Hạnh phúc đến bất ngờ như một gã khổng lồ giơ chiếc búa tạ khổng lồ lên rồi "ầm" một tiếng, đập Trì Tiểu Đa thành một miếng giấy mềm.
Pháo hoa bùng nổ từ vô số tòa nhà mà Trì Tiểu Đa đã thiết kế, nổ tung khắp bầu trời. Một sân khấu lộng lẫy kéo màn. Trong ánh nắng nhàn hạ của một kỳ nghỉ ở La Mã, Hạng Thành thanh lịch, lịch sự, nắm tay cậu, nhẹ nhàng mỉm cười bên đài phun nước.
Một cơn mưa sao băng vụt qua bầu trời, hàng vạn con "cá mặn" ngửa bụng, nhẹ nhàng nhảy múa trên mặt biển...
Hạng Thành nói: "Sắc mặt cậu không tốt, không khỏe à? Nghỉ một chút đi."
Trì Tiểu Đa vội nói: "Anh ngồi đi, anh ngồi đi. Tôi xong ngay đây."
Trì Tiểu Đa đẩy chiếc ghế xoay tới cho Hạng Thành ngồi, còn tim cậu thì đập thình thịch. Anh nhìn bản vẽ hồi lâu mà chẳng hiểu đang xem cái gì. Cậu nghiêng đầu lén nhìn Hạng Thành, thấy anh đang xem sách chuyên ngành của mình trên bàn làm việc. Cậu thầm nghĩ, không thể nào, anh có hiểu không đấy?
Trì Tiểu Đa hoàn toàn mất tập trung. Trong lòng cậu, hai con "cá mặn" nhỏ đang đấu tranh không ngừng. "Cá mặn" A bảo cậu nhanh chóng dọn đồ ra ngoài hẹn hò đi. "Cá mặn" B nói nếu cậu không xem bản vẽ cẩn thận, lỡ tòa nhà đổ thì sẽ có người chết. "Cá mặn" A lại nói, tòa nhà đổ thì liên quan gì đến cậu? Trì Tiểu Đa làm hệ thống thoát nước chứ có phải kết cấu đâu, cùng lắm thì nổ đường ống nước, rò rỉ cống thoát nước thôi.
Trong lúc rối bời, Trì Tiểu Đa xem bản vẽ mà cảm giác một ngày dài bằng một năm. Ký xong, cậu nói với sếp: "Em đi đây! Tổng giám đốc Lâm!"
Sếp nói: "Chờ đã, Tiểu Đa, cậu tiện giúp tôi..."
Trì Tiểu Đa quay đầu lại, sát khí ngập trời. Sếp ngay lập tức im bặt, đáp: "Cậu đi chơi vui vẻ nhé."
"Ha ha ha." Trì Tiểu Đa cười thân thiện.
Thật ra, Trì Tiểu Đa lúc này đang cảm thấy như có hàng vạn con linh dương vui vẻ phi nước đại, gào thét chạy qua văn phòng.
Ngồi vào xe của Hạng Thành, cài dây an toàn, đầu cậu choáng váng. Cậu bỗng nhiên phát hiện xe của Hạng Thành lại không giống hôm trước, hôm nay là một chiếc Land Rover.
"Muốn ăn gì?" Hạng Thành hỏi.
"Tùy đi." Trì Tiểu Đa cười nói: "Chọn món anh thích, đừng đắt quá nhé. Tôi mời, cảm ơn anh đã đến đón tôi."
Hạng Thành nói: "Tôi không rành Quảng Châu."
Trì Tiểu Đa nói: "Ăn đồ Nhật nhé?"
Hạng Thành nói: "Tùy."
Chiếc xe chạy qua những ánh đèn đường rực sáng, hòa vào dòng xe cộ ban đêm. Trì Tiểu Đa nhớ lại cảnh Hạng Thành xem sách chuyên ngành hệ thống thoát nước của mình trong văn phòng, đột nhiên hỏi: "Anh lại xem hiểu sách tham khảo của tôi à?"
