Thống Ái

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kt quả buổi sáng ngày thứ ba Tiểu Vĩ vẫn muốn đi làm

Kết quả buổi sáng ngày thứ ba, Tiểu Vĩ vẫn muốn đi làm.

Kim Mao đen mặt xem cậu chân run rẩy xuống giường, đỡ eo chậm rãi ngồi xổm xuống lấy ra một túi cái du lịch quê mùa cạnh tường, bên trong có một bộ quần áo càng quê mùa.

“Không được mặc cái kia! Khó coi chết đi được!” Kim Mao cảm thấy trên trán gân xanh đều nổi lên, hắn bỏ ra chăn, thân thể trần trụi xuống giường, đem người nâng lên, bang một tiếng vang dội đánh lên mông, bất mãn mà nói: “Ai cho cậu đi làm?! Còn mặc khó coi như vậy? Giẻ lau nhà tôi so với cậu đều đẹp hơn!”

“A……!” Tiểu Vĩ đau đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hai ngày này vận động quá độ địa phương lại bị hung hăng đánh, làm cậu vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng mà không dám phản bác, chỉ có thể lôi kéo cánh tay hắn, châm chước nói: “Em, em dù sao cũng phải trở về từ chức, không thể không có trách nhiệm……”

“!” Kim Mao nhất thời không nghĩ tới điều này, hắn từ nhỏ đã không phải lo ăn lo uống, tốt nghiệp cũng không chính thức đi làm, bị ba hắn đi công ty của nhà mấy ngày, một câu không thích liền không đi, hắn có điểm thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn Tiểu Vĩ một cái, hung tợn mà mệnh lệnh nói: “Không được đi hôm nay!”

“Nhưng là……” Tiểu Vĩ đang muốn nói ngày hôm qua đã bị buộc xin nghỉ bệnh, hôm nay lại không đi thì thật quá đáng, kết quả ngước mắt thấy Kim Mao vẻ mặt tức giận, lời nói đến miệng lại lùi về trong bụng, cậu cắn môi dưới có điểm khó xử, không nghĩ tới này bộ dáng này bị nhìn đến mắt Kim Mao lại đặc biệt mê người, không cắn vài giây đã bị ninh lên, để ở tủ quần áo trên cửa, lấp kín miệng.

“Ngô!” Kim Mao bóp cằm cậu, tư thế giống như ác nhân, đem Tiểu Vĩ mềm như bông vây giữa mình cùng tủ quần áo, không cho cự tuyệt mà nhấm nháp  cậu một tay dạy dỗ.

“Ân…… Ngô……” Tiểu Vĩ cằm có điểm đau, chân cũng nhũn ra, nhưng cảm giác khoang miệng bị càn quét lại thập phần thoải mái, tràn đầy đều là hơi thở nồng đậm của Kim Mao, hơi thở xâm lược của giống đực, mẫn cảm điểm ở hàm trên cậu tương đối gần dựa yết hầu, Kim Mao như lĩnh chủ tuần tra xong sau mới khai ân mà thật mạnh liếm chỗ sâu, vừa liếm còn vừa sờ eo cậu, đùi rắn chắc chen vào phía dưới, phối hợp mà đỉnh lộng nơi bí ẩn của cậu lại bắt đầu phun nước.

“Ngô…… Ngô…… Đừng……” Không tính là sáng sớm, Tiểu Vĩ vừa mới từ trên giường bò xuống dưới lại lần nữa bị chủ nhân giữ lấy, hảo uy một bữa cơm sáng.

“A…… A…… Chậm một chút…… Ngô……”

Kim Mao nào chịu thả người, hôn đủ rồi, để cậu xoay người ghé vào tủ quần áo, nâng lên vòng eo, lưu loát mà đỉnh thịt vật đi vào.

Hắn cũng không biết lấy đâu ra dục vọng cường đại như vậy, làm xong một lần lại muốn tiếp, chỉ cần nhìn đến Tiểu Vĩ lộ ra một chút biểu tình nhút nhát, hoặc là giơ lên ánh mắt ướt dầm dề, liền nhịn không được muốn đem người thao khóc, làm cậu phát run, mang theo thanh âm nghẹn ngào kêu chủ nhân.

