Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1199 - Đảo

Hào quang đồ hình hoa văn kỳ bí khổng lồ trên tầng băng vô tận đột nhiên phóng lên cao. Vèo! Ngọn núi màu xanh sẫm thì hư không tiêu thất. - Đây là một thủ đoạn truyền tống đặc thù. Tọa Sơn Khách bên trong ngọn núi thì cười. - Hơi giống như Tinh Thần Tháp của ngươi. Trong Tinh Thần Tháp của ngươi có hàng loạt không gian, từ một không gian tới một không gian khác, có thể dễ dàng xuất hiện một cái truyền tống thông đạo. Đây cũng là phương thức gần giống như vậy. Chỉ là hóa truyền tống thông đạo thành hư vô, ngưng kết thành một điểm. La Phong nghe mà trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Hắn hiểu ý, nhưng ảo diệu bên trong thì hắn không hiểu gì cả. - Ha ha, ta nói rồi, ba thời đại luân hồi, hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ, sợ cũng chỉ không quá ba người có thể phân biệt ra. Hơn nữa tốc độ của họ vẫn không bằng ta. Tọa Sơn Khách cười nói: - Đến cả rất nhiều Vũ Trụ Tối Cường Giả cũng không rõ, ngươi làm sao mà hiểu được. Ngươi chỉ cần biết rằng, đây là một năng lực ẩn chứa của bản thân Thuyền Vũ Trụ. Kỳ thật theo ta thấy, Thuyền Vũ Trụ chính là một chí bảo vô cùng thần kỳ! Còn thần kỳ hơn cả chí bảo chí cường mà chúng ta biết. - Ta cũng thấy như vậy. La Phong gật đầu. - Cái gì. Ngươi cũng thấy thế à? Thuyền Vũ Trụ có ngoại hình là Thuyền, dấu vết luyện chế rõ ràng như thế. Tuyệt đại đa số siêu cường giả đều hoài nghi nó là một chí bảo vô cùng đáng sợ. Tốt lắm, truyền tống kết thúc. Tọa Sơn Khách nói. Ngoại giới hào quang mờ ảo. Thời gian không gian lưu động. Trong một không gian yên lặng, một ngọn núi chợt xuất hiện. - Xem bên ngoài kìa. Tọa Sơn Khách chỉ ra ngoại giới, còn hòn núi đá màu xanh sẫm lại nhanh chóng hóa thành hư vô, không trở ngại tầm mắt chút nào. - Rất đẹp. Một không gian rất đơn giản. La Phong liếc mắt nhìn lại. Không gian này cũng không lớn, ở giữa một hồ nước khổng lồ có một hòn đảo. Trên hòn đảo không có thực vật gì, chỉ có những cung điện điêu khắc lấp lánh rực rỡ khắc từ đá. Những cung điện cổ xưa chập chùng liên miên. - Sư phụ, ta có thể cảm giác được, hai miếng vảy ở bên trong hồ nước. La Phong nói. - Ta biết hai miếng vảy của ngươi tới đây như thế nào rồi. Tọa Sơn Khách chỉ xuống phía dưới - Khu vực nước đá ở vùng cách chỗ này ước ba ngày. Phỏng chừng hai miếng vảy của ngươi đã rơi vào dòng nước đá, có lẽ thông qua một thông đạo bí ẩn nào đó mà chảy tới chỗ này. - Sư phụ ta xin xuống dưới đó trước. La Phong nóng lòng khó nhịn được, nào có thời gian nói chuyện với sư phụ. - Ha ha, đi đi. Tọa Sơn Khách cười gật đầu. Hắn ngồi Kim Tự Tháp Huyết Sắc bay ra khỏi ngọn núi. Bắn thẳng xuống, tiến vào Thủy Vực lạnh giá. Không ngừng lao xuống phía dưới… La Phong cũng thu