"Thật ra là không hiểu, nhưng trước kia tôi cũng học thổ mộc." Hạng Thành đỗ xe, vào gara, nói: "Sau khi 'chuyển ngành' thì mới làm nghề này."
Trì Tiểu Đa gật đầu. Hạng Thành lại hỏi: "'Rút gân sư' là gì?"
Trì Tiểu Đa tò mò hỏi: "Trước đây anh làm xây dựng ở tổ nào?"
Hạng Thành đáp: "Tổ dọn gạch. Đẩy xe chở xi măng."
Trì Tiểu Đa: "..."
Trì Tiểu Đa cười lớn, nói: "Đừng đùa. Tổ kết cấu rất ghét họ. 'Rút gân sư' là người chuyên phụ trách rút bớt thép đã được thiết kế và tính toán sẵn, để tiết kiệm tiền cho nhà đầu tư. Nhưng rút thép phải rất cẩn thận, vì nếu rút bừa thì tòa nhà sẽ sụp. Cho nên phải là người rất có kinh nghiệm."
Hạng Thành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trì Tiểu Đa dẫn anh đến một quán ăn Nhật Bản. Quán này vào phải cởi giày, món ăn cũng rất đơn giản. Trì Tiểu Đa thấy vớ của Hạng Thành rách hai lỗ, màu sắc lại không giống nhau. Cậu đột nhiên có cảm giác vừa buồn cười vừa thú vị, cố nén cười, xem như không thấy.
Trì Tiểu Đa mang vớ, dưới gầm bàn chân cậu và chân Hạng Thành thường xuyên chạm vào nhau, khiến cậu lại một lần nữa bồn chồn.
"Cậu giỏi thật. Các cậu có đánh giá nghề nghiệp không?" Hạng Thành hỏi: "Thi chưa?"
"Kỹ sư hệ thống thoát nước đăng ký cấp 1." Trì Tiểu Đa đáp: "Đã thi rồi nhưng chưa có kết quả. Hiện tại chỉ mới qua cấp 2. Nếu qua được cấp 1 thì tôi sẽ nghỉ việc, để chứng chỉ 'treo' bên ngoài. Ba năm có thể kiếm 40 vạn đấy."(~1.462.853.989 VNĐ)
"Nghỉ việc rồi thì làm gì?" Hạng Thành hỏi.
"Không biết, chưa nghĩ ra." Trì Tiểu Đa nói: "Với lại thi khó lắm, tôi đoán năm nay không qua được đâu."
Hạng Thành nói: "Không ngờ cậu ở công ty lại mạnh mẽ như vậy, mọi người vây quanh cậu. Chắc chuyên môn của cậu rất tốt."
Trì Tiểu Đa ngượng ngùng cười, hỏi: "Còn anh? Tương lai có dự định gì không?"
Hạng Thành suy nghĩ một chút, nói: "Tôi không biết. Bị lừa đến làm 'trai gọi', một thời gian nữa tôi sẽ nghỉ, muốn quay về nghề cũ. Nhưng nghề đó làm chết làm sống, kiếm chẳng bao nhiêu tiền, không thể trụ nổi. Ngày nào cũng tăng ca, còn bị sếp làm khó dễ, tìm cớ trừ lương."
Trì Tiểu Đa mừng thầm, nghĩ trong đầu: Sao anh không nghỉ luôn bây giờ đi, hai chúng ta hẹn hò đi! Cậu không biết "nghề cũ" của Hạng Thành là gì, chắc là xây dựng? Ừm, miêu tả hoàn toàn giống, viện thiết kế làm chết làm sống, dùng mạng đổi tiền, ngày nào cũng tăng ca, còn bị gây khó dễ trừ lương.
Nhưng Hạng Thành lại thở dài, nói: "Đầu năm nay tôi đã nghĩ, quên hết quá khứ đi, thay đổi cuộc đời, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chuyện cũ vẫn không buông bỏ được... Đây là gì? Sống?"
Hạng Thành kỳ lạ nhìn một đĩa sashimi sò điệp Bắc Cực. Trì Tiểu Đa đã pha mù tạt cho anh. Cậu dùng đũa gắp một miếng đút cho anh, đầu cậu nổi bong bóng màu hồng. Hạng Thành lập tức ho sặc sụa, bị mù tạt làm cay đến ch** n**c mắt.
