Chiếc điện thoại xoay tròn rơi xuống, nằm trong bùn nước, cắm được nửa chừng, từ từ chìm xuống. Trì Tiểu Đa bỗng nhớ lại câu chuyện cười về chiếc điện thoại rơi vào bồn cầu, vừa lúc có người gọi đến, chiếc điện thoại theo rung động của cuộc gọi mà từ từ chìm xuống.
A a a a -- không đúng, mình đang nghĩ gì vậy! Quái vật tỉnh rồi kìa a a a a!
Trì Tiểu Đa hoảng hồn, nhưng sự thật không cho phép cậu nghĩ thêm. Một trận đau đớn rung màng nhĩ, Trì Tiểu Đa thấy trời đất quay cuồng. Con quái vật lao về phía cái thang, Hạng Thành buông tay, cả người bay thẳng xuống.
Hạng Thành xoay tròn trong không trung, kéo khóa chiếc túi thể thao. Trong khoảnh khắc, nửa túi đậu nành bay ra. Ngay sau đó, Hạng Thành dùng ngón tay kẹp một góc túi bảo quản thực phẩm, giật mạnh trong không trung.
"Rầm" một tiếng, đậu nành bay tung tóe khắp trời. Trì Tiểu Đa thò đầu xuống nhìn, chỉ thấy Hạng Thành chạy nhanh dọc theo bức tường. Con quái vật đâm đầu vào tường. Hạng Thành xoay người, câu chú ngữ đó dường như được gào lên. Ngay sau đó, đậu nành khắp trời như mưa sao băng bắn nhanh đi. Tất cả đều phát ra ánh sáng vàng, nhảy nhót trong không trung.
Hạng Thành vừa chạm đất, lập tức chạy như điên đến chiếc điện thoại của mình, cất vào túi quần. Anh xoay người đối mặt với con quái vật. Con quái vật gầm rống dữ tợn, tạo ra một cơn lốc!
Trì Tiểu Đa nhìn rõ toàn cảnh con quái vật: Nó có cái đầu dữ tợn, răng nanh trên dưới dài gần 1 mét, toàn thân đều là vảy đen. Bốn chân đứng vững, răng nanh mở ra rồi khép lại như những con dao sắc nhọn. Móng vuốt lấp loé ánh sáng lạnh. Không ít vảy bị bong ra, chảy ra máu đen.
Nó có thân hình giống rồng, dài chừng 5, 6 mét. Đuôi là đuôi cá, hai bên còn có vây cá giáp trạng lấp lánh. Khi xòe ra, dường như muốn cắt Hạng Thành thành hai nửa bất cứ lúc nào. Khi nó xoay người, định đuổi bắt Hạng Thành, Trì Tiểu Đa lại phát hiện một con mắt của nó đã mù. Còn con mắt kia, chính là cái mà cậu vừa thấy, quả thể phát ra ánh sáng xanh lục!
Đây là cái gì! Đã từng thấy ở đâu rồi?!
Trì Tiểu Đa luôn không nhớ ra, ký ức hỗn loạn. Liên tục bị cảnh Hạng Thành thu con quỷ xe lần trước quấy nhiễu. Trong khoảnh khắc, cậu nhớ lại cái đã thấy ở hẻm Ngọc Lan, trên tấm bố cáo có in hình con quái vật!
Rất giống, nhưng không hoàn toàn giống. Tên là gì nhỉ? Si Vẫn! Đúng! Là Si Vẫn! Nhưng tại sao... Có nhược điểm gì không? Có thể giúp Hạng Thành được không? Trì Tiểu Đa lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên Baidu.
Tìm Baidu một chút! Cậu sẽ biết ngay thôi! Thế nhưng, cống thoát nước không có tín hiệu...
Si Vẫn dừng động tác, đột nhiên ngẩng đầu, rít một tiếng kéo dài. Tiếng rít vang vọng trong đường ống trống rỗng.
Hạng Thành không kịp thi triển phép thuật, rút Trấn Yêu Phiên từ trong túi ra, vung lên không trung. Trong nháy mắt, quỷ xe bay ra từ trong Trấn Yêu Phiên, rít lên tiếng lạnh lùng! Tai của Trì Tiểu Đa gần như bị chấn xuyên. Tiếng rít chói tai của hai con quái thú suýt nữa khiến cậu nôn ra máu. Nhưng Hạng Thành dường như đang quấy nhiễu tiếng rít của nó.
