Thốn Mang

Chương 319

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lý Dương lần đầu xuất chiến đã thắng một cách huy hoàng, trận chiến này có tính chất uy hiếp rất lớn, dù sao Lý Dương cũng chiến thắng Ma Vương hậu kỳ cao thủ.
- Chúc mừng, không nghĩ Lý Dương huynh đệ dấu kín bản lãnh, nói không chừng trận chung kết của tổ một có thể chính hai chúng ta gặp nhau đó.
Li Kiệt trên mặt có một nụ cười thân thiết, vừa đi đến trước mặt Lý Dương vừa nói.
Trận chiến vừa rồi, tốc độ kinh khủng của Lý Dương đã hoàn toàn bại lộ, Li Kiệt cũng thấy rõ thực lực của Lý Dương, hơn nữa đối thủ của Lý Dương là một cao thủ Ma Vương hậu kỳ, đến Ma Vương hậu kỳ cao thủ mà cũng bị đánh bại dễ dàng, thực lực Lý Dương thật khó có thể tưởng tượng.
- Li Kiệt huynh, nơi này cao thủ nhiều như mây, cũng không thể xem thường các cao thủ khác được.
Lý Dương cười.
Li Kiệt ha ha cười to nói:
- Ở đây mọi chuyện đều nói bằng thực lực, xem những người đó, có thể dễ dàng phán đoán được thực lực của bọn họ. A, đợt trận đầu thứ hai coi vậy mà nhanh quá, mới một hồi mà sắp đến lượt của ta rồi.
Trận đầu đợt thứ hai, mới chút xíu đã chấm dứt, chênh lệch quá lớn, Kiến Nhân lần này mới vào đã bị trọng thương, may mắn vận khí của hắn tốt, ngay lập tức lăn ra ngoài quan quyển, nếu không nói không chừng sẽ bị đối thủ giết chết rồi.
Li Kiệt hướng Lý Dương ra hiệu, rồi tiến vào trong quang quyển, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.
Ngay từ đầu trận đấu, khí thế Li Kiệt đột nhiên trở nên sắc bén, không mất thời gian thăm hỏi, lúc này hắn giống như một con chim ưng vào thời khắc chuẩn bị vồ sống con mồi.
- Hát!
Li Kiệt đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh. Chợt lóe lên rồi biến mất, như một làn khói xanh chớp lên rồi lại xuất hiện. Thoáng cái đã tới trước mặt đối thủ, hai người mặt đối mặt, thậm chí đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Đối thủ của Li Kiệt là một đại hán đầu trọc, tay cầm trường đao, bất quá hắn chỉ là Ma Vương trung kỳ, hơn nữa lực lượng công kích cũng bình thường, tốc độ cũng kém Li Kiệt xa, Li Kiệt đã tới trước mặt hắn mà hắn thậm chí còn chưa có phản ứng.
- Tê!
Li Kiệt dùng tay chộp tới, đồng thời một đạo ngân mang hiện lên trên tay phải, Ngân Thiết Trảo bao bọc quanh tay, Ngân Thiết Trảo dễ dàng xé rách ngực đại hán đầu trọc, trực tiếp bóp nát trái tim đại hán đầu trọc, đồng thời chấn vỡ nguyên thần.
Miểu sát.
Đại hán đầu trọc mắt trợn tròn. Tựa hồ vẫn đang còn trong tâm trạng bàng hoàng.
- Li Kiệt thắng!
Ðiền Cương nhìn Li Kiệt, cũng nhíu mày, nói với Lý Dương:
- Sư huynh, ta cảm giác này Li Kiệt cực hung tàn, vốn có công lực vượt xa đại hán đầu trọc này, chỉ cần ra tay một chút là thắng đối phương, ngược lại đẩy người ta vào chỗ chết. Trước mặt chúng ta, hắn tỏ ra hữu hảo vậy, ở đây lại tỏ rõ bộ mặt hung tàn, hừ, thật quá giả dối.
Hạng Vũ lạnh lùng nói:
- Đồ nhi, ngươi có biết cái gì! Tại Ma giới, ai có thiện tâm? Nếu không biết cách hung tàn, thì chỉ có chết. Nhà ngươi cũng phải bắt đầu rèn luyện cái tâm của mình cho cứng rắn đi là vừa!