Hóa ra chưa từng ăn mù tạt... Ấn tượng của Trì Tiểu Đa về Hạng Thành hoàn toàn bị lật đổ.
"Uống chút trà đi." Trì Tiểu Đa vội nói. Biểu cảm Hạng Thành kỳ quái, xua tay, nước mắt vẫn chảy.
"Sặc quá." Hạng Thành nói: "Tôi biết, là mù tạt."
Trì Tiểu Đa cười nói: "Tôi thích cảm giác của mù tạt. Chắc anh chưa từng ăn món này."
Hạng Thành nói: "Trước kia có một ông chủ lớn mời tôi ăn cơm, cũng có mù tạt, còn uống Lafite*, một chai hơn hai vạn."(~73.057.848 VNĐ)
(*Tên một loại rượu vang)
Hạng Thành dưới ánh đèn ấm áp, cả thế giới dường như chỉ có một chiếc đèn từ trên cao chiếu xuống, chiếu lên tóc, lên lông mày của anh, dịu dàng và nam tính. Trì Tiểu Đa uống chút rượu gạo, mặt đỏ bừng. Có người say rượu sẽ nổi điên, có người say rượu không nói gì. Trì Tiểu Đa là loại người say rượu đặc biệt yên tĩnh. Cậu muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng không nói ra được câu nào. Nếu hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy thì tốt nhất.
"Lý tưởng của cậu là gì?" Hạng Thành ăn chút sushi, dường như hứng thú với mù tạt, lần này chấm ít hơn.
Lý tưởng đời người của Trì Tiểu Đa, dĩ nhiên là trở thành một người đẹp trai, giàu có, thành công, hoặc là gả cho một người như vậy. Tất nhiên cậu ngại nói ra, cậu suy nghĩ một chút, nói: "Du ngoạn khắp nơi. Đi làm phiền phức quá. Nếu có thể 'treo' chứng chỉ, tôi sẽ đi du lịch."
Hạng Thành gật đầu. Anh dường như có chút gượng gạo trong quán ăn Nhật, như đang suy nghĩ điều gì.
Trì Tiểu Đa hỏi: "Còn anh?"
"Thế giới hòa bình." Hạng Thành nói: "Mọi người an cư lạc nghiệp, sống tốt."
Trì Tiểu Đa "ha ha" cười, cảm thấy Hạng Thành rất thú vị, cầm ly trà chạm cốc với anh.
Ăn xong, Trì Tiểu Đa ra tính tiền. Hạng Thành nói: "Tôi không có tiền, tháng này lương chưa phát."
Trì Tiểu Đa cười nói: "Đương nhiên là tôi trả."
Hạng Thành cũng không giành trả. Ra ngoài, gió thổi qua, Trì Tiểu Đa tỉnh táo hơn chút. Hạng Thành suốt đường đi đều trầm tư. Đến trạm xăng, Hạng Thành móc ra một xấp tiền lẻ. Trì Tiểu Đa vội nói: "Để tôi."
Trì Tiểu Đa đổ xăng cho xe. Cậu nghĩ Hạng Thành là 'trai gọi', công việc của anh là dùng khuôn mặt để kiếm tiền, để khách hàng thích anh và sẵn lòng chi tiền. Nghĩ đến đây, Trì Tiểu Đa lại cảm thấy mối quan hệ của họ đầy sương mù.
12 giờ đêm, Hạng Thành lái xe đưa Trì Tiểu Đa lên núi. Vương Nhân và đám bạn đang ồn ào chơi mạt chược, nói: "Tự đi thuê phòng đi! Hai đứa đến trễ nhất!"
Thế là Hạng Thành và Trì Tiểu Đa ở trong phòng giường lớn cuối cùng. Dọc đường lên núi, hoa đào bay lả tả dưới ánh đèn đường. Trì Tiểu Đa cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Khoảnh khắc tươi đẹp như vậy, thoáng chốc đã không còn.
"Tối nay có cần xoa bóp cho cậu không?" Hạng Thành nói: "Để tôi."
