Nghe thấy giọng nói, Lục Minh có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, người bước vào quả nhiên là Tề Thụy.
Khuôn mặt Diêu Cẩn Hi cứng đờ. Lục Minh liếc thấy bàn tay đeo nhẫn của y vội vàng đút vào túi quần, lúc này hắn mới mỉm cười, trả lời Tề Thụy: “Đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng ở đây.”
“Đến thị sát chi nhánh công ty.” Tề Thụy bước tới, phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Minh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“A, đã về rồi sao không gọi điện trước cho tôi?” Lục Minh cười cực gian xảo, thực tế, số điện thoại cậu ta hắn đã xóa từ lâu.
Tề Thụy hơi lúng túng đáp: “Giữa trưa tôi mới đến, thời gian gấp rút, sáng mai phải lập tức quay về …”
Cậu ta do dự một hồi, cẩn thận dò hỏi: “Lục Minh, anh sắp kết hôn sao?”
Lục Minh thấy cậu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, đang định mở miệng, lại nhìn Diêu Cẩn Hi sắc mặt thúi hoắc nãy giờ đứng một bên, tươi cười nói: “Đúng, đã đính hôn, cũng sắp kết hôn.”
“Hai anh …”
Ánh mắt nghi ngờ của Tề Thụy chuyển sang Diêu Cẩn Hi, nhưng y vẫn lạnh lùng im lặng, Lục Minh nói tiếp: “Tôi nhờ Diêu tổng đến chọn kiểu nhẫn.”
Tề Thụy càng nghe càng kỳ lạ, theo cậu ta biết, Lục Minh và Diêu Cẩn Hi quen biết đã lâu, nhưng hai người rất không ưa nhau. Lục Minh kết hôn nhờ Diêu Cẩn Hi chọn nhẫn, ai mà tin nổi!? Đang suy nghĩ, đột nhiên Lục Minh mở miệng hỏi: “Nghe nói cậu thăng chức, bây giờ là tổng giám đốc Tần Thụy?”
Ánh mắt Lục Minh mang theo vài phần trêu tức, Tề Thụy có chút sững người, dường như không ngờ anh ta sẽ có thái độ này với cậu, đang định mở miệng, Diêu Cẩn Hi im lặng nãy giờ bỗng quay sang nói với Lục Minh: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Minh gật đầu, vứt lại câu “Chúng tôi đi trước, sau rảnh gặp lại” cho Tề Thụy. Sau đó sóng vai cùng Diêu Cẩn Hi, rời khỏi cửa hàng.
Đi được một đoạn, Lục Minh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Tề Thụy đang đứng ngây người nói: “Tư Đồng là một cô gái đơn thuần, mặc kệ vì cái gì, nếu cậu đã cưới nó, thì hãy đối xử với nó thật tốt.”
Khuôn mặt đang sững sờ của Tề Thụy lập tức biến thành kinh ngạc.
Ngồi vào xe, nhìn những lọn tóc hơi xoăn của Diêu Cẩn Hi bị mưa làm ướt, ỉu xìu bết trên trán, không còn cách nào, Lục Minh lấy khăn tay đưa cho y, đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của người kia, hắn buồn cười nói: “Lau đi, tóc ướt hết rồi.”
Diêu Cẩn Hi không nhận, tự lấy khăn của mình, vừa nhìn đã biết đồ xịn, Lục Minh tặc lưỡi, đúng là công tử quý sờ tộc, khó tính gấp mấy lần người khác.
Xe khởi động, không ai lên tiếng nữa, bởi vì mưa quá lớn, Lục Minh đành phải lái thật chậm, hắn có thể nhận ra tâm trạng Diêu Cẩn Hi đi xuống vì không hẹn mà gặp người kia, còn hắn thì sao, hắn cũng không biết rõ, nhớ lại cảnh Tề Thụy nghi ngờ thái độ thân thiết bất thường giữa hắn và Diêu Cẩn Hi, không hiểu sao có chút hả dạ.
Đáng lẽ hắn phải nhận ra sớm, từ ngày bọn họ từ Anh trở về, hắn đã hỏi Tề Thụy có muốn làm việc ở Lai Tụng không, Tề Thụy lại chọn Tần Thị. Tần Thị đang khai thác miếng bánh bất động sản, trụ sở chính ở thành phố Z. Lúc mới đầu Tề Thụy làm ở chi nhánh thành phố S, ban đầu chỉ là nhân viên bình thường rồi từ từ thăng tiến, có hắn và Diêu Cẩn Hi giúp đỡ, quan hệ và cơ hội của cậu ta càng ngày càng mở rộng. Lai Tụng làm ăn với Tần Thị, mẹ Tần Tư Đồng còn là dì ruột của hắn, nhờ hắn lo toan, Tề Thụy có thể nói là xuôi chèo mát mái, không đến vài năm đã được chuyển lên tổng công ty, làm giám đốc điều hành, sau đó gặp gỡ Tần Tư Đồng mới du học về, không đến nửa năm, hai người đã kết hôn.