thập vài chục vạn miếng vảy khu vực nước đá lúc trước, do đó hiểu rõ nước đá cũng không có uy hiếp gì. Nói đúng ra cả Thâm Uyên, chưa từng có gì có thể tạo uy hiếp cho Tinh Thần Tháp. Nhiều nhất là vây khốn làm La Phong vĩnh viễn không ra được. - Đằng kia! Cảm ứng của La Phong càng thêm mãnh liệt. Trong hồ nước sâu, Kim Tự Tháp Huyết Sắc không ngừng chìm xuống, sau đó kim quang mênh mông nhanh chóng ngưng kết thành bàn tay kim sắc, một thanh nắm lấy hai miếng vảy. - Ha ha, tới tay. Trở lại không gian giữa ngọn núi. Tọa Sơn Khách mỉm cười đứng một bên. La Phong kích động vô cùng, sau đó đưa hai miếng vảy trong tay nhanh chóng nhận chủ. Nhất thời vốn Diệt Tuyệt Thần Khải là bán thành phẩm, lúc này trong nháy mắt đã giải thể. Hơn nữa lúc trước vô số miếng vảy vẫn luôn không có dung nhập, bây giờ nhất thời tổng cộng 8.999.999 miếng vảy toàn bộ đều lơ lửng chung quanh La Phong. Tuyệt đại đa số miếng vảy đều có màu đen, một số cực nhỏ là kim sắc. Rào! Trong nháy mắt kết hợp, kết hợp vô cùng tinh xảo, cũng làm La Phong phải cảm thán. Đầu tiên có thể sáng chế ra nhiều bí pháp, rồi dùng hoa văn kỳ bí cấu thành. Còn phân chia ra gần 900 vạn miếng vảy. Nhiều hoa văn kỳ bí về phòng ngự, cận chiến, viễn công đều kết hợp tinh diệu. Có thể chế tạo ra chí bảo bực này, cũng quả là khó tin. - Không tệ. Tọa Sơn Khách tán thưởng gật đầu. La Phong một thân lân giáp đen, sau lưng bốn cánh màu bạc trải ra. Đột nhiên màu sắc lân giáp biến đổi, biến thành một thân giáp bạc, đến cả kim sắc ở vị trí tay phải cũng biến thành màu bạc, hình thức đã cải biến - Làm như vậy, ngay cả Ngũ Hồn Chi Chủ mà thấy ngươi cũng nhận không ra. Tọa Sơn Khách mỉm cười gật đầu. - Ừm. La Phong cũng có chút hưng phấn. - Nhưng Ngũ Hồn đó lại đem Phong Ma Diệt Thần Giáp trở thành chí bảo cung điện, khải giáp đã có một chút tổn hại mất rồi. Tọa Sơn Khách nói: - Hẳn là Ngũ Hồn đó khi lọt vào Biển Dung Nham đã bị thương. La Phong gật đầu. Hắn cũng có thể cảm ứng được, Phong Ma Diệt Thần Giáp thật ra là hơi tổn hại. - Để ta. Ta giúp ngươi sửa lại. Tọa Sơn Khách nói. - Dạ. La Phong cũng nói gì, chỉ càng thêm cảm kích. - Tổn hại kỳ thật rất nhẹ, cũng không cần mất công bao nhiêu, nhưng bảo vật tiếp cận chí bảo chí cường, lướt mắt cả Vũ Trụ Hải, cũng không có nhiều người có thể khôi phục. Tọa Sơn Khách tự tin nói: - Nếu nói trong Vũ Trụ Hải có một ai có thể khôi phục, đó tự nhiên chính là ta. La Phong không nói gì. Sư phụ về phương diện luyện chế chí bảo đích xác rất tự tin. Nhưng mình có việc cầu sư phụ, nên cứ nịnh lão một chút. Đưa Phong Ma Diệt Thần Giáp tạm thời cho sư phụ. Nhưng sư phụ cũng chẳng chịu khôi phục gấp, mà nói: - Đi, đi tới chỗ tiểu đảo đó nhìn xem. Một không gian thần bí, độc lập hẳn bên ngoài, hẳn là một không gian cư