Ngay sau đó, quỷ xe va chạm khắp nơi, dường như đang tìm mọi cách để trốn thoát. Hạng Thành lại kéo Trấn Yêu Phiên về, siết chặt lồng ngực của quỷ xe, nhảy lên lưng nó! Quỷ xe đâm lung tung, Hạng Thành gầm lên: "Dậy --!"
Hạng Thành điều khiển quỷ xe xoay một vòng, bay về phía miệng hố nơi Trì Tiểu Đa đang ẩn thân. Tiếng rít của Si Vẫn càng lúc càng lớn. Trì Tiểu Đa lo lắng ngẩng đầu lên, thấy Hạng Thành đang lo lắng gọi gì đó về phía mình.
Cùng lúc đó, các đường ống bốn phương tám hướng đều rung động, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng tiếp cận khu vực trung tâm dọc theo các đường ống.
"Cái gì?!" Trì Tiểu Đa không nghe thấy. Lời đối thoại của hai người đều bị tiếng rít của Si Vẫn lấn át.
Khẩu hình của Hạng Thành đang nói: "Nhảy --"
Trì Tiểu Đa lấy lại tinh thần, phóng người nhảy lên, nhảy xuống.
Khoảnh khắc Trì Tiểu Đa vừa nhảy ra, đang ở giữa không trung, mười hai đường ống phía sau đồng thời phun ra bùn nước đen. Hàng ngàn hàng vạn con quái vật nhỏ màu đen lao ra! Giống như loại thịt thối rữa, chúng ở giữa không trung, hung hăng cào về phía Trì Tiểu Đa.
Chiếc mũ trùm đầu của Trì Tiểu Đa đột nhiên phi ra Tư Quy phát ra ngân quang, nó xoay một vòng duyên dáng, rải ra bột sáng, tạo thành một lớp ánh sáng, chặn tất cả những con khỉ nước màu đen!
Hạng Thành một tay ôm Trì Tiểu Đa, hai người xoay tròn giữa không trung. Hạng Thành dùng một chân đá vào lưng quỷ xe, quỷ xe rên lên một tiếng, rơi xuống đất.
Trì Tiểu Đa kêu to. Hạng Thành lại vung Trấn Yêu Phiên, lại lần nữa thu quỷ xe về!
Hiện trường hỗn loạn. Si Vẫn ngừng kêu. Đội quân khỉ nước lớn như sóng thần lao về phía hai người. Hạng Thành đẩy Trì Tiểu Đa ra sau bức tường, đứng thẳng người. Hai tay anh hợp lại, tay trái đặt xuống, tay phải dùng ngón tay kiếm chỉ lên trời, gầm lên một tiếng!
Đậu nành rơi xuống đột nhiên bay lên, lấp lánh ánh sáng vàng đan xen. Mỗi hạt đậu nành đều mang theo ánh sáng phù văn, điên cuồng bắn. Trì Tiểu Đa hoa cả mắt, kích động mà hô to. Bầy khỉ nước lao đến gần thì bị những hạt đậu vàng bắn thủng, r*n r*, hóa thành làn khói nhẹ bay đi.
Theo hai tay Hạng Thành lại vung ra, hơn một trăm hạt đậu vàng đồng thời bắn như những ngôi sao băng xoay tròn vờn quanh, tràn ngập toàn bộ không gian. Sau khi sử dụng thuật rải đậu, Hạng Thành mất đi phòng hộ, rút Hàng Ma Xử ra.
Trong chớp mắt, Si Vẫn mở cái miệng máu rộng, lao về phía hai người. Hạng Thành không chút sợ hãi, tay trái ôm Trì Tiểu Đa, tay phải cầm Hàng Ma Xử chọn một cái. Đoạn côn phát ra ánh sáng mạnh -- cổ của Si Vẫn đụng phải Hàng Ma Xử. Ngay sau đó, trọng lượng hơn một ngàn cân đè xuống. Hạng Thành đột nhiên dùng hai chân đạp mạnh, hai chân đặt lên tường, cố gắng chống đỡ trọng lượng khổng lồ của con quái vật, tạo thành một hình cung.
