Thông Gia (Hào Môn)

Chương 17

Lục Minh nhìn khuôn mặt âm trầm của Diêu Cẩn Hi, không nhịn được cười thành tiếng: “Cẩn Hi, đây là lần đầu tôi thấy anh giận ra mặt vậy, xem ra gã kia tác động rất lớn tới anh, tôi ghen tị chết mất.”

Diêu Cẩn Hi lười phản ứng, đi thẳng vào phòng tắm, Lục Minh theo vào, Diêu Cẩn Hi cũng chẳng ngăn cản, tự nhiên cởi hết quần áo, mở vòi hoa sen.

Lục Minh tựa vào bồn rửa tay, cách một lớp kính nhìn bóng hình mê người đang gột rửa, ánh mắt u ám nhíu lại.

Cánh cửa bị đẩy ra, Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu, giây tiếp theo đã bị đè lên bức tường men sứ, nhiệt độ ấm áp của người kia truyền đến, bao quanh anh.

Nụ hôn vồ vập không chỉ dừng ở cổ, dọc một đường theo người đi xuống. Đồ vật nóng bỏng của hai người cương cứng, rất nhanh được ma sát, Diêu Cẩn Hi thở dốc, thoải mái tận hưởng nó, được người làm tới sướng, toàn thân anh sắp không chịu nổi.

Nhiệt độ cơ thể nóng muốn nổ.

Lục Minh nắm chặt tay anh, toàn lực ra vào chiếm hữu cơ thể anh không ngừng nghỉ.

Sau nửa giờ, nước trên người còn chưa lau hết, Diêu Cẩn Hi nhắm mắt, nằm úp sấp trên giường, thở dốc. Điên cuồng! Không thèm bôi trơn, trực tiếp làm trong phòng tắm … Lục Minh từ phía sau dán lại, khẽ hôn sau cổ anh, muốn làm thêm hiệp nữa, Diêu Cẩn Hi từ chối đẩy hắn, giọng khàn khàn: “Đừng rộn.”

Lục Minh khẽ cười, hỏi: “Thật không muốn?”

“Không uống rượu với khách khứa à? Sao lại tới đây?”

Lục Minh dùng tay xoa mái tóc ướt của anh, cảm thấy rất mỹ mãn, cười nói: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, uống rượu cùng đám đó  sao sướng bằng lăn giường cùng anh được.”

Diêu Cẩn Hi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, Lục Minh tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu tôi không đến, làm sao phát hiện anh cùng người ta có một chân.”

“Một chân gì?” Diêu Cẩn Hi nhăn mi, không kiên nhẫn đáp: “Tên đó là Angus, em họ tôi.”

“Em họ?”

Diêu Cẩn Hi khoát tay, ý bảo Lục Minh lăn khỏi người mình, anh ngồi dậy, dịch người lên đầu giường, trầm mặc một hồi, nói: “Không tính là thân thiết, cậu ta nhỏ hơn tôi ba tuổi, mẹ cậu ta là người nhà tôi, gả đến Bắc Âu thì phải, khi còn nhỏ bọn tôi thường chơi chung, cậu ta rất dính người, sau này phát triển thành bệnh biến thái …”

Thời niên thiếu, Diêu Cẩn Hi tuy lạnh lùng nhưng không đến mức không có nổi một người bạn, nhưng tất cả là nhờ phước người em họ này, bạn trai bạn gái bên cạnh anh ngày một ít đi, tất cả đều do cậu ta đe dọa đuổi đánh. Sau này, không còn ai dám đến gần Diêu Cẩn Hi. Mới đầu, Diêu Cẩn Hi mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng thằng cha này càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng, thậm chí gã còn thuê người theo dõi nhất cử nhất động của anh. Đến khi phát hiện phòng mình bị gắn camera quay trộm, Diêu Cẩn Hi không thể nhịn được nữa.

“Lần thứ ba tôi phát hiện có camera mini gắn trong phòng, tôi lập tức báo cảnh sát. Sau nhờ quan hệ trong nhà cậu ta mới được miễn án. Chuyện này ngày đó rất ầm ĩ, trong nhà không ít người trách tôi không quan tâm thể diện gia tộc, nhưng cậu ta cũng không yên ổn, bị người nhà đưa đi bảy, tám năm không được trở về Anh, cuối cùng mọi chuyện mới êm xuôi.”

Lục Minh nghe được hơi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy? … Hai người, thực sự không có gì?”