Lý Dương cũng gật đầu nói:
- Bá Vương nói có lý, bất quá, cũng không nhất thiết lúc nào cũng đều hung tàn, vừa rồi công lực Li Kiệt vượt xa đối thủ, cũng không nhất định phải giết chết đối thủ, dù sao đối thủ căn bản cũng không có uy hiếp gì với hắn, nếu tha một mạng thì đã sao? Có lẽ, Li Kiệt huynh sống tại Ma giới bị ảnh hưởng quá lớn rồi.
- Ta nhìn kiểu nào cũng không thấy Li Kiệt kia có điểm gì tốt.
Ðiền Cương lắc đầu, xem ra Li Kiệt rất không vừa mắt hắn.
Sau một hồi thi đấu, lượt thứ hai đã gần xong, đã đến trận cuối cùng. Đây chính là trận đấu của Lý Dương, đối thủ của Lý Dương tại trận đấu này rất yếu, chỉ là một cao thủ Ma Vương sơ kì.
- Hô!
Ngay từ đầu trận đấu, Lý Dương đã thi triển tốc độ kinh khủng, cả người hóa thành một tia chớp, dường như có một tia sét hiện ra, Lý Dương đã tới trước mặt đối thủ, tung cước đá vào bụng hắn.
- Bồng!
Lúc này máu tươi trong miệng đối thủ phọt ra, thân thể cũng bị đá bay vọt đi, bay một đường thẳng tắp, có thể tưởng tượng được lực chân của Lý Dương mạnh đến đâu.
- Ta nhận thua!
Gã đối thủ kia vẫn còn đang bay trên không trung, ngay lập tức bóp nát ngọc giản, đối thủ có vẻ rất biết điều, ngay từ đầu trận đấu hắn vốn đã nghĩ nhận thua rồi. Lý Dương đến cả Ma Vương hậu kỳ cao thủ cũng thắng cơ mà. Chỉ là tốc độ của Lý Dương quá nhanh, hắn chưa kịp nhận thua, đã bị Lý Dương một cước đá bay.
- Lý Dương thắng!
Bạch y mỹ nữ lúc này tuyên bố
Đợt thứ hai chấm dứt, tổ một chỉ còn lại có tám người, chỉ cần đấu thêm hai đợt nữa là sẽ tìm ra hai người vào chung kết.
- Ta nhận thua!
Một thanh niên áo vàng cao giọng, ngay lập tức bóp nát ngọc giản, hắn có vận khí khá tốt. Vốn là Ma Vương hậu kỳ đã vào đến vòng bát cường, nhưng khi đối mặt Lý Dương, hắn đánh mất sự tự tin cần có.
Dù sao Lý Dương trận đầu đã dễ dàng thắng cao thủ Ma Vương hậu kỳ Sa Phong, mà Sa Phong là ai cơ chứ? Hắn chính là sư huynh của mình, hắn đương nhiên biết rõ ràng thực lực của Sa Phong, bản lãnh của hắn còn xa mới bằng Sa Phong, mà Lý Dương lại thắng Sa Phong một cách dễ dàng, hắn tự nhiên cũng không phải là đối thủ của Lý Dương.
Lý Dương bất lực, còn chưa đánh mà, sao lại thua sớm thế, bản thân mình còn chưa nghĩ đến chuyện động thủ
- Lý Dương thắng!
Theo thanh âm của bạch y mỹ nữ, vòng ba cũng đã xong, tổ một chỉ còn lại có bốn người, trong đó có Li Kiệt.
Lý Dương vừa hạ tràng xong, bỗng kinh ngạc khi nghe thấy….
- Tổ hai, vòng chung kết, Trảm Mệnh đấu với Tru Bặc.
Trận đấu phía bắc thế mà đã bắt đầu chung kết rồi, này các trận ở tổ hai xem ra có tốc độ nhanh hơn tổ một, mặc dù tổ một có ba mươi mốt trận đấu, tổ hai có ba mươi trận đấu, nhưng hiển nhiên vẫn có thể nói tổ hai thi đấu nhanh hơn tổ một nhiều.
