“ Cái...cái gì chứ!?” Lâm Khuyển sợ hãi đến nói lắp. Đám huynh đệ này đã theo hắn hành tẩu bao nhiêu năm qua, cùng nhau chịu qua không ít khổ cực vậy mà giờ người trước mắt lại muốn hắn giết họ. Nội tâm hắn như kinh đào hải lãng, phân vân giữa mạng của huynh đệ và mạng của bản thân.
“ Không nghe rõ sao. Ta bảo ngươi cắt đầu bọn chúng xuống.” Cơ Liệt hai mắt tràn đầy hung ác, miệng cười rộng đến đáng sợ. Nhưng đợi qua bốn nhịp hô hấp Lâm Khuyển vẫn không có dị động liền tức giận. “ Ngươi không muốn sống!?”
“ Không....Không, ta muốn sống. Ta muốn sống.” Lâm Khuyển vì mạng của mình vậy mà cái gì cũng dám làm, hắn cầm lấy băng đao muốn một chiêu chém chết để hai tên huynh đệ kia có thể nhẹ nhàng ra đi nhưng lại bị Cơ Liệt xem thấu.
Y nham hiểm lên tiếng. “ Ta muốn ngươi từ từ cắt đầu chúng, nếu ngươi dám một đao đoạt mệnh thì liền để ngươi chôn theo.”
Lâm Khuyển một hồi do dự nhưng rồi quyết định mạng sống vẫn quan trọng hơn huynh đệ. Lúc hắn xuống tay hai tên huynh đệ kia ánh mắt trừng trừng nhìn lấy, bọn chúng có thể chết nhưng không bao giờ có thể nghĩ rằng bản thân sẽ chết dưới đao của đại ca mình, còn là dùng biện pháp tàn nhẫn nhất từ từ giết chết. Nỗi oán hận này ắt sẽ theo họ đến Diêm Vương Điện. Ánh mắt cuối cùng trước khi chết tràn đầy căm phẫn, nó như con dao đâm thẳng tim Lâm Khuyển, sẽ biến thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất bàm lấy cuộc đời hắn sau này.
Đêm đó ánh trăng sáng vằn vặt, Thiên Mệnh thấy rõ những hành động kia, thấy rõ nụ cười đáng sợ hơn ác quỷ của Cơ Liệt nhưng vẫn không ra cứu người. Hắn sợ thực lực Cơ Liệt, lại càng sợ khi mình ra tay không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chết dưới hấp lực đáng sợ kia.
Mãi cho đến khi Cơ Liệt cùng Lâm Khuyển rời đi, Thiên Mệnh mới có chút buông lõng. Hắn thật không hiểu nổi tại sao thế giới này lại tồn tại những kẻ đáng sợ đến như vậy. Chẳng phải lấy Thiên Đạo Lệnh là xong, sao còn phải dồn người ta vào chỗ chết, chẳng những thế lại dùng biện pháp tàn độc đến như vậy. Mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, hắn đang tưởng tượng liệu sẽ có ngày bản thân biến thành giống như vậy, độc ác tàn nhẫn mà giết người không.
Ý nghĩ đáng sợ cứ như bầy ruồi nhặng bay lượn trong đầu khiến hắn cả đêm không thể ngủ yên. May mắn bên cạnh vẫn còn tiểu bạch viên nhảy múa làm tâm trạng hắn khá lên một ít.
Sáng hôm sau đang muốn đi lấy ít nước suối để uống thì cơ duyên xảo hợp lại chạm mặt Trương Minh. Người kia cũng là đại một mình, chắc vẫn chưa tìm thấy đội ngũ.
“ Trùng hợp thật, ta lại gặp nhau rồi.” Trương Minh miệng cười xếch lên, giọng nói đầy mùi chăm chọc.
Thiên Mệnh lại như không nghe thấy, liếc y một cái liền muốn bỏ đi. Nhưng Trương Minh kia nào phải người ăn chay, một chiêu Xà Vương Xuất Động không hề báo trước đánh ra. Hắn nối tâm suy nghĩ Thiên Mệnh cùng lắm chỉ mới đến Ngự Khí cảnh, bằng vào chút công pháp quái dị chém giết Trương Hủy Ngự Khí, Tam trọng cũng chẳng có gì là lạ. Nếu thời khắc kia không có trợ lực mình đã sớm chém giết y.
Kỳ thực hắn cũng không sai, chênh lệch giữa hai người quá lớn nhưng hắn lại không hề biết đến tồn tại Đế Thần Thánh Quyền. Thiên Mệnh lắc người một phát liền tránh được.
