lạc hậu. Nếu đến cả làm ăn ở đây cũng không làm được thì khi ở địa cầu muội đã phá sản lâu rồi. Tốt xấu gì muội cũng từng là "Nữ Hoàng Tiền Tệ" ở địa cầu a!
Nhìn thấy vẻ tự tin của Lily, Lý Dương không khỏi cảm thấy hoài nghi, Jake cũng tự tin kiêu ngạo như vậy, không biết đó có phải là do Trần Kiếm Phong di truyền cho không nữa?
- Sư huynh, hiện nay chúng ta cũng có thể tính là phú hào ở Ma giới rồi. Tiền tài thoải máu, thượng phẩm ma nguyên thạch cứ dùng thoải mái, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lily đã không còn ý nghĩ tiết kiệm như ban đầu nữa rồi. Dù sao Lý Dương vũng chỉ là một người, cho dù có hấp thu nữa, có thể tiêu thoát mất bao nhiêu chứ?
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, khu vực phía bắc Phiêu Tuyết sơn mạch hiện nay là hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Lý Dương, bọn Toại Hổ, Li Lang, Điền Báo đều đã thuần phụv, hơn nữa còn có năm nghìn Thiên Ma cao thủ, năm trăm Ma Tướng cao thủ tụ tập lại ở Bích Lan sơn này, số cao thủ ở đó đã chiếm gần nửa của toàn khu vực rồi.
Khu vực phía nam của Phiêu Tuyết sơn mạch do Huyết Phủ Dụ cầm đầu, ở giữa thì do huynh đệ Uyên Ương Đao Ma Khẩm Phổ Khảm Đồ nắm giữ. Hai phe đều thừa nhận sự tồn tại của Lý Dương, lại còn sai người tới tặng lễ vật, chúc mừng Lý Dương trở thành thống trị giả tuyệt đối của khu vực phía bắc.
Lễ vật mà Huyết Phủ Dụ Xích và huynh đệ Uyên Ương Đao Ma đưa tới lớn đến mức khiến Lý Dương trợn tròn mắt lên. Chỉ riêng chỗ hơn trăm khối thượng phẩm ma nguyên thạnh cũng đã đủ cho Lý Dương tu luyện trong cả nghìn năm, thậm chí vạn năm rồi.
Khi Lý Dương tu luyện, bởi vì tâm thần của hắn đã đạt đến Ma Soái hậu kì còn công lực thì mới tới Ma Tướng, cho nên chỉ có một bộ phận nhỏ tâm thần được dùng để tu luyện, phần còn lại được dùng để nghiên cứu "Thiên Diễm bí quyển".
Bất quá, cũng không phải là mỗi lần Lý Dương đều nghiên cứu "Thiên Diễm bí quyền". CŨng có lúc hắn ở trên đỉnh núi phía cực bắc của Bích Lan sơn mà nghiên cứu "Ma Thần lục tuyệt".
Lên rồi lại xuống, phiêu bạt bất định, tiếng địch của Lý Dương vang đi khắp toàn bộ Bích Lan sơn.
Mỗi lần kết thúc tu luyện, bình thường Lý Dương đều đến đỉnh núi ở cực bắc của Bích Lan sơn để thổi địch. Lúc đó, tất cả mọi người trên Bích Lan sơn đều không dám lớn tiếng, sợ làm phiền Lý Dương, tiếng địch du dương uyển chuyển, lúc nhẹ nhàng, lúc này tựa như kinh khủng, lúc thì ngưng đọng, lúc thì lại tựa như muốn phát tiết tất cả nỗi buồn trong lòng.
- Ca bãi hoài nam xuân thảo phú, hựu thê thê, phiêu linh khách, lệ mãn y!
Tiếng địch chợt ngưng lại, Lý Dương thở dài một hơi, ngồi quanh chân trên đỉnh núi.
Mỗi một lần thổi địch, đối với tâm thần của Lý Dương vô cùng có lợi, nhưng Lý Dương thổi lại không phải hoàn toàn vì đề thăng tu vi tâm cảnh, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là nhớ về Khương Tuyết.
Đôi mắt của Lý Dương vừa giống như đang khép lại vừa như chẳng phải, trông có vẻ vô cùng mông lung. Đột nhiên đôi mắt Lý Dương sáng lên, ánh mắt hắn chiếu thẳng về phía Bích Thủy đàm dưới chân Bích Lan sơn.
Phiêu Tuyết sơn mạch quanh năm tuyết rơi, tự nhiên, Bích Thủy đàm đó cũng bị một lớp tuyết dày bao phủ. Nhưng trên Bích Thủy đàm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi một cái giơ tay nhấc chân, mỗi một nụ cười một cái nháy mắt cũng đều làm tâm hồn Lý Dương rung động.
- Tuyết!