“A…… Chủ nhân…… Nhẹ chút…… A……”

Kim Mao hai tay đè nặng bụng nhỏ của cậu, không cho cậu rời đi một tấc, thịt vật thật lớn ở bên trong nhanh chóng ra vào, thịt đùi vốn dĩ tê tê dại dại càng bị đụng vào phát đau, cậu nức nở nửa quay đầu lại, nước mắt lưng tròng mà cầu xin chủ nhân: “Không được…… A…… Chủ nhân…… Buông tha em…… Ngô…… Thật thoải mái……”

Liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ túng dục làm Tiểu Vĩ hư đến không được, cậu như búp bê vải tùy ý Kim Mao bài bố các tư thế loại mắc cỡ, các loại lời nói đáng thẹn, tuy rằng hai ngày này đích xác sướng đến suốt đời khó quên, nhưng cậu còn có chính sự a, có thể hay không cho cậu một chút thời gian a……

“Không bỏ! Còn dám cùng tôi nói ra yêu cầu!” Kim Mao đưa ra một bàn tay chế trụ đôi tay kháng cự của Tiểu Vĩ kéo qua đỉnh đầu đặt ở trên cửa tủ quần áo, chính mình hạ eo, càng thêm hung ác mà đâm bên trong, thao cung khẩu non mềm một hồi, nghe được người kia chỉ có thể đứt quãng phát ra âm thanh thở dốc gợi cảm mới vừa lòng mà tán thưởng: “Lúc này mới ngoan, cấp chủ nhân giải quyết dục vọng là trách nhiệm của tao cẩu! Để tôi hảo hảo làm em!”

“Ngô!!” Tiểu Vĩ rũ đầu, hai mắt đẫm lệ mê mang chỉ thấy bụng nhỏ chính mình bị đỉnh đến không ngừng đong đưa, thậm chí trên cái bụng hơi mỏng đều có thể nhìn hình dạng thấy côn th*t, hoa huy*t đã sớm bị làm chín rục, ướt ngượng ngùng, không ngừng phun ra d*m thủy động tình, hoa môi ma ma mà đau, hai chân mềm như mì sợi, một chân hư hư mà để trên lưng Kim Mao, một chân trên không trung, cơ hồ là hoàn toàn dựa vào đại nhục bổng của Kim Mao để chống đỡ.

Thời điểm bọn họ ở bên nhau, đều là như thế này không ngừng làm tình. Tựa như ngày mai chính là tận thế, lăn qua lộn lại mà cho nhau nuốt hết. Bọn họ thậm chí không có quá nói chuyện quá nhiều, cứ thế Tiểu Vĩ hiện tại còn không biết sở thích hằng ngày của Kim Mao, nhưng đối với tình dục mờ ám của hắn lại thập phần quen thuộc.

Ví dụ như hiện tại, Kim Mao từ bả vai cậu một đường cắn lên vành tai, hô hấp càng ngày càng thô nặng, hắn biết người này cũng mau tới rồi.

“A…… Chủ nhân…… Cho ta…… Rót đầy em……” Cậu thân thể vô lực, từ lúc trở về đã bị Kim Mao giữ lấy, hai người điên cuồng mà giao triền ở bên nhau, đói đến bụng bồn chồn mới nhớ tới kêu cơm hộp tới ăn, nhưng ngay cả thời điểm ăn cơm đều là không đến hai miếng thân đã bị ôm đến thở hồng hộc, cuối cùng lại bị đặt thành tư thế giống ếch xanh ở trên bàn cơm hung hăng làm hai lần, làm cho cái bàn đều mau kháng nghị mới bỏ qua.

Đến nỗi ở trên giường, cậu đã không đếm được bao lần ngất xỉu, tỉnh lại phát hiện Kim Mao vẫn đang thao làm, giống như không biết mệt mỏi, đôi mắt đỏ lên mà vẫn luôn muốn cậu.

Bị giống như tính nô mà đối đãi, Tiểu Vĩ một chút đều không tức giận, ngược lại càng thêm thuận theo nhu mị mà kêu, trong lòng nổi lên bất tận ngọt ngào.

Chủ nhân nói sẽ dưỡng cậu cả đời. Chủ nhân không chê cậu, còn cảm thấy cậu thực ngoan.

Nhưng nếu chủ nhân có thể lại cho cậu một chút thời gian riêng tư thì tốt rồi.

