Ánh nắng ngày xuân rực rỡ.
Hạng Thành nằm trong chiếc chăn bẩn thỉu. Câu lạc bộ đã sắp xếp chỗ ở cho anh: một phòng bốn người. Các bạn cùng phòng thường xuyên đưa bạn trai hoặc bạn gái về, đặc biệt là chiếc giường tầng trên của anh, lúc lắc cả đêm khiến anh không tài nào ngủ được.
Một con chim nhỏ màu bạc liên tục mổ vào cửa sổ. Hạng Thành bực bội kéo chăn ra, mở cửa sổ. Con chim bay vào, chui xuống dưới gối của anh.
“Làm gì đấy.” Hạng Thành dùng ngón tay vuốt mái tóc rối như tổ chim, nheo mắt hỏi. Con chim nhỏ mổ mổ vào điện thoại của Hạng Thành. Hạng Thành lôi điện thoại ra từ dưới gối. Anh đã bật máy cả đêm vì lo Trì Tiểu Đa gặp nguy hiểm, pin đã gần hết. Hạng Thành nhận được một tin nhắn từ một số lạ.
“Nhận được khiếu nại về sự cố trừ tà tại ga tàu điện ngầm đường Khoa Vận đêm qua. Tổ chức đã ra mặt giải quyết hậu quả và gửi cảnh báo đến một số thầy trừ tà ở khu vực Quảng Châu. Nếu tái diễn hành động tự ý vượt khu vực mà không báo cáo, sẽ bị cảnh cáo và thu hồi chứng chỉ.”
Hạng Thành tỏ vẻ không kiên nhẫn, rồi tiếp tục ngủ.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang. Đơn vị thi công gọi điện thoại, bảo Trì Tiểu Đa ra công trường. Cả ngày, Trì Tiểu Đa làm việc trong trạng thái mơ màng, suýt nữa dẫm phải đống thép vụn.
“Thép của các anh thiếu, không đúng quy định.” Trì Tiểu Đa mặt không cảm xúc nói: “Tăng tốc độ lên, nếu không tôi sẽ kiện lên bộ phận kết cấu đấy.”
“Vâng, vâng.” Người phụ trách đơn vị thi công vội gật đầu. Khi ra về, ông ta cầm một phong bì lì xì, dâng lên bằng cả hai tay.
Một người ngồi tàu điện ngầm, một người ăn cơm, một người đi làm, một người tan ca, một người về nhà.
Trì Tiểu Đa đeo tai nghe, nghe nhạc, nắm lấy tay cầm trên tàu điện ngầm. Khi tàu đến ga, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, mặc vest, kẹp cặp tài liệu đang chờ tàu.
Hạng Thành! Trì Tiểu Đa giật mình. Cửa tàu điện ngầm mở, người đó bước lên. Cậu phát hiện không phải Hạng Thành, chỉ là dáng người tương tự. Nhìn kỹ, trông cũng không đẹp trai.
Buổi tối, Trì Tiểu Đa về nhà, ném phong bì lì xì vào một cái bình. Bốn bức tường lạnh lẽo và trống rỗng. Cậu “soạt” một tiếng kéo cửa ban công ra. Hương vị mùa xuân, mang theo ngàn vạn mùi hương hoa cỏ ngay lập tức tràn vào. Trì Tiểu Đa, con “cá mặn” này, cũng bị cảm giác mùa xuân đánh gục hoàn toàn, than vãn ngã xuống ghế sofa, nổi bong bóng.
Hạng Thành có thể đến tận nhà phục vụ không nhỉ? Trì Tiểu Đa có chút hồi hộp.
Đêm hôm đó, cậu cảm thấy mình như trúng phải “độc tình yêu”. Những người “trai gọi” như họ thường được ông chủ bao nuôi phải không? Mặc dù Trì Tiểu Đa thường không quan tâm đến những chuyện này, nhưng ít nhiều cậu cũng biết được một chút từ những câu chuyện trên mạng.
Trì Tiểu Đa muốn hẹn gặp lại Hạng Thành một lần nữa. Cậu nhận ra mình thật sự đã đắm chìm trong sự dịu dàng của đêm hôm đó. Nhưng ngày nào cũng đến massage thì quá lố. Ít nhất cũng phải đợi khoảng một tuần… Nếu ở nhà, đang massage mà mình chủ động thì anh ấy có đồng ý “lên giường” không?