"Không không không." Trì Tiểu Đa lập tức nói: "Để tôi làm cho."
Hạng Thành móc ra một xấp tiền 10 tệ (~36.455 VNĐ) đã gấp gọn. Trì Tiểu Đa đã quên chuyện tiền bạc. Nghe anh nói, cậu mới nhớ ra, hai ngày tiền thuê phòng và tiền cọc đều là mình trả. Nhưng Trì Tiểu Đa chủ động chi tiền.
Thuê phòng xong, Hạng Thành không nói gì, đi vào tắm rửa. Trì Tiểu Đa khoanh tay, ngồi trên giường, thở dài trong lòng.
Trong mắt Hạng Thành, mình chắc chắn giống như những khách hàng tốt bụng khác, sẵn lòng chi tiền cho anh, bao anh ăn ở, dẫn anh đi chơi.
Tiếng mạt chược bên ngoài dần im lặng. Hạng Thành lau tóc đi ra, nói: "Đi tắm đi."
Trì Tiểu Đa "ừ" một tiếng, vào phòng tắm.
Ra ngoài, hai người nằm cạnh nhau trên giường. Hạng Thành bấm điều khiển từ xa một vòng rồi thở dài.
"Sao lại thở dài?" Trì Tiểu Đa tinh ý nhận ra tiếng thở dài mơ hồ đó.
"Không có gì, ngủ đi." Hạng Thành quay người tắt đèn.
Trì Tiểu Đa trở mình trong bóng tối, không tài nào ngủ được. Cậu thầm nghĩ, lúc này nếu vươn tay sờ Hạng Thành, nắm tay anh, anh sẽ từ chối không? Hay sẽ nói: "Một đêm 400 (~1.458.212 VNĐ)? Cậu trả trước nhé?"
"Hạng Thành."
"Ừm?"
"Anh có biết Tề Tề không?" Trì Tiểu Đa hỏi trong bóng tối.
"Tề Tề?" Hạng Thành khó hiểu.
"Tề Úy." Trì Tiểu Đa nói tên anh ta. Tề Tề là anh họ của cô bạn thân. Hạng Thành cảnh giác hỏi: "Sao cậu biết tôi quen anh ta?"
"À..." Trì Tiểu Đa nói: "Tôi và em gái anh ta là bạn thân. Em gái anh ta nói anh rất đẹp trai. Tề Tề cũng là khách hàng của anh sao?"
"Không phải."
"Ồ..." Trì Tiểu Đa muốn hỏi họ quen nhau thế nào, nhưng truy hỏi như vậy giống như tra hỏi. Nhưng một lát sau, Hạng Thành nói một câu khiến Trì Tiểu Đa suýt ngã xuống giường.
Hạng Thành: "Anh ta là đồng nghiệp của tôi."
Trì Tiểu Đa: "...................................."
Trong đầu Trì Tiểu Đa hiện ra hình ảnh Tề Tề mặc vest, cãi nhau ồn ào với một đám "trai gọi", làm "trai gọi". Cậu ngay lập tức kinh hồn bạt vía.
"Các anh trước kia... ở cùng một câu lạc bộ à?" Trì Tiểu Đa cẩn thận hỏi.
"Không, không." Hạng Thành lập tức nhận ra câu nói của mình gây hiểu lầm, giải thích: "Nghề cũ."
"À..." Trì Tiểu Đa nói, nhưng vẫn không hiểu rõ. Anh hỏi: "Xây dựng à? Cùng nhau dọn gạch?"
Hạng Thành không trả lời, đổi chủ đề: "Điện thoại của tôi hỏng rồi. Tôi để lại số điện thoại của anh ta. Về tôi gọi lại cho cậu."
"Không cần." Trì Tiểu Đa đáp, lúc này mới yên tâm.
Trì Tiểu Đa biết những suy nghĩ nhỏ của mình chắc chắn đã bị đoán ra, không khỏi vô cùng xấu hổ. Một lát sau, cậu vươn tay, sờ lòng bàn tay ấm áp và to lớn của Hạng Thành, đặt tay mình vào tay anh.