“Không được kêu! Thao! Liền sẽ trêu chọc tôi!” Kim Mao bị giọng nói của cậu liêu đến cơ hồ muốn bắn ra, tức giận đến há mồm mắng, thuận thế bóp côn th*t cậu mà nhéo niết, đau đến Tiểu Vĩ hít hà một hơi, nháy mắt khóc ra

“A…… Ô…… Đau quá…… Chủ nhân………… A…………” Tiểu côn th*t bị cắm đến sắp bắn thoải mái mà đứng thẳng, bị Kim Mao tay nặng nề nhéo một chút, đau đến lập tức mềm, đầu gục xuống có điểm đáng thương, nhưng mà chủ nhân của nó lại đau đến thập phần hưng phấn, vách động hút đến càng chặt, bên trong hoa huy*t như suối nguồn mà phun ra ái dịch.

“Thao! Thật chặt! Ngô!” Kim Mao nhịn không được bạo thô, bị kẹp đến da đầu tê dại, cơ hồ động cũng không động được. Hắn trả thù mà gặm một ngụm lên vành tai cậu, buông lỏng tay, buông ra tiểu côn th*t đáng thương hề hề, thuận thế bò lên trên ngực cậu dùng sức cắn đầu v* sưng đỏ, Tiểu Vĩ thét chói tai phun ra, một cột nước tiểu màu vàng nhạt bắn lên trên cửa tủ quần áo, thực nhanh lại toàn bộ bắn ngược tới trên người cậu, khí vị tanh tưởi nhanh chóng lan tràn ở trong phòng, thế nhưng là bị thao bắn nước tiểu.

“A………… A…………” Tiểu Vĩ xấu hổ đến nhắm hai mắt lại, như là muốn vãn hồi cái gì, thắt chặt nhục huyệt, cậu không cần dạy cũng biết co rút lại hoa huy*t, lúc này thừa dịp dương v*t hắn chen vào bên trong, liền không khống chế được tiết tấu hô hấp, đem người gắt gao hút vào bên trong, không cam lòng yếu thế nhất định phải đem Kim Mao bắn ra.

“Ngô! Đừng hút!” Kim Mao bị Tiểu Vĩ đánh lén, đĩnh vòng eo phun ra toàn bộ tinh dịch. Thân thể như là không chịu mình khống chế, chỉ cần Tiểu Vĩ động động huyệt thịt, lúc lắc vòng eo, liền có thể làm hắn dễ dàng thất thố, địa phương thoải mái kia phảng phất như có ý thức làm hắn luyến tiếc đi ra, chỉ muốn ở mãi bên trong, lần nữa nhấm nháp người làm hắn thất thố.

“A…… Ngô…… Chủ nhân……” Tiểu Vĩ vô ý thức mà vặn vặn eo, dùng một chút sức lực đưa mông về phía sau, tử cung bên trong tràn đầy đều là đồ vật của Kim Mao, nóng đến cậu trong lòng ngọt, tuy rằng mệt, tuy rằng có điểm oán giận, nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn mà hút lấy đại nhục bổng, lấy lòng mà tinh tế thở dốc.

“Sách!” Kim Mao cau mày hưởng thụ khoái cảm cực hạn sau cao trào, đôi cánh tay rắn chắc bế theo người, như ôm em bé đem người ôm sát trước ngực, cúi đầu trên vai cậu không ngừng ngửi hôn, Tiểu Vĩ nghiêng đầu đi cọ hắn, gương mặt ướt dầm dề, thân thể hơi hơi phát run, hai chân treo không mà hoảng a hoảng, trên mặt đất tràn đầy nước tiểu tao hoàng.

“A…… Ha…… Thật thoải mái……”

“Thế nào không phải từ hoa huy*t chảy ra? Ai cho em bắn nước tiểu từ côn th*t?” Chờ khoái cảm thất hồn qua, Kim Mao mới hung tợn mà lại cắn đầu v*, cắn cổ cậu chất vấn.

“Ngô…… Không thể…… Không thể từ nơi đó…… A……”

“Nga? Phía trước không phải thử qua rất nhiều lần? Tao cẩu còn dám nói dối?!”

“Không…… A…… Em không biết…… Ngô…… Chủ nhân…… Chủ nhân em hảo đói…… A……”

Tiểu Vĩ đói bụng đều đói đến sắp bẹp, ai ngờ Kim Mao nghe được lại thấp thấp mà cười, cố ý xuyên tạc ý tứ của cậu, đưa hông lại đỉnh vài cái. “Thật là tham ăn, đều ăn một bụng tinh dịch còn nói đói. Hảo đi, chủ nhân uy no em.”

“Ngô………… A………… Không phải………… A………… Nhẹ chút…………”

Kết quả tiếng chuông di động Tiểu Vĩ vang lên đánh gãy bọn họ.