trú của một cường giả Thuyền Vũ Trụ năm đó. - Ừm. La Phong gật đầu. Thuyền Vũ Trụ, có lẽ là có từ rất lâu. Nói đúng ra trước khi hai Đại Thánh địa Vũ Trụ được sinh ra, Thuyền Vũ Trụ cũng chưa phải là tam đại tuyệt địa, thì hẳn là có người sử dụng nó. Vì tín vật đen, tín vật xanh, tín vật bạc, những mật thất không gian độc lập đối ứng, kỳ thật chính là những không gian đặc thù để họ nghỉ ngơi, tu luyện. Nếu nói Khuynh Phong Giới, Lưu Trọng Sơn, như là tự nhiên sinh ra. Thì Thuyền Vũ Trụ, dấu vết luyện chế lại vô cùng rõ ràng. - Rào! Ngọn núi nhanh chóng bay đi, chẳng mấy chốc bay đến hòn đảo giữa hồ nước, sau đó từ từ hạ xuống, đáp trên mặt đất, trên ngọn núi lộ ra một huyệt động. - Ra ngoài xem. Tọa Sơn Khách dẫn đầu đi ra ngoài. - Sư phụ, bên ngoài… La Phong không kìm được mở lời. Khi tới Thâm Uyên, nên cẩn thận khắp nơi. - Bên trong đảo không có gì nguy hiểm. Tọa Sơn Khách vẫn đi ra bên ngoài. - Dạ. La Phong chỉ có thể đi theo. Nhưng phân thân Kim Giác Cự Thú của mình thì vẫn ở trong Kim Tự Tháp Huyết Sắc. Sau đó cùng sư phụ đi ra khỏi ngọn núi, rồi đáp xuống mặt đảo. - Tiểu đảo, vẻn vẹn chỉ có đường kính trăm vạn km, thật ra cũng không lớn. La Phong thầm nói. Đối với hắn, thì chỉ bước một bước đã có thể từ bờ đảo này vọt với bên kia rồi. Tọa Sơn Khách lại hướng mắt nhìn những cung điện chập chùng liên miên, lặng lẽ nhìn, tựa hồ đắm chìm vào trong đó. La Phong cũng quay đầu nhìn những cung điện. Liếc mắt đã có thể nhận ra, tất cả đều là bản thân núi đá của đảo này được điêu khắc chạm rỗng, hình thành nên những cung điện đá. Trên vách tường cung điện, cũng có những bức đồ họa cổ xưa, có hình Thuyền Bay Lên Không, có hình cường giả chiến đấu, có cường giả nhân loại không có đầu lơ lửng giữa trời, phía dưới quỳ mọp những bóng người… Nhiều đồ án, giống như đang giảng thuật lại một thời kỳ lịch sử cổ xưa. Khí tức đập vào mặt mà đến. Đó là khí tức một văn minh cổ xưa. Hơn nữa vẻn vẹn chỉ vài nét bút điêu khắc, cũng đã ẩn chứa sự quyến luyến vô tận. Sự quyến luyến mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng tới cả tâm tình La Phong… - Văn minh đáng sợ thật. - Cường giả đáng sợ thật. La Phong nói khẽ. Tọa Sơn Khách nhìn về phía La Phong: - Ngươi nhìn ra rồi à? - Ta không thấy gì khác, chỉ là nhìn ra đồ hình Thuyền Bay Lên Không, nếu xem bộ dáng, chiếc thuyền đó chính là Thuyền Vũ Trụ. Có thể làm ra bảo vật Thuyền Vũ Trụ khó tin như vậy, làm sao mà không sợ nền văn minh như vậy chứ? La Phong cảm thán nói: - Hơn nữa người điêu khắc phải có thực lực rất đáng sợ. - Sư phụ. La Phong quay đầu nhìn về phía Tọa Sơn Khách. - Chẳng lẽ từng sinh ra một văn minh cường đại tới như vậy à? - Có lẽ là như vậy. Tọa Sơn Khách cảm thán nói: - Cho dù có, cũng đã không biết bao nhiêu thời đại luân