Mà lúc trước, khi Tề Thụy chưa quen biết Tần Tư Đồng, cậu ta cũng đã nhiều lần dò hỏi cô em họ của hắn, thông tin của đại tiểu thư Tần gia. Nhưng vào lúc đó, Lục Minh chẳng cảnh giác, bây giờ ngẫm lại, sợ là ngay từ đầu, Tề Thụy đã nhắm vào Tần Tư Đồng, còn mình và Diêu Cẩn Hi chỉ là hòn đá kê chân giúp cậu ta công thành danh toại. Lục Minh bỗng nghĩ, nếu mình là nữ, hẳn là sáu năm trước Tề Thụy đã chấp nhận mình, chỉ tiếc, anh đây không đẻ được.
Một tên thẳng nam, vì lợi ích và tiền đồ, có thể chịu đựng ghê tởm, hùa theo sự theo đuổi của hắn và Diêu Cẩn Hi bao nhiêu năm, thần kinh cứng thật, đúng là khiến người bội phục.
Xe dừng lại trước nhà Diêu Cẩn Hi, y mở cửa bước xuống, Diêu Cẩn Hi đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Minh: “Muốn lên uống trà không?”
Nếu đổi lại thành một người khác, Lục Minh nhất định cảm thấy câu nói này mang theo ý “mời gọi” khác, nhưng biểu cảm của Diêu Cẩn Hi rất đứng đắn, phải nói là mặt không đổi sắc. Lục Minh gõ gõ tay lái, nhìn cơn mưa dày hạt rơi trên kính chắn gió, bầu không khí thế này, hắn không tưởng tượng nổi nếu mình lên theo thì sẽ làm gì với Diêu Cẩn Hi, chẳng nhẽ hai gã đực rựa té cùng một hố động viên an ủi nhau? Chưa tính việc Diêu Cẩn Hi chẳng thèm hắn an ủi, bản thân hắn đã nổi hết da gà.
Nhưng hiện tại, hắn thực sự muốn biết tại sao Diêu Cẩn Hi lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, mời hắn lên nhà, chẳng nhẽ thấy quá nhàm chám.
Đậu xe vào ga-ra, Diêu Cẩn Hi vào thang máy trước, hỏi hắn: “Anh có biết tôi mời anh vào có ý gì không?”
Lục Minh cười, khoa tay múa chân với y nói: “Tốt xấu gì anh cũng vừa cầu hôn tôi, giữ tôi lại bồi đắp tình cảm cũng đâu có gì lạ.”
“Không cần thiết.” Diêu Cẩn Hi nói: “Hôn nhân của chúng ta chỉ làm cho người khác mình, không cần bồi đắp tình cảm.”
“… “ Thiếu gia, ít nhiều gì cũng nể mặt tôi chút chứ.
“Có muốn làm không?”
“…!”
Lục Minh đơ người suốt ba giây mới hiểu từ “làm” có ý nghĩa gì, nhớ lại hương vị lần đầu tiên, quả thực Diêu Cẩn Hi không chạy cùng mạch não với hắn, cầu hôn như thế, gạ tình như thế, muốn cái gì đều nói thẳng ra, không thèm quanh co lòng vòng, quỷ lão thẳng tính là thế này hả?
“Muốn không?” Diêu Cẩn Hi hỏi lại.
Lục Minh muốn từ chối, nhưng lời nói đến môi ma xui quỷ khiến bật ra thành: “Có.”
Diêu Cẩn Hi bỗng vòng ra ngoài, Lục Minh đuổi theo: “Này, anh đi đâu đó?”
“Cửa hàng tiện lợi.”
Trước căn hộ có một cửa hàng tiện lợi, Diêu Cẩn Hi thản nhiên cầm KY và bao cao su đi thanh toán, Lục Minh đứng ở cửa ra vào, nhìn hành động của anh, bên tai ào ào tiếng mưa rơi, đột nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm, nhưng trên thực tế bọn họ cũng sắp kết hôn.
Nhà Diêu Cẩn Hi không lớn, hai phòng riêng một phòng khách, một gian làm phòng ngủ, một gian làm thư phòng, màu sắc mát lạnh, không nhiễm một hạt bụi, đi ra đi vào giống hệt không có người ở, Lục Minh nhìn xung quanh, hỏi Diêu Cẩn Hi: “Anh thuê à?”