Di động bị ném ở dưới giường kêu như muốn đòi mạn, vang hơn mười tiếng đều không ngừng, Kim Mao bị ồn ào đến gân xanh bạo khởi, đang muốn muốn kéo người đi phòng tắm tiếp tục làm, Tiểu Vĩ vội vội vàng vàng mà bắt lấy hắn tay, cầu xin nói: “A………… Chút làm tiếp………… Chủ nhân…… Cầu ngươi…… Hẳn là trong tiệm điện thoại…… A……”

“Hừ!” Kim Mao nhìn bộ dáng sốt ruột của cậu, điện thoại cũng vang đến thề không bỏ qua, lúc này mới nâng người, cố ý chầm chậm mà rút ra, cũng không đi dìu cậu, làm Tiểu Vĩ ai một tiếng nằm liệt trên mặt đất, run lên vài lần mới miễn cưỡng bò dậy.

“Ngô……” Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy phía dưới giống như mất khống chế, róc rách tích tích mà chảy rất nhiều nước, hoa huy*t căn bản không khép được, như là còn có cái gì ở bên trong, cậu cắn chặt răng, dịch bước chân hướng mép giường đi đến.

“Uy?” Điện thoại bám riết không tha rốt cuộc đã có người tiếp, Tiểu Vĩ mới vừa há mồm nói một chữ, liền bị đối phương mắng một hồi.

Đối phương là quản lí, ngày hôm qua cậu bị Kim Mao buộc nhắn tin xin nghỉ bệnh sau đó không quản di động, cậu mơ mơ màng màng mà bị lăn lộn cũng không biết di động kêu, vốn dĩ quản lí đối cậu ngày hôm qua lấy cớ nghỉ làm rất bất mãn, kết quả hôm nay cũng không tới, lửa cháy đổ thêm dầu, mắng một hồi lúc sau trực tiếp nói cậu không cần tới đi làm, cậu bị đuổi việc.

Tiểu Vĩ từ đầu tới đuôi chưa kịp biện giải một chữ, quản lí một hơi mắng chửi người, cậu không thể xen mồm. Âm thanh điện thoại đầu kia quá lớn, Kim Mao cũng nghe thấy, xem cậu một bộ dạng tiểu tức phụ ủy khuất, hắn trong lòng liền tức giận.

Mẹ nó! Tao cẩu ngốc của hắn ai đến lượt người kia mắng?!

Vì thế hắn hai bước đi qua, đoạt điện thoại hùng hổ mà rống lên: “Câm miệng! Mắng cái gì mà mắng! Không phải ngươi đuổi cậu ấy, mà là cậu ấy không làm! Ai muốn đến chỗ ngươi công tác, vừa vất vả vừa thiếu tiền, con mẹ nó còn cả ngày bị người mắng! Ta cùng ngươi nói, chạy nhanh cho ta chuẩn bị tốt tiền công của cậu ấy, thiếu một phân ta đều sẽ đi báo lên! Ngốc bức! Lăn!” ( Con trai, chửihay lắm = ̄ω ̄=)

Tiểu Vĩ thẳng tắp nhìn hắn lanh lẹ mắng chửi người, rõ ràng là không đúng lại có thể nói khí thế như vậy, sửng sốt hai giây liền nở nụ cười, cậu đi qua ôm lấy Kim Mao, đầu ở trước ngực hắn cọ cọ, vừa lúc Kim Mao nói xong điện thoại thuận tay treo, cúi đầu nhìn đến cậu nhào vào trong lòng mình ngực cọ đầu, nghĩ đến cậu ngày thường ở trong tiệm như vậy bị người khi dễ, khó chịu tới cực điểm, bẻ cằm liền hỏi: “Đây là quản lí của cậu? Ngày thường cũng hung dữ với cậu như vậy?”

“Ngô…… Cũng không tính……” Tiểu Vĩ hàm hàm hồ hồ mà trả lời, tuy rằng quản lí thường xuyên làm mặt lạnh, cũng sẽ cố tình cho cậu làm ca đêm, nhưng tổng thể vẫn là cái phụ trách nhiệm lãnh đạo, cậu không ôm nhiều oán hận.

“Hừ, cậu chính là cái đồ hèn nhát, bị đánh đều sẽ không hừ thanh.” Kim Mao sờ mặt cậu một chút, ngay sau đó lại hung dữ mà buộc cậu đáp ứng: “Trừ bỏ tôi không được để cho người khác khi dễ cậu! Có nghe hay không?!”