- Lý Dương, Trảm Mệnh đúng là một người phi thường lợi hại, đặc biệt là tốc độ của hắn, tốc độ công kích.
Hạng Vũ tại nói với Lý Dương.
- Sao, tốc độ rất nhanh sao? So với Bá Vương ngươi còn nhanh hơn hả?
Lý Dương hỏi lại.
Hạng Vũ cười nói:
- Tự nhiên không nhanh bằng bổn Bá Vương, bổn Bá Vương bây giờ đã là Ma Quân cao thủ, nhanh hơn hắn là bình thường. Bất quá, tốc độ khi hắn ra tay công kích rất là nhanh, phi thường nhanh, ngươi xem là biết thôi.
Lý Dương nghe xong, tò mò nhìn về phía diễn ra trận đấu. Nếu Hạng Vũ đã khen Trảm Mệnh đến thế, thì nhất định hắn phải có chỗ bất phàm.
Trận quyết đấu ở tổ hai gồm hai người Trảm Mệnh với Tru Bặc
Trảm Mệnh, đầu trọc, trông rất trẻ, nhưng cũng rất lãnh khốc.
Tru bặc, tóc dài xõa xuống vai, hai mắt bị tóc che khuất. Trong lúc nhất thời thấy không rõ diện mạo.
- Bắt đầu!
Một tiếng ra lệnh, Trảm Mệnh vẫn nhắm mắt lại như trước, Tru Bặc đã động rồi, hai chân nhoáng lên, di chuyển theo một quỹ tích quỷ dị nhằm phía Trảm Mệnh tiến tới, tóc dài bay tung lên, tạo thành vô số hắc sắc quang mang lưu chuyển trong không trung.
- Chết này!
Tru Bặc hai tay vừa động, bỗng xuất hiện hai đạo quang mang, trong mắt Tru Bặc hiện lên một tia lạnh lẽo, trên mặt lại nở cụ cười lãnh khốc. Hai mắt Trảm Mệnh đột nhiên mở lớn, trong mắt Trảm Mệnh chỉ thấy có lãnh quang từ binh khí của Tru Bặc, mọi phản ứng tựa hồ đều đã chậm.
- Hừ!
Trảm Mệnh thân hình nhoáng lên, dễ dàng tránh né công kích của tru bặc, đột nhiên...
- Tí tách!
Thanh âm kia làm mọi người cả kinh, máu tươi chậm rãi từ trong ngực Tru Bặc chảy ra, rơi trên mặt đất tí tách. Trảm Mệnh cười lạnh, một bước đá nhẹ vào thân thể Tru Bặc, thân hình Tru Bặc liền bị đá bay ra ngoài tràng, lúc này, mọi người mới phát hiện Tru Bặc nguyên lai đã chết.
Đã chết?
Đã chết như thế nào, rốt cuộc làm sao mà bị giết chết! Rất nhiều người lộ vẻ rất kinh ngạc, bọn họ không thấy rõ rốt cuộc Tru Bặc bị cái gì công kích mà chết.
- Trảm Mệnh thắng, Trảm Mệnh có được cơ hội tiến vào Lôi Viêm Ðịa Ngục.
Liệt Thiên Ma Ðế tự mình tuyên bố câu này.
Trảm Mệnh lãnh khốc tiêu sái bay xuống sân, trên mặt không có lấy một nụ cười, vẫn lạnh như băng như trước.
Đồng tử của Lý Dương cũng hơi co lại, trợn mắt kia Trảm Mệnh.
Vừa rồi có nhiều người không nhìn thấy Trảm Mệnh công kích như thế nào, nhưng Lý Dương vẫn thấy được, chỉ dùng thần thức để nhìn thấy thôi. Đó là một thanh tàn đao! Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, tốc độ xuất đao cực nhanh, làm cho mọi người đều phải sợ hãi.
- Làm sao có thể nhanh như vậy được?
Lý Dương trong lòng hoảng sợ, hắn tự hỏi, nếu Trảm Mệnh công kích chính mình như thế, bản thân mình có thể tránh né hay không, rồi kết luận là mình cũng không thể tránh né.