Trì Tiểu Đa: "..."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Trì Tiểu Đa thậm chí không kịp phản ứng. Ngay lúc đó, Si Vẫn hướng về phía hai người, phát ra tiếng gầm như sóng thần. Sau khi mở yết hầu, một cái lưỡi xoay tròn vươn ra. Cùng với đầu nhọn của cái lưỡi, xuất hiện một người đàn ông màu đen đầy rẫy vết thương chồng chất.
Cái "người" đó, nửa thân trên ở trên lưỡi của Si Vẫn, dường như là một quái vật được hóa ra từ hơi thở của nó. Trì Tiểu Đa hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy. Trong nháy mắt, sợ hãi đến vỡ mật.
"A a a --" Trì Tiểu Đa cuối cùng cũng kêu lên.
Người đàn ông trong miệng Si Vẫn máu thịt lẫn lộn, trên mặt, trên đầu đầy vết thương. Hắn vươn hai tay, chụp lấy đầu Hạng Thành. Trì Tiểu Đa lao lên trước, ngăn hai bàn tay đó lại.
Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào, đồng tử trên con mắt trái còn lại của Si Vẫn đột nhiên co lại thành một đường thẳng.
"Ầm ầm", một tiếng động lớn. Si Vẫn dùng sức đạp lại, thân hình khổng lồ lăn lộn trên mặt đất. Con mắt trái của nó nhìn chằm chằm Trì Tiểu Đa. Hạng Thành muốn đuổi theo, nhưng Si Vẫn mang theo Hàng Ma Xử cắm ở cổ, đâm đầu vào đường ống thoát nước. Trong chớp mắt, hàng ngàn hàng vạn con khỉ nước cũng biến mất theo Si Vẫn.
Đường hầm trở lại yên tĩnh. Bùn nước đầy đất, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giọng Lady Gaga vẫn vang vọng: "GAGA, Olalala..."
Hạng Thành lấy điện thoại ra, tắt nhạc đi.
Trì Tiểu Đa: "..."
Hạng Thành: "..."
"Không xong!" Trì Tiểu Đa lấy lại tinh thần, kêu lên: "Hàng Ma Xử!"
"Đừng đuổi theo." Hạng Thành nói: "Chúng ta đã tìm thấy chính chủ."
Trì Tiểu Đa gần như kiệt sức toàn thân. Hạng Thành cúi người, nói: "Tôi cõng cậu."
Trì Tiểu Đa không khách sáo, bò lên lưng Hạng Thành. Hạng Thành đi đến miệng ống dẫn nơi Si Vẫn bỏ chạy, nhìn ra ngoài, xác định không có nguy hiểm, mới men theo ống dẫn, cõng Trì Tiểu Đa chậm rãi rời đi.
Toàn thân hai người đều là bùn nước vừa bẩn vừa thối. Hạng Thành chầm chậm đi dọc theo đường nước.
"Nó cứ thế lao ra ngoài, sẽ không làm hại người chứ?"
"Không. Trời sắp sáng rồi. Mặt trời sẽ làm yếu ma lực của nó."
"Thế nếu buổi tối nó lại ra thì sao?"
"Nó sống không đến buổi tối đâu. Chỉ cần dồn nó ra, Khu Ủy biết thì sẽ tiến hành bao vây tiễu trừ."
"Nhưng nếu nó trốn đi đâu đó thì sao?"
"Hàng Ma Xử cắm trên người nó. Tôi còn khảm một lá bùa vào trong cơ thể nó nữa. Có thể dễ dàng tìm được nơi nó ẩn náu." Hạng Thành đáp.
"Đậu nành của anh không thu về sao?" Trì Tiểu Đa lại hỏi: "Lần sau muốn rải đậu thành binh thì làm sao?"
"Mua nửa cân nữa." Hạng Thành đáp: "Đậu binh chỉ dùng được một lần."
"Đậu nành càng nhiều, uy lực càng mạnh sao?" Trì Tiểu Đa tò mò hỏi.
"Ừ." Hạng Thành đáp.
"Vậy sao không mua một bao tải rồi vác đi thu yêu?"
Hạng Thành cười. Anh không quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường hầm, chầm chậm bước. Nơi đó có một vệt sáng.