“ Ta không muốn đánh với ngươi.” Thiên Mệnh vẻ mặt cực kỳ chán nản nói ra, lúc nào nội tâm hắn thập phần náo loạn, sao còn tâm trí cho chuyện đánh nhau. Nhưng đáng tiếc đây là huyết chiến, là dùng thực lực nói chuyện, không phải ngươi nói thôi liền thôi.
Kim Xà Lục Khởi từ dưới đâm lên, Song Xà Tề Kích áp công hai bên, cuối cùng Xà Vương Xuất Động như mũi kiếm lão đến. Trương Minh một khắc xuất ra ba đại sát chiêu chính là muốn dồn ép Thiên Mệnh vào chỗ chết.
Biết rõ ý đồ đối phương, biết rõ đã không thể tránh thì liền lao đến, hắc ám quyền đánh ra bốn hướng, thôn phệ bốn đạo công kích. Trong khoảng thời gian này Lam Thần đã cho hắn biết cái gì là Ngự Khí cảnh thâm ảo. Chính là khống ngự luồn linh khí trong cơ thể đến tinh thuần nhất sau đó ngưng tụ ra hình dáng chiêu thức mà công kích, có thể từ xa miễu sát địch nhân. Thâm ảo khôn cùng. Thiên Mệnh cũng theo chỉ dẫn nắm bắt được cách đánh ra hắc ám quyền kia.
“ Khá lắm, chỉ mấy ngày không gặp ngươi đã tiến bộ không ít nhỉ. Để hôm nay, bổn công tử tận tình tiếp chiêu ngươi.” Trương Minh cười lớn sau đó ngưng tụe phía sau một sau một thân ảnh ngọc xà dài năm trượng, phía sau mọc ra tứ dực, khi mó mở ra huyết bồn đại khẩu rít lên âm thanh ồm ồm như trâu mộng lại có lúc thành như khánh. Hồn bản tướng của hắn gọi tên Minh Xà.
“ Không hổ danh Trương Gia. Vậy mà có thực lực đem một tên phế vật bồi dưỡng đến mức này. Lợi hại. Lợi hại.”
Trương Minh trực tiếp xuất ra thú hồn bản tướng, loại dị động lớn như vậy liền kéo đến vạn nhân chú mục, trong đám người không ngừng dưngf lại chiến đấu nghị luận. Vốn dĩ tu sĩ trên đại lục khi đạt đến Hoá Phàm cảnh mới có thể ngưng tụ chiến khí hoá ra thú hồn bản nguyên nhưng Trương Minh lại là trường hợp đặc biệt. Hắn là con nối dòng gia chủ Trương gia, từ nhỏ đã được phục dụng vô số linh dược nên dù thiên phú có hơi kém nhưng vẫn tiến vào Khống Thần cảnh. Còn có cơ duyên vượt cấp triệu hồi thú hồn bản tướng. Nhưng nghe nói đã phí hết nữa giá tài Trương gia nên hay bị người khác nói thành trò cười.
“ Ai lên tiếng.” Trương Minh tính cách cao ngạo, tức giận quát to.
Đám người vây quanh vốn chỉ là kẻ nhát chuyện, thích đi bới móc việc người khác lại không muốn thiệt thân nên liền rụt cổ. Chỉ có người vừa nói lúc nãy là hiên ngang bước ra.
“ Là ta nói đấy, ngươi muốn làm gì.”
Người đến một thân cao to nam tử, y so với hắc hùng cũng thật không thua, hàm én mài ngài, thập phần khí lực, phần ngực trần của y nở ra theo từng nhịp thở. Hạ thân săn chắc, to như hai gốc đại thụ, chỉ quấn hờ một cái đai lưng da thú. Trên vai còn vác theo khai sơn đại phủ, vừa nhìn đã biết loại người dùng mãnh lực cường công rồi.
“ Liệt Hổ.” Trương Minh nghiến răng trợn mắt nhìn hắn.
Trên đại lục hai người cũng không ít lần đựng mặt, Liệt Hổ kia là một trong tứ đại tông môn Bạch Hổ Tông tam công tử. Thân phận nghiền ép Trương Minh quá nhiều.
“ Ta thấy nơi đây phát ra lục quang quá chói mắt mới muốn đến xem kẻ nào đang giở trò. Không ngờ thấy con rắn con ngươi. Vậy hôm nay hãy đánh thật đẹp mắt vào, ta thật muốn xem hết toàn bộ Thần Xà Quyết gì gì đó của Trương gia các ngươi.” Liệt Hổ nói đoạn trực tiếp đặt mông ngồi lên đất, hắn là loại người chưa từng quan tâm thứ gì là hình tượng.