Diêu Cẩn Hi nhìn vẻ mặt nghi ngờ mình và tên điên kia có ái muội thì tức giận: “Tôi nhìn cậu ta đã thấy phiền, sao có thể có cái gì, nhưng phải cám ơn cậu ta, nếu không phải gã bám riết không buông, tôi cũng không phát hiện mình thích đàn ông, về sau chưa chắc có thể thản nhiên chấp nhận tính hướng như vậy.”

Lục Minh cười, ghé sát vào tai Diêu Cẩn Hi, ánh mắt mang vài phần biếng nhác, khẽ dao động: “Cậu ta chắc chắn không thể ngờ, sau này anh lại thành như thế này.”

Diêu Cẩn Hi liếc hắn: “Anh đắc ý quá nhỉ.”

“Cậu em anh nói anh mang về một người lại đổi một người là ý gì? Hả?”

“Không thể nào.” Diêu Cẩn Hi nói: “Có gã, người khác không dám tiếp cận tôi, sau khi gã đi thì …”

Diêu Cẩn Hi nói được một nửa thì ngừng, Lục Minh truy hỏi: “Thì làm sao?”

Nhìn vẻ mặt dần xấu của anh, Lục Minh đã hiểu: “… Thì anh liền để ý Tề Thụy? Người cậu em họ anh nói anh mang về ba năm trước là cậu ta à?”

“Cậu ta trở về thăm bạn học thôi, không liên quan đến tôi. Chẳng qua lúc ấy bà tôi mới qua đời, cậu ta liền qua đây viếng một chút.”

“Anh đây là đang giải thích với tôi hả?” Lục Minh cười, hôn lên trán anh, ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết, thầm nghĩ, chả trách cái tên Angus kia trở thành biến thái: “Yên tâm, tuy khi đó tôi nghe cậu ta về Anh với anh thì tức muốn điên, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, tôi không phải người nhỏ nhen, dù có ăn giấm cũng phải nhìn cho kĩ.”

“Xem ra da mặt anh không phải dày bình thường.” Diêu Cẩn Hi nói.

Lục Minh sảng khoái xem đây là lời khen, liên tục gật gù: “Vậy mới nói, hai ta chính là đất trời tạo thành một đôi.”

Hắn nói xong, đến gần người Diêu Cẩn Hi, thở nhẹ bên tai anh: “Thêm một lần nữa, thế nào?”

Diêu Cẩn Hi cười, vươn tay ôm thắt lưng hắn.

Mặc kệ cuộc hôn nhân của họ vì lợi ích hay vì cái gì, nhưng ở trên phương diện thân thể mà nói, bọn họ cực kì phù hợp, đã có khoái cảm, anh đương nhiên sẽ không kìm nén.

******

Khi Lục Minh dậy thì Diêu Cẩn Hi vẫn còn say ngủ, Lục Minh không đánh thức anh, giúp anh kéo chăn lên che đi thân thể đầy ái muội, xuống giường tắm rửa thay quần áo, sau đó ra ngoài.

Tối hôm qua đám người quẩy tưng bưng, hiện tại chắc chưa dậy nổi, Lục Minh đến hoa viên, thấy bà mình và ông nội Diêu Cẩn Hi đang vui vẻ ăn điểm tâm, hắn đi đến gần, chào hỏi hai ông bà.

Ông cười hỏi hắn: “Arthur đâu?”

Lục Minh ngượng ngùng vươn tay vuốt gáy, thật thà khai: “Arthur hơn mệt, vẫn còn ngủ.”

Bà Lục bưng trà hắng giọng một tiếng, trách cứ hắn: “Mấy đứa nhỏ kia cũng thật ầm ĩ, không thèm để ý đây là nơi nào.”

Ông Diêu ở bên vội biện giải: “Không sao đâu, người trẻ tuổi dồi dào sức sống là chuyện bình thường, đã lâu rồi ở đây không được náo nhiệt thế.”

Gia đình quý tộc so với nhà bình thường càng chú trọng lễ nghi quy củ, kỳ thực Lục Minh cũng biết, đám bạn của hắn đêm qua quậy phá hơi nhiều, bây giờ một đám nằm la liệt trong phòng khách ngù như chết, may là người đến dự hôn lễ của Diêu Cẩn Hi không nhiều, và ông nội của anh không để ý.

Thực ra, Lục Minh cũng chẳng để ý người khác nghĩ gì về mình, chẳng qua hắn không muốn gây phiền toái cho Diêu Cẩn Hi.