"Vì vác không nổi." Hạng Thành nói.
Trì Tiểu Đa "ha ha" cười. Hạng Thành thở dài, nói: "Ôm chặt một chút. Tôi biến ảo thuật cho cậu xem."
Trì Tiểu Đa ôm cổ Hạng Thành, nằm trên lưng anh. Hạng Thành rảnh tay ra, làm động tác thu về trong không trung. Đậu vàng lấp lánh ánh sáng chói mắt trong đường hầm, như những ngôi sao băng vàng, đuổi theo họ.
"Oa." Trì Tiểu Đa nhìn những hạt đậu vàng lấp lánh như sao, bay xoay tròn xung quanh họ. Hạng Thành nghiêng đầu nhìn vào mắt Trì Tiểu Đa, cười, rồi lại mở tay ra. Đậu nành đều bay vào tay anh, tụ lại, rồi đổ vào trong túi.
"Anh lừa tôi." Trì Tiểu Đa nói.
"Hạt đậu rất quý." Hạng Thành nói: "Lần sau tặng cậu một hạt làm kỷ niệm."
Trì Tiểu Đa thở dài.
Hạng Thành nói: "Hôm nay vất vả cho cậu rồi. Đáng lẽ không nên đưa cậu ra ngoài. Để cậu ở nhà một mình thì tôi không yên tâm. May mà cậu đã đến, có thể tra ra được tung tích của tên đó."
"Ừ, không sao. Anh đến là để bảo vệ tôi mà." Trì Tiểu Đa biết đoạn ký ức này sớm muộn gì cũng sẽ bị xóa bỏ. Có vẻ như sau khi trừ tà xong, cậu vẫn sẽ được cho ngửi lọ thuốc hít. Nhưng cậu không nói gì cả. Nói cũng vô ích. Cứ như vậy đi.
Ít nhất hiện tại, là rất tốt đẹp.
Đường hầm dần dần sáng lên. Trời đã sáng. Hai người bẩn thỉu đứng ở cửa thoát nước cạnh sông Châu Giang. Hạng Thành để Trì Tiểu Đa bám trên lưng mình, men theo thang bảo trì leo lên.
Bên ngoài quảng trường Hải Châu, khắp nơi đều là các bác trai bác gái tập thể dục buổi sáng. Họ thấy hai người hôi hám bò ra, suýt nữa thì bị dọa đến phát bệnh tim.
"Xin lỗi, xin lỗi..." Trì Tiểu Đa và Hạng Thành vào khoang tàu điện ngầm. Mọi người tự động lùi ra 10 mét.
Mặt Hạng Thành đầy bùn, nhìn Trì Tiểu Đa cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trì Tiểu Đa có chút buồn bực. Ít ra thì chúng ta vừa cứu cả thế giới. Chỉ là thối một chút thôi, mọi người không cần phải như vậy chứ.
Hạng Thành cúi đầu nhắn tin cho Quảng Đức Thắng. Trì Tiểu Đa đột nhiên nhớ lại lệnh cấm của Khu Ủy, nhỏ giọng nói: "Chúng ta dọa nó chạy, chú Lý sẽ không phạt anh chứ."
Hạng Thành do dự một lát, vẫn không gửi tin nhắn.
Trì Tiểu Đa linh cơ chợt lóe, nói: "Có cách!"
8 giờ sáng, mặt trời đỏ rọi chiếu sáng sông Châu Giang. Hai bên bờ người qua lại, tàu thuyền hú còi.
Trong khúc sông sâu nhất dưới đáy sông, Si Vẫn đang đau khổ quằn quại. Trong tiếng động cơ "vù vù", nó tản ra khói đen. Nhưng theo động tác của nó, Hàng Ma Xử đã càng cắm càng sâu.
Một tiếng gầm rống bị nén lại. Si Vẫn há miệng. Bên trong miệng, con người giống quái vật đó b*n r* dọc theo mạch nước ngầm dưới đáy sông, mang theo bọt khí, bơi ngược dòng sông lên.
Một giờ sau, văn phòng của Vương Nhân, trong phòng họp.
Vương Nhân: "..."
Trì Tiểu Đa: "..."
Vương Nhân: "Trì Tiểu Đa, đêm qua tụi bây rốt cuộc chơi trò gì kỳ quặc vậy, nặng đô quá đi."