Nội tâm Trương Minh tức muốn sôi trào, hắn đường đường Trương gia công tử, xưa nay không thua kém ai nhưng giờ khắc này đứng trước Liệt Hổ hắn cảm thấy bản thân uất ức vô cùng. Địa vị không bằng người, đánh lại càng không, thật muốn hắn phải cam tâm nuốt cục tức này.
Thú hồn bản tướng khi triệu hồi ra liền có thể tăng cao lực chiến đấu nhưng thứ Trương Minh gọi ra chẳng qua chỉ một tia hư ảo, so sánh với Khâm Nguyên tử sắc nồng đậm của Mị Nguyệt thật là thập phần không bằng. Nếu gặp người đồng giải áp chế vài trọng thiên thì Minh Xà kia cũng chỉ như vật trang trí.
“ Liệt Hổ, nếu ngươi đã muốn xem ta liền cho ngươi xem.” Trương Minh quát lớn, sau đó đạp mạnh, mượn lực phóng đến đám cây phía sau.
Mọi người trong sân không hiểu chuyện gì, có kẻ còn cho rằng hắn ta sợ hãi bỏ chạy, một hồi cười phá lên, chỉ có Liệt Hổ một mặc âm trầm.
“ Hèn hạ.” Hắn nhìn ra ý đồ thực sự của Trương Minh, người nọ không phải chính nhân quân tử gì, sở trường của y là xa luân chiến. Dùng thú hồn quấn lấy đối thủ, bản thân lại từ nơi tối tập kích.
Quả nhiên chỉ sau khắc, bốn cánh Minh Xà khẽ động, thân thể nó lấy tốc độ nhanh như chóp lao đến, không trực tiếp công kích mà hình thành một vòng tròn lấy Thiên Mệnh làm trung tâm. Tốc độ kia thập phần khủng khiếp, người bên ngoài chỉ thấy một lục quang long quyển, Thiên Mệnh nội tâm bị quấy rối nên nhãn lực giảm xuống thấy rõ nên càng không nhìn thấy gì.
Lục quang phía sau loé lên, Minh Xà kia mở ra miệng lớn, răng nanh dài như dao găm từ phía sau cắn đến, Thiên Mệnh khi phát hiện liền đã không kịp ứng phó, hai chân lách qua bên tránh né. Vừa thoát được nhất kích thì bên tai đã nghe được tiếng xé gió. Một mảnh ám khí trực tiếp cắm lên vai trái. Chục chiêu tiếp theo Thiên Mệnh đều không thể chống lại, nếu không bị Minh Xà cắn trúng cũng bị dính ám khí, tình thế đã hết sức nguy kịch.
“ Kẻ yếu đuối như vậy cũng được mời đến nơi đây. Có lộn không chứ!?”
“ Không chừng hắn là người của thế lực lớn nào đấy.”
Đám người bên ngoài thấy Thiên Mệnh bị đánh đến không thể hoàn thủ liền kéo lên một tràng cười cợt.
“ Hừ.” Liệt Hổ tính cách cương liệt không thích kiểu ám toán của Trương Minh, khai sơn phủ đập mạnh xuống đất. “ Tên kia, mau tập trung chiến đấu cho ta. Giết chết con rùa hèn hạ Trương Minh cho ta.
“ Con rùa.” Âm thanh đay nghiến của Trương Minh từ trong rừng rậm vọng đến.
“ Phải. Lão tử nói ngươi là con rùa đấy, không phục sao? Ngươi có giỏi thì hiện thân đường đường chính chính giáo chiến với tiểu tử kia. Người ta toàn thân thụ thương ngươi còn muốn tiếp tục đánh lén thì không phải rùa rụt cổ thì là gì?” Lời nói của Liệt Hổ thập phần khinh bỉ, hắn ý đồ kích tướng Trương Minh xuất hiện.
“ Tốt. Ta đến.”
Quả nhiên người tâm cao khí ngạo như Trương Minh không tài nào chịu được cái loại sỉ nhục kia. Từ trong rừng cây phóng ra, quay lưng về phía mặt trời, dùng thế thái sơn áp đỉnh từ trên đánh xuống một chưởng.
“ Tiểu tử. Phía trên.” Liệt Hổ gầm lớn.
Thiên Mệnh cũng ý thức được nguy hiểm, song quyền tụ lực. Trái phải tạo thành thế gọng kiềm đấm thẳng lên trên. Song kích gia chạm, chấn lực khủng khiếp sinh ra, cương phong đánh ra khắp nơi.
“ Chết.” Trương Minh gầm thét. Minh Xà từ lúc nào cũng bay lên, bắt chước hệt hắn đánh xuống. Áp lực lớn gấp đôi, hai chân Thiên Mệnh lún sâu vào đầu gần năm phân.
Bạch viên trốn trong rừng cây nhìn cảnh kia không ngừng gầm gừ.