Lý Dương trợn tròn mắt mà nhìn về nơi đó với vẻ khó mà tin nổi, thân ảnh đó không phải là thân ảnh vẫn thường chập chờn trong mộng của hắn sao?
Thân ảnh đó uyển chuyển như dòng nước, trầm mặc không nói gì.
Trên mặt Lý Dương nở ra một nụ cười khổ, thần thức nói cho hắn biết tằng trên Bích Thủy đàm đó căn bản chẳng hề có một nhân ảnh nào, đó bất quá chỉ là ảo giác của hắn mà thôi, nó chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, có thể nhìn mà chẳng thể chạm vào.
Đây chỉ là một giấc mộng.
Mây có lúc bay lúc đậu, mộng cũng có lúc phải tỉnh ra. Tất cả đều chỉ là hư vô mà thôi.
- Tâm tựa cô vân, nào ai biết được?
Lý Dương hơi ngẩng đầu lên, mắt hắn từ từ nhắm lại mà thưởng thức cái tư vị tuyết rơi trên mặt.
Đột nhiên, đạo đạo đao mang không ngừng xuất hiện trên tay Lý Dương.
Trên làn khói sóng của Bích Thủy đầm, thân ảnh của vị nữ thần trong mộng vẫn hiện ra rõ ràng, mỗi nụ cười, mỗi cái nháy mắt…
- Vù vù…
Đao mang đột nhiên bay ra, mục tiêu chính là đỉnh núi tuyết phía cực bắc của Bích Lan sơn.
Trên đó bị bao trùm một tầng tuyết dày, bên dưới tầng tuyết chính là tầng băng, bên dưới tầng băng mới là núi đá.
- Xoẹt xoẹt…
Đao mang xuyên qua, băng bắn ra tung tóe, một thân ảnh tuyệt mĩ bắt đầu xuất hiện. Nhưng Lý Dương đôi mắt vẫn cứ nhắm nghiền như trước.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
Đỉnh núi tuyết kia cao cả trăm trượng, Lý Dương điêu khắc lại thập phần dụng tâm, toàn bộ tâm thần của hắn, linh hồn của hắn đều dồn vào điêu khắc. Còn bên dưới Bích Lan sơn, lúc này Lily, Jake, Điền Cương mấy người đều đang ngẩng đầu nhìn lên, thân hình của nữ tử kia đã dần xuất hiện.
Hạng Vũ cũng cảm thấy một cỗ khí tức đặc thù xuất hiện, do đó cũng ngẩng đầu lên nhìn Lý Dương điêu khắc.
Tháng một, thân ảnh của nữ tử đó đã thành hình.
Đến tháng ba, nữ tử đó đã trở nên cực kỳ động nhân, cực kì sinh động. Lúc này đã gần hoàn toàn thành công rồi.
Nhưng, Lý Dương lại đột nhiên đứng lại, hai mắt hắn bỗng mở trừng ra, hắn cứ đứng đó mà nhìn vào thân ảnh người yêu trong mộng của mình, hắn chẳng hề động đậy, cũng chẳng hề xuất thủ nữa, cứ đứng yên như vậy. Mà lúc này bức điêu tượng còn còn cần "điểm nhãn" nữa là xong.
- Sao sư huynh vẫn chưa "điểm nhãn" nhỉ?
Jake đi ra bên ngoài mà ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dương đang ở trên cao, lúc này Lý Dương vẫn đang đứng có mà nhìn bức băng điêu, đã nhìn cả một tháng rồi a.
- Mộc Dịch đại nhân vẫn đang đứng trên đó, lẽ nào người đang tu luyện thần công?
Một cao thủ cấp Thiên Ma ngẩng đầu lên nhìn Lý Dương, trong lòng thầm lẩm bẩm, lúc này Lý Dương đã đứng ở đó ba tháng rồi.
Không có một ai dám làm phiền Lý Dương.
Cứ đứng yên như vậy, cứ chăm chú nhìn như vậy. Một ngày rồi lại một ngày qua đi, một tháng rồi lại một tháng qua đi.
Một năm sau.
Trong mắt Lý Dương đột nhiên phát ra một tia quang mang, nhưng đôi mắt Lý Dương lại đột nhiên khép lại, trong quá trình điêu khắc Lý Dương vẫn luôn nhắm mắt, mà vào thời khắc "điểm nhãn" này hắn cũng vẫn nhắm mắt lại.
Không dùng thần thức để quan sát, hoàn toàn là dùng tâm, dùng linh hồn để điêu khắc.
Toàn bộ tâm thần của Lý Dương đều tập trung vào vị nữ thần trong lòng mình, hắn không hề chú ý đến chuyện, lúc này tâm thần mình không ngờ lại đột nhiên phát ra những tia điện quang hắc sắc.