“Bao giờ hai đứa trở về?” Bà Lục hỏi

Lục Minh ngẫm nghĩ nói: “Bọn con còn một tuần nghỉ phép, Arthur nói muốn ở đây chăm sóc hai người …”

Nhìn hắn muốn nói lại thôi, ông Diêu cười nói: “Hai đứa muốn đi hưởng tuần trăng mặt phải không?”

Lục Minh lộ ra vẻ mặt xấu hổ vì bị vạch trần: “Đương nhiên con và Arthur ở lại cũng vì muốn ở cạnh hai người mà…”

“Được rồi, được rồi, dù sao cũng chỉ có một tuần, hai đứa đi chơi đi, không cần ở lại đây, thằng bé Arthur cũng không thích chỗ này, có bà ở lại với ta là được, đi chơi đi.”

“…Vâng, cám ơn ông.”

Hắn kỳ thật cố ý nói như vậy, là để khiến ông lên tiếng. Nếu thế, Diêu Cẩn Hi mới có thể cam tâm tình nguyện theo hắn đi “trăng mật”.

Việc hưởng tuần trăng mật vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của họ, bọn họ tổng cộng có hai tuần nghỉ, lúc trước đi New York sau lại qua bên này đăng kí kết hôn đã hết nửa thời gian, dư lại một tuần thì Diêu Cẩn Hi muốn ở lại chăm sóc ông mình, Lục Minh đương nhiên không ý kiến, nhưng tối hôm qua nghe được chuyện của anh và tên em họ thần kinh, Lục Minh đột nhiên không muốn ở đây nữa.

Lấy được sự cho phép của ông Diêu, Lục Minh vui vẻ cùng hai người nói chuyện một lúc, thấy thời gian qua đi không ít, có lẽ Diêu Cẩn Hi đã tỉnh, hắn lại lắc lư trở về.

Lúc lên tầng, xui xẻo không ngờ lại đụng mặt tên em họ của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh vốn dĩ không muốn để ý gã, đối phương lại đứng trước mặt hắn, khiêu khích hỏi: “Anh tên là gì?”

Lục Minh dừng bước, xoay người đánh giá cậu ta. Ngoại tình không tồi, song vừa nhớ đây là biến thái thì nhìn sao cũng thấy không vừa mắt: “Này cậu em họ, thật sự không biết tên tôi là gì? Đừng nói là tên, sợ là tổ tông mười tám đời nhà tôi đã bị cậu điều tra hết rồi chứ.”

Cậu ta bị hắn vạch trần, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu, mỉa mai trả lời: “Anh và anh tôi kết hôn chỉ vì lợi ích, hai người …”

“Thì sao? Liên quan gì tới cậu?” Lục Minh không khách khí cắt đứt lời gã, sau đó lại nở nụ cười, quơ quơ chiếc nhẫn trên tay: “Arthur là người của tôi, dám nhòm ngó vợ người khác, thiếu đòn sao?”

“Tôi không tin anh Arthur thật tâm muốn kết hôn với anh, người anh ấy thích trước nay vẫn là tên ấy …”

“Di tình biệt luyến, nghe qua chưa?” Lục Minh lần thứ hai cắt đứt lời hắn: “Nhìn xem, tôi đẹp trai hơn tên kia đúng không? Đương nhiên cũng đẹp trai hơn cậu, nếu không anh của cậu sao lại chọn tôi? Cậu nếu có ý với anh mình thì nên tin tưởng ánh mắt anh ấy mới phải, cậu nói xem có đúng không?”

“Đủ rồi.” Giọng nói đột ngột vang lên, Lục Minh và Angus đồng thời ngẩng đầu, Diêu Cẩn Hi đã đứng ở cầu thang, chậm rãi đi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Angus: “Trước đây tôi đã nói rất nhiều lần, không cần tiếp tục dây dưa với tôi, tôi không ngại báo cảnh sát một lần nữa.”

Vừa nghe đến báo cảnh sát, sắc mặt Angus đột ngột thay đổi, ánh mắt đầy bi thương nhìn Diêu Cẩn Hi, Lục Minh thực không còn gì để nói, vươn tay vòng qua thắt lưng Diêu Cẩn Hi: “Đi, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.”

Diêu Cẩn Hi bình tĩnh gật gật đầu: “Ừ.”

Không có thêm phản ứng dư thừa, hai người cùng bước lên lầu, Lục Minh có chút hả hê, vốn còn định like cho diễn xuất của mình và Diêu Cẩn Hi, cùng nhau lừa em họ của anh, kĩ năng diễn đáng được phong ảnh đế!
Bình Luận (0)
Comment