“Ân. Đã biết.” Tiểu Vĩ gương mặt bị niết đến sinh đau, như cũ giơ lên một bên khóe miệng cười cười, thật tốt quá, chủ nhân để ý cậu như vậy. Hẳn là thật sự có điểm thích cậu đi?

Cậu vốn đang cho rằng ngày hôm qua hứa hẹn hẳn là không thật.

Chủ nhân điều kiện tốt như vậy, cậu lại kém như vậy.

Cậu trước kia đối bạn bè nam nữ của hắn đánh thực cực đoan, nói cậu lúc ở bên nhau thực ngoan thực nghe lời, nhưng lúc tách ra lại làm người cảm thấy trầm trọng. Chỉ cần một người đi làm hoặc là ra ngoài, cậu sợ hãi người kia tùy thời sẽ chạy, điện thoại tin nhắn không ngừng, sau lại bị nói quá phiền liền thu liễm, nhưng vẫn nhịn không được sau khi trở về lại dò hỏi.

Tiểu Vĩ cũng biết như vậy không đúng, nhưng nội tâm cậu luôn hốt hoảng, chỉ cần thời gian dài chưa thấy sẽ nghĩ đối phương có phải hay không bỏ đi. Đây là một loại bệnh trạng, cậu thừa nhận, cậu từ nhỏ luôn hèn mọn lại không có cảm giác an toàn, trưởng thành có loại này cá tính này là đương nhiên.

Cậu là hài tử ở nông thôn, khi còn nhỏ trong nhà nghèo, trong thôn tất cả mọi người đều ở nhà lớn, nhà họ lại cùng chú thím ở cùng trong một cái nhà nhỏ. Mẹ cậu thai đầu sinh con gái, bị ghét bỏ đến muốn chết, sauthật vất vả sinh ra cậu, lại phát hiện là quái vật bất nam bất nữ, mẹ cậu không dám nói, chính là giấu diếm xuống dưới, chẳng qua đối cậu đặc biệt lãnh đạm, thậm chí là có điểm oán cậu —— bởi vì thân thể bí mật của cậu làm cho mẫu thân không thể mang thai.

Sau mẹ cậu thuận lợi sinh một em trai khỏe mạnh cậu ở nhà càng thêm không có chỗ. May mắn cậu chị gái số khổ vẫn luôn chiếu cố, sau chị gái sớm gả chồng, cậu sơ trung tốt nghiệp liền ra tới bên ngoài đọc sách, ngay lúc đó học phí vẫn là chị gái xin anh rể thuê nhà cho, ba mẹ cậu đã sớm không nghĩ quản cậu, để cậu tùy tiện ở quê hương tìm công việc lao động để kiếm sống. Tiểu Vĩ biết hết thảy đều tới không dễ dàng, càng thêm lo được lo mất, miễn cưỡng học xong cao trung, sớm đi làm.

Cậu một người ở thành thị xa lạ dốc sức làm, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, gặp được một người đối tốt với cậu liền gắt gao bám lấy, vì thế càng ngày càng dính người, cuối cùng làm ái nhân đều chịu không nổi gánh nặng. Đối với Kim Mao, Tiểu Vĩ chính là thật cẩn thận đến gương mặt âm u cũng chưa dám lộ ra. Không dám hỏi hắn ngày thường đi nơi nào, càng không dám hỏi hắn, bọn họ hai người tính cái gì.

Kim Mao là cậu nhiều năm như vậy gặp được người thật hợp, chẳng những lớn lên là cậu thích loại hình, hai người thân thể cũng thích hợp, ngẫu nhiên để lộ ra quan tâm cùng ôn nhu cũng làm cậu thấy lạ, như là chưa bao giờ trúng thưởng cuối cùng được trúng được phần thưởng nhỏ, sợ sẽ vỡ vụn, thu lại hơi thở, động tác cũng không dám quá lớn, quý trọng mà nâng ở lòng bàn tay.

Duy nhất ngày hôm qua lá gan lớn nhất, câu nói kia cơ hồ hao hết sức lực của cậu.

Nhưng mà, thế nhưng kết quả nở hoa.

Cậu cảm thấy như trong mộng.

Dù là nhất thời, cũng hảo a.

Tiểu Vĩ ngoan ngoãn mà ôm chặt vòng eo Kim Mao, tham luyến mà hấp thu ấm áp trên người nam nhân cường tráng mà bá đạo.
Bình Luận (0)
Comment