Là nó, hắc sắc điện quang!
Chẳng có ai phát hiện ra những tia hắc hắc điện quang này rút cục từ đâu mà đến, hắc sắc điện quang này có lẽ cho dù là Đại Tôn các giới cũng chưa từng nhìn qua, hắc sắc điện quang này đang từ từ cải biến nguyên thần của Lý Dương, không ngừng cải biến, mà sự chú ý của Lý Dương đang hoàn toàn tập trung vào trên bức băng điêu.
Ấn kí hình tia sét tại nơi mi tâm Lý Dương không ngờ lại bắt đầu chậm rãi biến hóa, dần dần biến thành màu hắc thanh (xanh đen)!
Ấn kí hình tia chớp hắc thah sắc đó lóe lên một cái rồi dần dần biến mất, mà hắc sắc điện quang trong nguyên thần của Lý Dương cũng đột nhiên tiêu thất, không xuất hiện tiếp nữa.
- Xoẹt! Xoẹt!
Hai đạo đao mang đột nhiên bay ra, sau nháy mắt việc "điểm nhãn; đã hoàn thành, nhưng bao gồm cả Lý Dương trong đó, không có một người nào phát hiện ra, có một luồng hắc sắc điện quang cực nhỉ đã dung nhập vào trong hai đao phách của Lý Dương. Đây không phải là do Lý Dương khống chế mà là do tiềm thức từ nơi thâm sâu nhất trong tiềm thức của hắn tự hành động.
Sau khi mảnh băng cuối cùng rơi xuống, bức băng điêu đó cuối cùng đã tạo thành công rồi.
- Kiên nhược tước thành, yêu như ước tố. Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự. Vân thí nga nga, tu mi liên quyên. Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên. Minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền. Côi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, mị vu ngữ ngôn. Kỳ phục khoáng thế, cốt tượng ứng đồ. Phi la y chi thôi sán hề, nhị dao bích chi hoa tràng cư. Đái kim thúy chi thủ sức, chuế minh châu dĩ diệu khu…
Lý Dương nhìn thấy thân ảnh của tình nhân trong mộng thì không ngăn được mà thấp giọng ngâm lên một phần của bài "
Lạc Thần phú".
Bức băng điêu cao đến trăm trượng, đồng thời nó cũng tán phát ra đạo đạo quang mang, băng điêu lấy màu trắng làm chủ, nhưng đao mang không ngờ lại điểm ra được một đôi mắt màu đen.
Trong đao mang không hề có một chút tạp liệu nào.
Bức băng điêu "
Khương Tuyết" sao có thể có đôi mắt màu đen được nhỉ?
Điều khiến người ta cảm thấy kì quái nhất là, không có bất kỳ cấm chế, không có bất kì trận pháp nào, tại sao băng tuyết xung quanh chẳng thể tiếp cận được bức băng điêu đó, hơn nữa bức băng điêu tại sao lại phát ra quang mang, những tia quang mang lấp lánh và xán lạn.
Tất cả đều khiến người ta cảm thấy kì quái.
Vẻ huyền ảo được lộ ra rõ ràng.
Ngay cả Lý Dương, người tạo thành băng điêu cũng chẳng hiểu bức băng điêu này tại sao lại biến thành như vậy? Nhưng hắn không để ý, bởi vì bức băng điêu này chứa đựng tất cả cảm tình của hắn, dung nhập linh hồn của hắn mà tạo thành.
Hắn thậm chí còn cho rằng, cho dù có cho hắn thêm một quãng thời gian dài như vậy nữa hắn cũng chẳng thể điêu khắc ra một bức điêu tượng như thế này, đặc biệt là điểm nhãn, đao phách sao lại có thể điểm ra đôi mắt màu đen, điểm này Lý Dương chẳng thể nào hiểu nổi. Nhưng đôi mắt đó làm cho bức băng điêu trở nên đầu sức sống, gần như giống hệt với Khương Tuyết.
- Chuyện gì vậy? Sao đến thần thức cũng chẳng thể xuyên qua bức băng điêu này?
Thanh âm của Hạng Vũ vang lên với vẻ kinh dị. Đồng thời thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh Lý Dương, hắn sững sờ mà nhìn bức băng điêu cao cả trăm trượng, vẻ mặt vô cùng khó tin.
- Thần thức không thể xuyên qua? Không thể nào!
Lý Dương cảm thấy thần thức của mình có thể xuyên qua bức điêu tượng này.
Hạng Vũ lại lắc đầu nói:
- Thật mà, thần thức của bản Bá Vương đã đạt đến cảnh giới Ma Quân hậu kì, đừng nói là xuyên qua, cho dù là nhìn đến gần ba trượng cũng chẳng thể.