Tốc độ quá nhanh, tốc độ Lý Dương cũng không phải chậm, nhưng vẫn chậm hơn Trảm Mệnh, tốc độ Trảm Mệnh quả thật quá nhanh, một đao kia vốn không thể tránh né, đặc biệt chính là khi đối mặt với hắn, mình căn bản không có phản ứng tránh né kịp.
Quả nhiên không hổ là nhân vật cực kì lợi hại, là một khiêu chiến giả, danh khí lớn như thế, thậm chí còn khiến cho Xi Vưu Ðại Tôn chú ý, mới cho phép hắn tiến vào Ma Thần cung nghe giảng, bây giờ xem ra quả nhiên có thực lực.
- Thế nào? Trảm Mệnh lợi hại chưa, nếu ta lỡ gặp được hắn, cũng không nắm chắc chút nào. Quan trọng nhất chính là tàn đao của hắn. Đó bất quá chỉ là một khối phế thiết mà thôi, không có ma khí gì cả, thế nhưng đã giết được vô số cao thủ, ta mà không có Ngân Thiết Trảo, cũng không dám đối địch với hắn.
Li Kiệt đi đến bên cạnh Lý Dương, trầm trồ nói.
Lý Dương nhìn Li Kiệt không chỉ có sửng sốt:
- Sao thế? Ngươi không đấu à?
Li Kiệt cười nói:
- Đấu? Trận đầu vòng bốn đã xong, ta đã thắng, nói cách khác, ta tiến vào vòng chung kết, bây giờ để xem ngươi làm ăn ra sao.
Vòng đấu vừa rồi ở tổ hai diễn ra đồng thời với trận chung kết tổ một và Li Kiệt đã thắng.
- Vòng bốn trận thứ hai, Bặc Tiêm đấu với Lý Dương!
Bạch y mỹ nữ cao giọng nói.
Lý Dương vừa nghe, lúc này tiến vào sân đấu, bên kia Bặc Tiêm cũng từ từ từng bước tiêu sái tiến vào sân, căn bản không vội vàng. Lý Dương nhìn kỹ Bặc Tiêm, thấy mặc chiến giáp màu phấn hồng, tóc bay bay, nàng là nữ!
Phụ nữ?
Lý Dương khẽ nhíu mày.
- Lý Dương? Tên hay lắm
Bặc Tiêm cười ngọt ngào với Lý Dương, tỏa ra một mị lực kinh người. Lý Dương cũng bất lực, hắn hoàn toàn không muốn chiến đấu với đàn bà, đặc biệt là đàn bà vũ mị như thế này.
- Trận đấu bắt đầu!
Bạch y mỹ nữ ra lệnh một tiếng.
Bặc Tiêm từng bước tiêu sái hướng về phía Lý Dương, không như các cao thủ khác dùng tốc độ cực nhanh để công kích, mà bước từng bước dài, tiêu sái hướng về phía Lý Dương, trên mặt có nụ cười động lòng người.
- Lý Dương, ngươi hay là nhận thua đi.
Bặc Tiêm ngọt ngào nói.
Hai mày của Lý Dương nhăn lại, hắn vốn cũng có chú ý đến các trận đấu của Bặc Tiêm, nhưng tại các trận đấu khác, Bặc Tiêm đều dùng tài cận chiến của nàng để nhanh chóng giải quyết đối thủ, cho tới bây giờ chưa có xuất hiện tình huống như thế này.
- Ngươi bảo ta nhận thua? Nói đùa!
Lý Dương cũng không lãng phí thời gian, sử dụng Xuyên Vân Toa Vụ nhất thời hóa thành một luồng gió, phiêu diêu bên cạnh Bặc Tiêm, đồng thời thân thể lăng không xoay tròn, đùi phải đá nhanh ra giống như có một ngọn roi từ chân hắn bắn thẳng vào bụng Bặc Tiêm.
Không hề thương hoa tiếc ngọc.
- Bồng!
Bặc Tiêm căn bản không có một cử động né tránh nào, mặc cho Lý Dương một cước đá vào bụng nàng, máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, nhưng trên mặt lại có nụ cười rạng rỡ.