Không, không, không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này?! Trì Tiểu Đa cũng không muốn làm gì cả, chỉ muốn có một người bạn trai như Hạng Thành, mỗi tối ôm nhau xem TV thôi.
Càng nghĩ về anh, cậu lại càng cảm thấy mình quá thảm hại.
Trì Tiểu Đa thở dài lăn lên giường. Cậu không muốn lướt Weibo, cũng lười nhắn tin với Vương Nhân, cứ thế mà ngủ.
Lần đầu tiên “gọi trai” không thành công nhưng lại để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, Trì Tiểu Đa mỗi ngày đều không thể thoát khỏi cảm giác rung động đó. Cảm xúc này càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời tiết ấm lên. Cuối cùng, khi đi làm cậu cũng trong trạng thái lơ mơ, và cảm thấy Vương Nhân thật sự đã hại chết mình.
Đã gần một tuần kể từ khi cậu “gọi trai”… à không, tận hưởng dịch vụ xoa bóp của Hạng Thành. Nhưng hình ảnh của Hạng Thành vẫn in sâu trong tâm trí cậu. Trì Tiểu Đa bây giờ vô cùng hối hận, giá mà lúc đó cậu chụp một tấm ảnh để về trân trọng, làm kỷ niệm cho lần xoa bóp đầu tiên trong đời.
Tất nhiên, quan trọng hơn, cậu đã không nhìn kỹ Hạng Thành vào đêm đó, nên sau này cũng không thể tưởng tượng ra nhiều chi tiết về anh. Hôm nay, hiếm khi Vương Nhân chủ động hẹn Trì Tiểu Đa đi ăn. Vừa hay Trì Tiểu Đa có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ta.
“Hả?” Vương Nhân hơi mở miệng: “Ai? Hạng Thành? Là ai?”
“Ai?” Trì Tiểu Đa cũng không hiểu: “Em hỏi anh đấy! Anh hỏi em làm gì?”
“Mày hỏi anh, anh đi hỏi ai?” Vương Nhân dở khóc dở cười nói: “Để anh gọi điện cho David hỏi xem?”
Lúc này Vương Nhân mới biết, người xoa bóp cho Trì Tiểu Đa không phải là David. Điện thoại được kết nối, Vương Nhân bắt đầu hỏi han dưới sự giám sát của Trì Tiểu Đa.
“Này, David.” Vương Nhân nói: “Tôi hỏi về một người này. Người xoa bóp cho em trai tôi đêm đó, có phải tên là Hạng Thành không?”
Vương Nhân nói chuyện điện thoại rất lâu, như đang tra hỏi, hỏi hết mọi thứ. Món bít tết được mang lên, Vương Nhân nói: “Anh tìm cho mày một đối tượng xem mắt.”
Trì Tiểu Đa cọ cọ thái miếng bít tết. Vương Nhân lại nói: “Mày giúp anh làm bản thiết kế hệ thống thoát nước này, tuần sau tiện thể đến công ty anh một chuyến, giúp anh xem bản vẽ và đóng dấu.”
“Ồ…” Trì Tiểu Đa rõ ràng không tập trung. Cậu lại hỏi: “Anh thật sự không cùng Hạng Thành… qua đêm chứ?”
“Không, không!” Vương Nhân suýt nữa bật cười vì Trì Tiểu Đa.
“Thật sự không sao?” Trì Tiểu Đa cúi người hỏi.
“Mày hỏi lần thứ 7 rồi đấy.” Vương Nhân nói: “Anh chưa từng xoa bóp với cậu ta. Chỉ là thường xuyên đến tiệm của họ để massage chân thôi. Nhưng anh biết cậu ta. Cậu ta ít khi tiếp khách, giờ cơ bản không tiếp nữa. Nếu không phải thấy mày đẹp trai, sao cậu ta lại xoa bóp cho mày? Sao? Mày thích cậu ta rồi à?”
“Không, không.” Trì Tiểu Đa vội lắc đầu.
Vương Nhân nói: “Mày thích cậu ta thì cứ gọi cậu ta đến phục vụ. Không cần đến câu lạc bộ Xuân Sâm, hẹn ở khách sạn suối nước nóng cũng được. Dân trong nghề này muốn phục vụ thì dễ thôi, đưa tiền là được.”