Dứt lời Hạng Vũ liền đi gần dến mấy bước, nhưng khi còn cách ba trượng, không ngờ Hạng Vũ lại phát hiện mình chẳng thể tiến thêm về phía trước.
- Chuyện gì vậy? Lý Dương, ngươi dùng cấm chế gì thế? Không ngờ cả bản Bá Vương cũng chẳng thể đến gần!
Hạng Vũ lại một lần nữa chấn kinh.
Lý Dương cười khổ nói:
- Bá Vương, tôi thật sự không biết, tôi đã học được những cái gì, lẽ nào Bá Vương ngài còn không biết?
Hạng Vũ cũng điểm đầu, tự nhiên hắn biết rõ, khi ở tại Phàm Nhân giới hắn vẫn luôn ở trong đầu Lý Dương, khi đến Ma giới thì Lý Dương chưa từng tiếp xúc với một cao thủ nào khác, cũng chẳng được truyền thụ cái gì.
- Không ngờ bức băng điêu này không để cho thần thức đến gần!
Điền Cương cũng xuất hiện bên cạnh Lý Dương, hắn cũng phát hiện thần thức của mình chẳng thể đến gần bức băng điều.
Điền Cương, mấy người Hầu Sơn khi Lý Dương đang điêu khắc đã độ qua thiên kiếp rồi, bởi vì bọn họ người nào cũng thập phần nắm chắc cho nên không làm phiền Lý Dương.
- Điền Cương đến đây, thử xem có thể đi gần vào phạm vị ba trượng quanh bức băng điêu này không?
Hạng Vũ lập tức nói với Điền Cương.
Điền Cương lập tức bước tới vài bước, quả nhiên, khi còn cách bức băng điêu ba trượng, hắn chẳng thể tiến gần thêm bước nào nữa.
- Ta đến thử xem!
Lý Dương có chút khó mà tin nổi.
Bản thân tuy thập phần dụng tâm điêu khắc, gần như đã dồn hết tất cả mọi cảm tình vào, nhưng đáng lẽ không nên có tình huống đặc thù như vậy xuất hiện mới phải chứ.
- Ngươi không tin, vậy ngươi đến thử xem! Lẽ nào bản Bá Vương lại lừa ngươi?
- Sư huynh, đúng vậy đó, bức băng điêu này có chút kì quái.
Lý Dương vẫn không tin.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng đã đến vị trí cách bức băng điêu ba trượng.
Lại thêm một bước nữa!
- Không phải ta đã đi vào phạm vi ba trượng rồi đó sao?
Lý Dương thấy Hạng Vũ đang trợn tròn mắt ngây ngốc thì liền tiếp tục bước đến. Thậm chí khi Lý Dương đi đến trước băng điêu hắn còn đưa tay ra vuốt ve, nhưng chẳng hề có chuyện gì đặc biệt xảy ra, tựa hồ như những trở ngại đó chẳng hề ảnh hưởng đến Lý Dương.
- Không thể nào!
Hạng Vũ có chút khó mà tin nổi, đồng thời bọn Hầu Sơn Hầu Tĩnh cũng lần lượt từng người bước lên, tuy đã bị bức băng điêu sống động như người thật là rung động, nhưng bọn họ cũng phát hiện ra nguyên thần của mình chẳng thể đến gần, đến thân thể cũng chẳng thể đến gần.
- Công kích thì sao nhỉ?
Hạng Vũ thử đưa ma nguyên lực công kích vào, đương nhiên không phải là vì muốn hủy bức băng điêu này, cho dù là trong khoảnh khắc khi ma nguyên lực công kích tới sát bức băng điêu hắn cũng có thể thu lại công kích được.
Nhưng…
- Oành!
Hệt như lôi điện đánh xuống vậy, một đạo thiểm điện hung hăng đánh thẳng tới thân thể Hạng Vũ, Hạng Vũ toàn thân run lên, một năm tu luyện, lại thêm cảm ngộ về "
Hải Nạp Bách Xuyên" Hạng Vũ đã đạt tới cấp Ma Vương rồi, nhưng đạo thiểm điện này không ngờ vẫn có thể khiến Hạng Vũ bị thương.
- Đây, đây là chuyện gì vậy?
Hạng Vũ vội vàng sợ hãi mà thu hồi ma nguyên lực, ma nguyên lực hắn dùng để công kích vẫn có thể tính là ít, nếu mà nhiều hơn thì đạo lôi điện kia có lẽ sẽ càng thêm lợi hại.
- Không cần biết nó ảo diệu thế nào, ít nhất nếu cứ như thế này thì bức băng điêu của Tuyết cũng sẽ không bị phá hoại.
Từ nay trờ đi, đỉnh núi tuyết ở cực bắc của Bích Lan được đổi tên thành Nữ Thần phong.
Tập 8: Phiêu tuyết
Bình Luận (0)
Comment