Trì Tiểu Đa: "Chuyện này nói ra dài lắm, sau này kể cho anh sau. Trước tiên cứ để Hạng Thành ký hợp đồng đi."
Nhân sự của công ty Vương Nhân ký hợp đồng với Hạng Thành, photo chứng minh thư. Trì Tiểu Đa lại nài nỉ Vương Nhân giúp làm chứng nhận. Vương Nhân nói: "Này, Cá mặn, gần đây mày có bị thần kinh không vậy. Sáng sớm đến người đầy shi (cứt) anh không nói gì. Bây giờ lại muốn đưa một con vịt* vào công ty anh làm bảo an. Mày không cảm thấy mình có vấn đề về thần kinh sao?"
(*Ý là trai bao, trai gọi)
"Không có, không có." Trì Tiểu Đa nói: "Hạng Thành là đại anh hùng cứu thế giới. Tin em đi. Vụ làm ăn này anh không lỗ đâu. Đi đây, bye bye!"
10 rưỡi, Hạng Thành đạp xe, vòng đến trước cửa tiệm ăn vặt Sa huyện. Quảng Đức Thắng đang mở cửa hàng, ngẩn người nhìn hai người. Hạng Thành giơ tay, ra hiệu cho ông đừng nói gì. Anh mượn bếp dùng một chút, cùng Trì Tiểu Đa vào hẻm Ngọc Lan. Dưới ánh mắt của một đám thầy trừ tà, anh vào văn phòng, đặt chứng nhận đơn vị và hợp đồng lao động lên bàn của một chủ nhiệm khác.
"Hạng Thành." Chủ nhiệm Lư đeo kính viễn thị, nói: "Điều tra được rồi?"
Hạng Thành nói: "Đầu tiên là trực thuộc. Xin tư cách trừ tà tạm thời."
Chủ nhiệm Lư ấn hợp đồng, nói: "Cậu nói trước đi, người đầy bùn này là sao?"
Hạng Thành đáp: "Khi điều tra thì bị ngã. Tôi biết nó là thứ gì rồi."
Chủ nhiệm Lư gật đầu, làm chứng nhận cho Hạng Thành, đóng dấu. Hạng Thành xuống lầu điền đơn, bảo Trì Tiểu Đa chờ ở trong sân, rồi đi ra ngoài chụp ảnh.
Khu lão nhìn Trì Tiểu Đa. Trì Tiểu Đa cười, vẫy tay chào ông.
"Khu lão, ăn sáng chưa?" Trì Tiểu Đa cầm sữa đậu nành và bánh quẩy hỏi.
Khu lão không đáp lời. Trì Tiểu Đa cứ thế tự mình ăn. Người đầy bùn đã khô rồi.
Hạng Thành dán tấm ảnh một tấc (=4cm) đen tuyền của mình vào tờ đơn, nộp đơn. Bên trong cấp cho anh chứng nhận tư cách trừ tà tạm thời cho dân di cư. Hạng Thành gấp lại cất vào túi. Anh vào văn phòng của Chủ nhiệm Lý, xuống lầu, nói với Trì Tiểu Đa: "Đi thôi."
Trì Tiểu Đa nói: "Xong rồi sao?"
"Đưa cậu về nhà trước." Hạng Thành nói: "Đi tắm rửa, nghỉ ngơi. Tin tức đều thông báo cho họ rồi. Khu Ủy sẽ lập tức mở cuộc họp. Tôi không cần tham gia."
Hạ lưu sông Châu Giang, sâu trong một ống thoát nước khác.
Một làn khói đen bay tới, càn quét cuộn tròn trong không trung, hiện ra một người đàn ông. Hắn quỳ trên mặt đất, phẫn nộ, đau khổ gào rống.
"A --"
Giọng người đàn ông từng trận vang vọng trong đường hầm thoát nước.
Trì Tiểu Đa buồn ngủ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo. Cuối cùng cũng về đến nhà. Người đầy bùn, cậu trực tiếp đổ rạp lên ghế sofa. Hạng Thành phong độ quay người lại, một cú Tango ôm eo, tóm Trì Tiểu Đa quay lại.
"Tắm rửa trước." Hạng Thành kéo cậu vào phòng tắm như một cơn gió, c** q**n áo cho Trì Tiểu Đa, vặn vòi nước nóng.