“Mua.”
Diêu Cẩn Hi chẳng thèm khách sáo mời nước hắn, cầm quần áo vào tắm rửa, Lục Minh cũng đi qua, một tay chống lên cửa phòng tắm, đá lông nheo ái muội nói: “Muốn tắm chung không?”
Diêu Cẩn Hi không đếm xỉa, hất hàm bảo hắn tránh gia, Lục Minh đành bất đắc dĩ buông tay, nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt mình.
Hai mươi phút sau, Diêu Cẩn Hi tắm rửa xong xuôi, nhìn kẻ nằm một đống trên ghế sô pha ấn điều khiển TV, nhắc nhở: “Anh đi tắm đi.”
Lục Minh thầm nghĩ. Diêu Cẩn Hi đúng là kẻ nghiện sạch, phỏng chừng mình không tắm rửa sạch sẽ còn lâu mới được bò lên giường của y, vì vậy lập tức đứng lên, lúc đi qua còn liếc mắt đưa tình với Diêu Cẩn Hi, bước vào phòng tắm.
Chờ đến lúc hắn vừa ngâm nga vừa lau tóc đi ra, Diêu Cẩn Hi đang ôm laptop nằm ở đầu giường, nửa thân để trần, Lục Minh cười tà, đến bên cạnh giường nằm xuống, Diêu Cẩn Hi gập laptop đặt lên tủ đầu giường, nhìn thẳng vào anh.
“Tôi bảo này, anh mời tôi đến, là vì hôm nay gặp phải Tề Thụy hả?”
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Lục Minh, Diêu Cẩn Hi trưng ra vẻ mặt lãnh đạm: “Chẳng liên quan đến cậu ta, có hứng thôi.”
Phòng ngủ lờ mờ chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh mắt Lục Minh dời xuống, dừng một giây ở môi của y, do dự một hồi, hắn nghiêng đầu định hôn, lại bị Diêu Cẩn Hi phát giác, ngăn cản: “Không cần.”
Lục Minh cười cười, suy nghĩ, dù sao bọn họ chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý, quả thực không cần làm chuyện trao đổi nước bọt chỉ có ở tình nhân. Chẳng qua, trong đầu bỗng nhớ lại buổi tối ở quán bar London, Diêu Cẩn Hi say vật vờ khiến thân thể hắn đốt lên không ít dục hỏa, bây giờ vẫn còn chút tiếc nuối, vì thế hắn liền cúi xuống dưới, cắn cổ y.
Diêu Cẩn Hi hừ nhẹ, nhưng không đẩy hắn ra, đua nhau gặm thi với hắn, không ngừng khiêu khích đối phương. Cho đến khi Lục Minh chạm tay vào phía sau y, Diêu Cẩn Hi đột nhiên nắm chặt tay hắn, cảnh giác nói: “Để tôi tới.”
Lục Minh nhíu mày: “Vì sao?”
“Kỹ thuật của anh quá kém.” Nhớ lại sau đêm đó, hoa cúc bị rách phải bôi thuốc mỡ mấy ngày, Diêu Cẩn Hi từ đó chẳng ôm hy vọng gì với kỹ thuật của Lục Minh, huống chi, nếu đối phương là Tề Thụy, có lẽ Lục Minh còn kiên nhẫn dịu dàng, đổi thành hắn, sợ là một hồi vật lộn.
Nhưng mà, câu nói này có vẻ đã chọc vào tự ái của Lục đại thiếu gia, hắn trực tiếp ôm người đè xuống, một cái chân ngang ngược chen vào giữa hai chân y, trói chặt cổ tay người dưới thân, giọng nói mang theo tình dục khàn khàn: “Anh cũng đâu có giỏi hơn, yên tâm, anh đây sẽ làm chú sướng dục tiên dục tử.”
Công tử tao nhã VS tinh tinh man rợ, Diêu Cẩn Hi thua, cuối cùng bị người đè nặng đâm vào từ sau, cơn đau truyền đến còn rõ ràng hơn cái ngày say rượu, nhưng mà Lục Minh thực sự giữ lời, ban đầu quả thực đau, nhưng sau đó y sướng thật.
Lúc sắp bắn, ngón nhẫn của hai người chạm vào nhau, Lục Minh cắn tai Diêu Cẩn Hi, thì thầm: “Muốn kết hôn với tôi, thì đừng quan tâm đến những kẻ nhàm chám khác, được không?”
Diêu Cẩn Hi từ từ nhắm hai mắt, gật gật đầu, cuối cùng ở trong tay của Lục Minh, bắn ra.