“Đắt lắm.” Trì Tiểu Đa nói: “Thôi, thôi.”
Vương Nhân nói: “Một đêm 600 (~2.193.849 VNĐ), bao cả đêm 1000 (~3.656.415 VNĐ). Cậu đi làm về cũng nhận phong bì lì xì 800 mà (~2.925.132 VNĐ).”
Trì Tiểu Đa: “Không có nhiều như vậy! Phong bì lì xì của em cũng chỉ 200 thôi!”(~731.283 VNĐ)
Vương Nhân hỏi: “Kỹ thuật của cậu ta thế nào?”
“Cũng được.” Trì Tiểu Đa nói: “Những người như họ có kiếm được nhiều tiền không? Cả đêm mới một ngàn, có vẻ hơi ít.”
Vương Nhân nói: “Một vài “trai gọi” còn kén khách nữa. Nhưng tiền không phải kiếm từ đây. Họ làm “thiếu gia”, có thể xây dựng quan hệ với khách hàng, kiếm phí môi giới. Một số khách hàng thích họ, sẽ mua xe, cho tiền.”
Trì Tiểu Đa “ồ” một tiếng. Vương Nhân nói: “Mày muốn “cua” cậu ta à? Mày cũng đẹp trai mà, nếu “cua” cậu ta thì chắc chắn có thể “phá giá” đấy. Mày hiểu mà, trong giới kinh doanh không có tình cảm thật đâu. Nếu cậu ta muốn “giải nghệ”, tìm một người bạn trai như mày cũng tốt mà?”
“Không có!” Trì Tiểu Đa nói: “Em không có ý gì khác với anh ấy…”
“Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Vương Nhân nhớ lại thông tin David cung cấp: “31? 28? Quên rồi.”
“Anh ấy là người địa phương sao?”
“Không, từ nơi khác đến.”
“Anh ấy làm nghề này được bao nhiêu năm rồi?”
“Có thôi không hỏi nữa không? Mày hỏi nhiều thế làm gì?” Vương Nhân nhìn chằm chằm Trì Tiểu Đa.
Trì Tiểu Đa đành phải im lặng, nhưng cậu có quá nhiều câu hỏi, miệng không hỏi nhưng vẻ mặt vẫn hỏi không ngừng, bị Vương Nhân nhìn ra ngay.
“Mày có số điện thoại của cậu ta không?” Vương Nhân nói: “Nếu muốn hẹn hò với cậu ta, anh em sẽ giúp mày hỏi.”
“Không, không, không.” Trì Tiểu Đa lập tức nói: “Hơn nữa, anh ấy làm nghề đó, sao có thể hẹn hò?”
“Có thể ‘hoàn lương’ mà.” Vương Nhân thờ ơ nói: “Hơn nữa, những ‘thiếu gia’ này không tiếp khách. Cùng lắm là mở chai rượu cho khách thôi. Đi cùng mày đã là ngoại lệ rồi. David nói với điều kiện của cậu ta, chưa bao giờ tiếp ‘trọn gói’. Chắc là có chút cảm tình với mày. Hay mày thử, gọi cậu ta đến phục vụ tại nhà một lần?”
“Trời ơi!” Trì Tiểu Đa nói: “Anh đừng nhắc lại chuyện này nữa được không? Em chỉ tò mò về anh ây… Đúng, chỉ tò mò thôi!”
“Được rồi.” Vương Nhân nói: “Tò mò, anh hiểu rồi.”
Trì Tiểu Đa đã rối bời như một con chó. Sau khi ăn xong, Vương Nhân còn muốn rủ cậu đi bar, nhưng Trì Tiểu Đa từ chối, tự mình đạp xe về.
“Thần kinh.” Vương Nhân nói với Trì Tiểu Đa.
Trì Tiểu Đa không quay đầu lại. Dưới ánh đèn đường, thành phố hỗn loạn rực rỡ, đèn hoa lấp lánh, cuộc sống về đêm tấp nập. Bao giờ cậu mới có thể gặp được người mình thích? Chuyện buồn nhất trong đời là không gặp được đúng người vào đúng thời điểm. Trì Tiểu Đa bắt đầu tưởng tượng một câu chuyện đẹp đẽ và xa vời: Giá mà Hạng Thành không phải “trai gọi”… không, không phải thợ massage. Giá mà họ gặp nhau giữa hàng vạn người, và yêu nhau, thì tốt biết bao.