Bị đá vậy mà còn cười? Lý Dương cảm thấy bất thường.
- A!
Lý Dương cảm thấy cơn đau nhói lên, đó là một chiếc Tú Hoa châm nho nhỏ, chính nhân lúc mình công kích Bặc Tiêm, Bặc Tiêm không thèm né tránh, mà nhân cơ hội công kích vào trái tim của mình, Lý Dương căn bản không để ý, liền bị Tú Hoa châm đâm xuyên vào ngực, vài giọt máu đã chảy ra ngoài.
- Phốc!
Tú Hoa châm trong nháy mắt bắn trúng vào trái tim, Lý Dương căn bản cũng không quan tâm nhiều.
Trái tim chính là hạch tâm của thân thể, nhưng mà nguyên thần Lý Dương lại không ở đó, đánh vào đó không có ảnh hưởng gì tới nguyên thần của Lý Dương, nguyên thần không chết thì mình cũng không chết được. Lý Dương lập tức khống chế nguyên thần dùng năng lượng chữa trị trái tim, đồng thời...
- Chết đi!
Loại rắn rết như thế, đã muốn đẩy mình vào chỗ chết, thì Lý Dương chẳng thèm thương tiếc làm gì.
- Chết này!
Lý Dương sắc mặt đột nhiên lạnh như băng, thân thể gia tốc, dùng một cước cực mạnh đánh vào ngực Bặc Tiêm, dung nhập trong cước đó là "Phá Sơn Liệt Không", hơn nữa dùng lực công kích của Chiến Thần Ngoa, nhất thời "Ca sát" một tiếng, xương ngực Bặc Tiêm vỡ vụn, đồng thời cả người bị đá bay.
Lý Dương triển khai Xuyên Vân Toa Vụ, theo sát thân ảnh Bặc Tiêm.
- Hát!
Ðầu gối đánh vào trong ngực Bặc Tiêm, Chiến Thần Ngoa trực tiếp đâm xuyên qua ngực ả, đồng thời chấn nát trái tim, tiêu diệt nguyên thần Bặc Tiêm. Sau đó tiện chân đá Bặc Tiêm ra ngoài quang quyển.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Bặc Tiêm vô cùng kinh hãi, ngay từ đầu nàng thập phần chắc chắn Tú Hoa châm của mình đã đánh trúng vào trái tim Lý Dương, nhưng không hiểu Lý Dương vì lý do gì mà không chết, thậm chí cũng không có vẻ gì là bị trọng thương. Phải biết rằng trái tim luôn ẩn chứa hạch tâm nguyên thần mà.
Nàng cũng không kịp tìm hiểu nguyên nhân nữa rồi, bởi vì nàng... đã chết.
- Lý Dương thắng!
Bạch y mỹ nữ cao giọng tuyên bố đạo, từ đó đã tìm được hai người vào trận chung kết của tổ một, chính là Lý Dương cùng Li Kiệt.
Li Kiệt mỉm cười hướng về phía Lý Dương:
- Quả nhiên, giống như lời nói trước kia, đấu trận cuối chính là hai người chúng ta, Lý Dương huynh đệ, ngươi cần phải thủ hạ lưu tình, đừng đánh ta thảm quá đó.
Li Kiệt cười cầu tình nói.
- Li Kiệt huynh, vũ khí thượng phẩm ma khí của ngươi cũng rất lợi hại, thắng bại rất khó nói.
Lý Dương khiêm nhượng nói.
Đột nhiên!
- Chung kết tổ một, Li Kiệt với Lý Dương!
Bạch y mỹ nữ cao giọng tuyên bố.
Lý Dương vừa nghe, liền hướng về phía Li Kiệt mỉm cười, lập tức bước vào trong quang quyển, cùng lúc Li Kiệt cũng bước đi trong quang quyển, trận chiến sẽ quyết định ai sẽ có cơ hội tiến vào Lôi Viêm Ðịa Ngục.
Quyết chiến sắp bắt đầu...
Tập 9 - Lôi viêm địa ngục
Bình Luận (0)
Comment