Dù sao cũng đã trả tiền, nắm tay thì chắc là được. Trì Tiểu Đa vừa đoán Hạng Thành sẽ nói gì, vừa v**t v* ngón tay anh. Hạng Thành lại không nói gì, q*** t** lại nắm lấy bàn tay Trì Tiểu Đa.
Trì Tiểu Đa cảm thấy mình có phản ứng, trái tim loạn nhịp. Cậu được đằng chân lân đằng đầu nói: "Tôi ôm anh một cái được không?"
Hạng Thành hào phóng vươn tay, ôm Trì Tiểu Đa vào lòng. Anh mặc áo ngủ cotton, ngực rất ấm áp. Trì Tiểu Đa gối đầu lên tay anh. Tối nay uống rượu, lại gặp gió, đầu hơi đau. Cậu không muốn làm gì cả, chỉ cần ôm như vậy là được.
"Ôm có tính tiền không?" Trì Tiểu Đa trêu chọc.
Hạng Thành dí dỏm nói: "Ôm người khác thì tính tiền, em trai ôm thì miễn phí."
Trì Tiểu Đa mỉm cười.
Trong phòng yên tĩnh. Một lát sau, Hạng Thành lại nói: "Tôi chưa bao giờ cho người khác ôm bừa bãi. Phải tùy tâm trạng."
"Ừm, Vương Nhân đã nói với tôi rồi." Trì Tiểu Đa nói.
Hạng Thành lại nói: "David nói tôi đã làm 'trai gọi' rồi mà còn bày đặt."
Trì Tiểu Đa cười ha ha, nhưng lại có chút ngượng ngùng, nói: "Mấy ngày này làm lỡ công việc của anh rồi."
"Tôi lên Liên Hoa Sơn có việc." Hạng Thành đáp.
"Có việc?" Trì Tiểu Đa hỏi.
"Đi công tác." Hạng Thành nói.
Công... công tác??? Đi với khách à? Trì Tiểu Đa không thể hiểu nổi. Xoa bóp ư? Cậu không hỏi nữa. Ngược lại, Hạng Thành cảm thấy Trì Tiểu Đa hơi run.
"Lạnh à? Chăn có mỏng quá không."
"Ừm, không không." Trì Tiểu Đa chui hẳn vào lòng Hạng Thành, run lên vì phấn khích. Dần dần cậu thấy buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ, cảm thấy thật tuyệt vời. Giá mà thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này. Công tác gì gì đó, đi chết hết đi.
Trì Tiểu Đa dần ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm, cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ, nhưng mí mắt nặng trĩu không mở ra được. Cậu vươn tay sờ bên cạnh, Hạng Thành đã không còn. Trì Tiểu Đa giật mình tỉnh dậy, ngồi dậy nhìn xung quanh.
"Hạng Thành?" Trì Tiểu Đa nói.
Căn phòng tối đen. Bên ngoài lờ mờ một chút ánh sáng. Trì Tiểu Đa đứng dậy, nhìn điện thoại, 2 giờ 25 phút.
Trì Tiểu Đa không bật đèn, đẩy cửa sổ khách sạn ra nhìn ra ngoài. Cậu thấy trên cửa sổ dán một tờ giấy. Tưởng là giấy nhắn của Hạng Thành, cậu xé xuống. Trên đó viết chữ "Hạng", và dùng một hòn đá nhỏ màu vàng làm vật chặn.
Trì Tiểu Đa: "???"
Đó là một tờ giấy đã ngả vàng. Trì Tiểu Đa gấp nó lại, cùng hòn đá nhỏ bỏ vào túi. Đồng thời, cậu nghe thấy tiếng xe bên ngoài, dường như không xa. Hạng Thành đi đâu? Trì Tiểu Đa đột nhiên nhớ ra anh đến đây là để công tác, lẽ nào nửa đêm phải đi tiếp khách?
Trì Tiểu Đa rón rén ra ngoài. Khách sạn làm bằng gỗ, cậu cố gắng không gây ra tiếng động nào, dùng đèn pin điện thoại soi đường. Một cơn gió thổi đến, khiến anh rợn tóc gáy.