Thôi, tình yêu như vậy quá hoàn hảo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Cứ giữ nó thật sâu trong lòng thôi. Trì Tiểu Đa là người rất thực tế. Đôi khi, thà cứ để tình yêu trong tim, lặng lẽ thích thì tốt hơn.
Trì Tiểu Đa dừng xe đạp bên cạnh cửa hàng kem Haagen-Dazs. Cậu mua một cây kem. Cậu thấy một màn hình LED đang chiếu quảng cáo.
Tình yêu luôn chờ đợi ở những ngã rẽ, giống như hoa chỉ nở khi mùa xuân đến. Chắc bản thân mình cũng vậy. Nhưng đối với Hạng Thành, mình chỉ là một vị khách bình thường, không có tiền, không có địa vị cao, chỉ là một người đi xe đạp, lướt qua đám đông trong thành phố.
Một chiếc BMW X6 (1) ven đường bấm còi. Trì Tiểu Đa giật mình.
Bảo mã (BMW) hạ cửa kính xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Hạng Thành.
Trì Tiểu Đa: “…”
Trì Tiểu Đa suýt nữa ngã, nói: “Anh… anh… Hạng Thành?”
Hạng Thành nói: “David bảo tôi đến tìm cậu. Gặp Vương tổng trên đường, anh ấy bảo tôi tiện đường đưa cậu về.”
Chiếc xe này gần một triệu tệ (~3,5 tỷ)! Trì Tiểu Đa hoàn toàn sững sờ. Hạng Thành giàu vậy sao?!! Tâm trạng của cậu lúc này không thể diễn tả được. Những ý nghĩ vừa hỏi Vương Nhân ngay lập tức bị ném lên tận mây xanh.
“Ăn… kem không?” Trì Tiểu Đa nói.
Hạng Thành gật đầu.
Trì Tiểu Đa cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nói câu đó. Câu trả lời của Hạng Thành cũng nằm ngoài dự đoán của cậu. Trì Tiểu Đa đành đi vào Haagen-Dazs, mua hai cây kem. Cậu lén ném cây kem dở trên tay, lên xe đưa kem cho Hạng Thành.
Hạng Thành đặt chiếc xe đạp của cậu lên ghế sau, lái xe đưa cậu đi.
“Xe của…”
“Xe của bạn tôi.” Hạng Thành đặt ngón tay lên vô lăng, vô thức gõ nhịp, nghiêng đầu nhìn Trì Tiểu Đa.
“Anh biết lái xe à.” Đầu óc Trì Tiểu Đa hỗn loạn, nói: “Lái giỏi thật.”
“Tôi không có bằng lái.” Hạng Thành nói: “Trước đây lái máy kéo, lái bừa. Đêm đó…”
Trì Tiểu Đa vẻ mặt mơ hồ, nói: “Gì cơ?”
Hạng Thành nhìn vào mắt Trì Tiểu Đa, một lúc sau sửa lại cách nói.
Hạng Thành nói: “Buổi tối cậu đều ra ngoài đạp xe à?”
“Không.” Trì Tiểu Đa lập tức nói: “Thỉnh thoảng thôi.”
Khi dừng đèn đỏ, Hạng Thành cầm lấy cây kem, múc ăn. Ăn một miếng, biểu cảm của anh thay đổi.
“Hương vị ổn chứ?” Trì Tiểu Đa thận trọng hỏi.
“Ngon.” Hạng Thành nói.
Trì Tiểu Đa mỉm cười nói: “Cái đó là vani, tôi không biết anh có thích không…”
Hạng Thành nhìn kem của Trì Tiểu Đa, cậu chỉ ăn một chút. Hạng Thành nghĩ Trì Tiểu Đa muốn thử vị của mình, bèn thuận tiện đút cho Trì Tiểu Đa một thìa. Trì Tiểu Đa ngay lập tức ném lời thề của mình lên tận mây xanh. Đó chính là cảm giác của tình yêu. Tim cậu đập loạn xạ. Mọi lời nói về việc giữ tình cảm trong tim đều bị nhặt lên hết.
-----------------------------
(1) BMW X6 (hình ảnh mang t/c minh hoạ)