Trì Tiểu Đa: "..."
Trì Tiểu Đa lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Muốn tắm cùng nhau sao?!
Hạng Thành c** q**n áo của Trì Tiểu Đa, rồi lại đi ra ngoài. Trì Tiểu Đa suýt nữa thì chết vì máu dồn lên não. Cậu đứng dưới vòi nước nóng, cảm thấy dòng nước nóng một chút. Chắc là Hạng Thành ở ngoài dùng nước sôi ngâm quần áo để giặt.
Một lát sau, Hạng Thành c** tr*n vào phòng tắm.
Trì Tiểu Đa: "!!!"
Mặt Trì Tiểu Đa đỏ bừng. Nhưng trong phòng tắm đầy hơi nước, Hạng Thành không chú ý đến sắc mặt của cậu. Trì Tiểu Đa hơi tránh ra, để Hạng Thành xả nước.
"Tôi kì lưng cho cậu." Hạng Thành nói.
Trì Tiểu Đa ngượng đến muốn chết, không nói gì. Cậu cảm thấy hai tay Hạng Thành cầm khăn tắm, x** n*n trên lưng cậu, tạo đầy xà phòng. Trì Tiểu Đa đã cứng đến muốn nổ tung. Cậu cúi đầu, quay lưng lại với Hạng Thành. Trong đầu cậu máu dồn từng trận, giống như mấy lần hiếm hoi say rượu, trong đầu "ong ong" vang.
Tình yêu lúc lớn lúc nhỏ, giống như nhịp tim "ong ong" chấn động trong đầu cậu.
Phòng tắm tĩnh lặng. Chỉ có tiếng nước "lạch phạch lạp". Hai người không nói gì. Nước nóng, da thịt, bàn tay và lưng dán vào nhau. Mùi sữa tắm bạc hà thể thao.
"Mệt không?" Giọng Hạng Thành nói từ phía sau.
"Cũng được." Trì Tiểu Đa th* d*c hơi nặng nề một chút, nói: "Có chút... thiếu oxy."
"Lát nữa tôi mát xa cho cậu." Hạng Thành nói: "Thả lỏng một chút, rửa sạch đã."
Trì Tiểu Đa đầu váng mắt hoa, nhắm mắt lại. Không biết vì sao, trong lòng hiện lên một ý nghĩ. Cuối cùng, đoạn ký ức này cũng sẽ bị xóa bỏ sao?
Tiếng nước "lạch phạch lạp" trong phòng tắm. Hơi nước bốc lên. Giống như một trận mưa rào bất ngờ ngoài cửa sổ, bao trùm toàn thành phố. Trời đất một màu xám xịt. Trì Tiểu Đa quay đầu nhìn, thấy những giọt nước trên cửa sổ từ từ chảy xuống.
"À, trời mưa." Trì Tiểu Đa nói.
Hạng Thành nghiêng đầu nhìn.
"Trời mưa." Hạng Thành đáp. Anh gội đầu cho Trì Tiểu Đa. Hai người đứng dưới vòi sen. Ngón tay anh vuốt vào mái tóc của Trì Tiểu Đa. Trì Tiểu Đa cảm thấy toàn thân đều tê dại. Cậu thoải mái ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
"Để tôi kì lưng cho anh." Trì Tiểu Đa vẫn còn hơi ngại, nhưng giờ cảm giác đã ổn hơn nhiều. Không còn cái cảm giác t*nh d*c trong đầu như khi hai người "đối mặt thẳng thắn" ban đầu. Thay vào đó là một không khí dịu dàng và ngọt ngào.
Hạng Thành quay người lại. Trì Tiểu Đa cảm thấy chạm vào "chỗ kia" của cậu, và nó vẫn còn cứng.
Trì Tiểu Đa: "..."
Trì Tiểu Đa đứng dưới vòi nước xả sạch xà phòng. Cậu đứng sau lưng Hạng Thành, cố gắng kì lưng cho anh. Lưng trần của Hạng Thành cơ bắp cuồn cuộn. Bả vai mang lại cảm giác nam tính an toàn. Dáng người cân đối, mỗi thớ cơ đều săn chắc, gầy gò. Trì Tiểu Đa cố gắng kì một lúc, thuận tay sờ vào eo anh. Hạng Thành lập tức nắm lấy tay Trì Tiểu Đa.