Ối ối ối... Thật đáng sợ quá. Trì Tiểu Đa không hiểu sao lông tơ sau lưng dựng đứng. Cậu nhìn quanh sân, thấy một chút ánh sáng ở đằng xa, dường như là đèn xe, thế là cậu đi về phía đó.
Cậu nấp sau một cây hoa đào, thấy một chiếc xe điện.
Đèn xe tắt, một người đàn ông xuống xe. Hạng Thành đứng trước đèn xe.
"Tùy họ." Hạng Thành nói: "Cứu người là ưu tiên. Giữ nó lại, sẽ có thêm nhiều người chết. Sự thật về vụ tai nạn xe đã điều tra xong chưa?"
Giọng người đàn ông đáp: "Nạn nhân vụ án tự mở công ty, bao nuôi một cô bồ nhí. Vợ anh ta không biết dùng cách nào, bỏ nhiều tiền ra để diệt hai người họ. Khi ước, có lẽ đã nói sai lời, bị 'quỷ xe' lợi dụng lòng tham. Dẫn đến hại chết cả chồng và bồ nhí. Người vợ đang định tự sát."
"Sao lại dùng nhiều tiền như vậy? Giải quyết thế nào?" Hạng Thành lại nói.
"Không thể tiết lộ." Người đàn ông đáp: "Tổ chức có hồ sơ, nhưng cậu không tra được đâu."
Hạng Thành im lặng, đốm thuốc lá đỏ lập lòe trong bóng tối.
Trì Tiểu Đa lờ mờ đoán ra, có người thuê xã hội đen đánh người, giết người, giờ đang ẩn náu trên núi, muốn Hạng Thành đi giải quyết. Nhưng Hạng Thành đơn độc, có được không? Hay là báo cảnh sát? Hạng Thành không nói gì, quay người bỏ đi. Người đàn ông đáp: "Kêu thêm người giúp không?"
"Không cần." Hạng Thành nói: "Nó biết tôi sẽ đến, gọi nhiều người không thú vị."
Nói rồi Hạng Thành đi về phía ven đường. Người đàn ông huýt sáo, nói: "Hẹn hò à?"
Hạng Thành: "???"
Người đàn ông lại hỏi: "Thằng bé hôm nọ là ai?"
"Em trai." Hạng Thành đáp.
"Tôi nhớ không nhầm thì cậu không có em trai. Nhưng tôi báo cho cậu một tiếng, trên người em trai cậu có yêu khí, dường như bị thứ gì đó theo dõi."
Người đàn ông cười lớn, lên xe điện, vặn ga.
Hạng Thành: "Một tuần trước tôi đã phát hiện, đã quan sát rất lâu rồi. 'Quỷ xe' dường như không đi tìm cậu ấy."
Trì Tiểu Đa lập tức dựng tóc gáy.
Người đàn ông nói: "Không phải 'quỷ xe'. Tổ chức phỏng đoán, là 'quỷ' trên chiếc xe đó, không biết sao lại tìm đến cậu ấy. Đi đây, tự lo đi."
Hạng Thành: "Chờ đã! Lão Quảng!"
Chiếc xe điện của người đàn ông phóng đi rất nhanh, lướt qua sườn núi, vút đi mất. Hạng Thành đuổi theo vài bước, ném tàn thuốc, đứng bực bội bất an một lúc, rồi quay người đi về phía cái cây nơi Trì Tiểu Đa ẩn nấp. Trì Tiểu Đa quay người bỏ chạy. Hạng Thành lại xuất hiện sau lưng cậu một cách thần bí.
Trì Tiểu Đa định hét lên, Hạng Thành bịt miệng cậu lại. Trì Tiểu Đa phát ra tiếng "ụm ứ" trong họng.
"Đã bảo cậu đừng ra ngoài rồi." Hạng Thành cau mày, nói nhỏ.
"Ngô ngô ngô ku ku ku..." Đôi mắt Trì Tiểu Đa đảo quanh, long lanh nhìn chằm chằm Hạng Thành. Hạng Thành suýt nữa tức chết vì Trì Tiểu Đa, đành buông cậu ra.