hồi trước rồi. Hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ đều đã tồn tại thời gian đằng đẵng, khi họ xuất hiện, Thuyền Vũ Trụ đã sứt mẻ tàn tạ, đã là một trong Tam Đại Tuyệt Địa. Chỉ có thể từ một vài di tích cổ, có thể phát hiện ra một chút dấu vết. Luyện chế chí bảo. Ta cũng có một vài đặc thù kỳ ngộ, hơn nữa bản thân ta cũng lĩnh ngộ, cuối cùng đạt tới mức này. Như bảy đại Chân Chủ Thần Nhãn Tộc, họ cũng từng tìm được một vài truyền thừa từ các di tích cổ, cẩn thận nghiên cứu, thậm chí có một chút liên hợp phương pháp hợp kích. Như hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ, phương thức chiến đấu, và phương thức tu luyện của họ rất độc đáo. Một là do Thủy Tổ Thánh Địa Vũ Trụ dạy, hai là sợ cũng phát hiện ra không ít di tích cổ. - Thánh Địa Vũ Trụ. La Phong không kìm được nói: - Sư phụ, nhưng Thủy Tổ của hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ vẫn chưa ai thấy qua. - Việc này liên quan tới bí mật của Vũ Trụ Tối Cường Giả. Tọa Sơn Khách nhìn về phía La Phong. - Đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng tu luyện đi, khi ngươi trở thành Vũ Trụ Tối Cường Giả, ngươi tự nhiên sẽ biết nhiều bí ẩn. Nếu không đạt tới mức đó, ngươi có biết cũng là tự tìm phiền não. - Ừm. La Phong gật gật đầu. - Đi, vào xem. Tọa Sơn Khách lao thẳng vào bên trong. Dọc cửa tòa cung điện, đi vào bên trong. La Phong cùng Tọa Sơn Khách sóng vai đi tới, quan khán khắp nơi. Cả cung điện khắp nơi đều có những điêu khắc cổ xưa, có vô số sinh mạng vui vẻ, có cảnh chiến đấu, có đồ hình thủ lĩnh gầm lên. Vô số đồ án, đều công bố một nền văn minh cổ xưa, đó là một văn minh rất thần kỳ, rất cường đại. - Quyến luyến… La Phong cảm giác được quyến luyến ẩn chứa của người điêu khắc, thậm chí La Phong còn hoài nghi, những tòa cung điện này hẳn là cũng bắt chước một vài kiến trúc nổi tiếng của nền văn minh cổ xưa đó. Bởi vì trong đồ án điêu khắc có vài kiến trúc có một phần giống với quần thể cung điện bằng đá này. Hồi lâu sau Đã xem qua những cung điện cổ xưa bên ngoài, La Phong và Tọa Sơn Khách cùng tiến vào sâu bên trong. - Sư phụ. La Phong đột nhiên phát hiện Tọa Sơn Khách dừng lại. La Phong cũng theo ánh mắt của Tọa Sơn Khách nhìn lại. Xa xa trên vách tường khổng lồ có những văn tự phức tạp. Những văn tự cổ xưa thần bí, chính là những văn từ truyền từ xa xưa. Tuy không hiểu, nhưng có thể hiểu rõ được hàm ý. "Sai lầm! " "Đây là một sai lầm! Nỗ lực lớn như vậy, chỉ là mang đến tử vong! " "Cả đám tử vong, cả đám tử vong, ha ha. Ta đột phá, đột phá thì sao, vẫn là tử vong, tử vong! " Trên vách tường lưu lại những văn tự ẩn chứa sự phẫn nộ, bi thương, không cam lòng, hối hận, làm La Phong và Tọa Sơn Khách đều kinh ngạc đứng một hồi lâu. ----- o O o -----

Bình Luận (0)
Comment