"Nhột." Hạng Thành nói.
Trì Tiểu Đa "ha ha" cười. Hạng Thành nắm chặt cổ tay cậu. Hai người xoay vài vòng. Trì Tiểu Đa sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ không thể kiềm chế mà ôm lấy anh ấy. Nghĩ như vậy, lại cứng.
"Tôi tắm xong rồi." Trì Tiểu Đa nói.
Hạng Thành buông cậu ra. Trì Tiểu Đa chạy trối chết ra ngoài, sấy tóc, lấy nước trong tai ra. Cuối cùng cũng kiềm chế được bản thân.
"Tiểu Đa." Hạng Thành kéo màn tắm ra, nói: "Giúp tôi lấy một cái q**n l*t."
Trì Tiểu Đa cầm q**n l*t cho anh, không kêu một tiếng đi vào phòng.
Hạng Thành tắm xong vào, thấy Trì Tiểu Đa mặc áo ngủ, khoanh chân ngồi trên giường, tựa vào đầu giường xem điện thoại. Ngoài cửa sổ phía sau, nước mưa chảy dọc theo tấm kính.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hạng Thành hỏi.
"Không có gì." Mặt Trì Tiểu Đa đỏ bừng. Cậu ngẩng đầu nhìn Hạng Thành một cái, cười.
Trì Tiểu Đa nghĩ, liệu có thể tìm một hòm thư thông dụng, viết lại những ký ức của mình và Hạng Thành ở bên nhau, gửi đến hòm thư đó. Rồi đặt một thời gian, để hòm thư gửi một bức thư đến điện thoại của mình. Ví dụ như ba tháng sau, hoặc nửa năm sau. Kể lại tất cả những chuyện họ ở bên nhau, để nhắc nhở bản thân trong tương lai.
Cứ như vậy, cho dù ký ức có bị xóa, cũng có thể tìm lại được cảm giác này.
Nhưng làm vậy có ích gì đâu? Hạng Thành có lẽ chỉ coi mình là một người bạn rất tốt. Một người có thể nói chuyện, có thể chia sẻ phiền muộn và niềm vui, một người bạn để xua tan cô đơn, nương tựa lẫn nhau.
Hạng Thành ngồi xuống. Trì Tiểu Đa lập tức chuyển điện thoại sang trang web.
"Cậu không vui sao?" Hạng Thành hỏi.
"Không có." Trì Tiểu Đa cười hỏi: "Có sao?"
"Sao không nói chuyện?" Hạng Thành nói: "Về nhà rồi thì ít nói hẳn."
Trì Tiểu Đa đáp: "Có hơi mệt."
"Cậu nằm sấp xuống nghỉ một lát." Hạng Thành nói: "Tôi mát xa cho cậu. Mát xa xong thì ngủ."
Trì Tiểu Đa nằm xuống. Hạng Thành c** tr*n, mặc một cái quần ngủ, cúi người tìm tinh dầu. Trì Tiểu Đa không chớp mắt nhìn anh. Nếu nói vừa nãy Trì Tiểu Đa có một tia ý nghĩ tìm bạn trai, thì giờ đã bị vẻ mặt nghiêm túc và sự ấm áp của Hạng Thành ném lên chín tầng mây.
Điện thoại của Hạng Thành reo lên. Trì Tiểu Đa đưa cho anh. Hạng Thành đi ra ngoài nghe điện thoại. Trì Tiểu Đa nghe thấy anh nói: "Được rồi, đến ngay."
Quả nhiên, Hạng Thành vào nói: "Tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Mang ô đi." Trì Tiểu Đa nói: "Mưa to lắm."
Hạng Thành gật đầu. Hai người nhìn nhau một lát. Trì Tiểu Đa nói: "Tôi đi cùng anh."
Hạng Thành xua tay, nói: "Họ chuẩn bị ra nhiệm vụ."
Trì Tiểu Đa lòng thắt lại, nói: "Vậy anh... chú ý an toàn."
Hạng Thành thay một bộ quần áo. Trì Tiểu Đa mua cho anh mà anh tiếc không dám mặc, vẫn mặc lại bộ đồ công nhân thu yêu cũ. Anh lê đôi dép, đeo túi, nói: "Buổi chiều sẽ về."
Ngoài trời bắt đầu có sấm. Trì Tiểu Đa tiễn anh ra cửa. Hạng Thành dùng sức xoa đầu cậu, cúi xuống, nhắm mắt, áp má vào trán cậu một chút.
"Cậu ngủ đi." Hạng Thành nói.
"Nhất định phải chú ý an toàn nha." Trì Tiểu Đa nói.
"Yên tâm đi." Hạng Thành nói, rồi vào thang máy.
Trì Tiểu Đa đóng cửa lại, bắt đầu viết hồi ức của mình.
"Tôi tên Trì Tiểu Đa..." Trì Tiểu Đa nói: "Không đúng. Đương nhiên tôi tên Trì Tiểu Đa. Viết cho mình xem mà, ừm, không cần tự giới thiệu."
Trì Tiểu Đa gõ một dòng: "Chào bạn, tôi là bạn của quá khứ." Càng nhìn càng thấy đầy rẫy kinh dị và bí ẩn của phim khoa học viễn tưởng. Lại xóa đi, đổi thành "Đừng hỏi tôi là ai", cảm giác còn kh*ng b* hơn. Cuối cùng quyết định không rối rắm với lời mở đầu, đi thẳng vào vấn đề.
"Hạng Thành... là một thầy trừ tà." Trì Tiểu Đa lẩm bẩm: "Mặc dù rất khó tin, nhưng sự thật là như vậy. Anh ấy đã lừa bạn rất lâu rồi. Không đúng, nên dùng 'bạn' hay 'tôi' nhỉ?... A a a trời ơi mình đang viết cái quái gì thế này!"
Trì Tiểu Đa cảm giác như hai người tâm thần phân liệt đang làm một bản báo cáo tự phân tích. Gõ không đến hai trăm chữ trên điện thoại, cậu ném nó sang một bên, không viết nữa.
Trì Tiểu Đa ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cậu mơ một giấc mơ.
Thủy triều lên rồi lại xuống. Gió biển thổi đến, đập vào những tảng đá ngầm, vỡ thành hàng ngàn mảnh thủy tinh lấp lánh bay đi.
Mỗi mảnh thủy tinh đều phản chiếu một thế giới sống động. Đó là thời gian trôi chảy, ký ức tuổi thơ. Trì Tiểu Đa nhỏ bé bò trên đá ngầm, quay đầu lại gọi những người bạn đi cùng.
Bạn bè chơi cùng đều ở quá xa, không ai nghe thấy. Cậu thấy một cái hang bị ăn mòn sâu hun hút, từ từ bò vào.
Trong hang có một con cá lớn màu đen, thong thả phập phồng th* d*c. Từ góc nhìn của Trì Tiểu Đa nhỏ bé, nó to lớn như một con thuyền bị mắc cạn. Đây là cái gì? Trì Tiểu Đa thầm nghĩ, đi tới trước, sờ vào đuôi nó.
Cái đuôi giật một cái. Trì Tiểu Đa hoảng sợ, ngã xuống đất.
"Ô --" Giọng con quái vật như một cái còi hơi, vang vọng trong hang đá. Theo động tác đó, vảy cá bong ra, chảy máu.
Ngay trên đầu con quái vật, một luồng ánh sáng dâng lên. Từ một đốm sáng yếu ớt biến thành một luồng sáng xanh lục lớn bằng cửa sổ. Đó là con quái vật mở mắt.
Trì Tiểu Đa run rẩy nhưng phấn khích đi sang bên kia, cố gắng phân biệt đây là cái gì. Nhưng cậu lại phát hiện một con mắt khác của nó vô cùng đục ngầu, tản ra khí đen, mí mắt nửa khép, đã bị mù.
"Mày, mày, mày là cái gì? Mày có tên không?" Trì Tiểu Đa hỏi.
Con quái vật không trả lời, từ từ nhắm mắt lại.
Trì Tiểu Đa lại căng thẳng nhưng hưng phấn hỏi: "Mày là yêu quái sao? Mày bị mắc cạn sao? Mày..."
Trong cổ họng con quái vật phát ra tiếng thở, giống như một cái ống bễ khổng lồ.