Trán Diêu Cẩn Hi rịn mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu chặt, khó khăn hít thở. Lục Minh lần này không dám đụng vào vết thương của anh, nhanh chóng gọi cho tài xế, đầu dây chưa kịp nói đường vẫn kẹt thì hắn đã báo lát nữa đến bệnh viện đón họ, sau đó gọi cho 120.
May mắn xe cứu thương đến rất nhanh, Diêu Cẩn Hi được nâng lên xe, xuất phát đến bệnh viện gần nhất.
Quả nhiên đã gãy xương, là mắt cá chân trái, cũng may vết thương không nặng, sau khi băng bó xong, bác sĩ dặn dò một số điều, chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không ảnh hưởng đến việc đi đứng về sau, hai người thở phào nhẹ nhõm.
“Nửa tháng tới hạn chế đi lại, tốt nhất ở nhà dưỡng thương đúng không?” Lục Minh lặp lại một lần, đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ mới thôi, hắn đặt tay lên vai Diêu Cẩn Hi: “Lát nữa anh gọi điện cho thư kí, bảo cô ấy mình cần nghỉ ngơi nửa tháng.”
“Không được.” Diêu Cẩn Hi phản đối: “Lần trước vừa đi New York vừa đi London đã mất hơn nửa tháng, tôi cũng đâu bại liệt.”
“Nhưng chân anh bị thương, muốn để lại di chứng à?”
“Nhiều nhất chỉ nghỉ hai ngày, ở văn phòng tôi cũng ngồi suốt, sẽ không sao.”
Lục Minh thấy anh cứng đầu rất tức giận, nhưng việc Diêu Cẩn Hi đã quyết hắn cũng không dễ lay chuyển. Biết có nhiều lời cũng vô dụng, hắn bèn kéo bác sĩ ra một góc tra hỏi những việc nên làm và không nên làm, lải nhải đến mức người ta sắp hết kiên nhẫn mới chịu thôi. Sau đó hắn còn kiếm một chiếc xe lăn, đỡ Diêu Cẩn Hi ngồi lên, mình thì đẩy anh đi.
Xe đã chờ sẵn ở cổng lớn, Lục Minh đẩy xe đến cạnh xe hơi, mở cửa, một tay ôm vai một tay ôm chân, Diêu Cẩn Hi hết hồn, ngăn lại: “Anh muốn làm gì?”
“Bế anh.” Lục Minh trả lời rất đương nhiên.
“Anh cảm thấy mình bế được tôi sao?” Diêu Cẩn Hi vô lực, nhắc hắn: “Xem lại chiều cao cân nặng của tôi đi.”
Lục Minh nhoẻn miệng cười, môi dán bên tai anh: “Cẩn Hi, anh đang nghi ngờ sức khỏe người đàn ông của mình à?”
Vừa dứt lời, hắn đã một phát nhấc bổng anh, cẩn thận đặt vào xe, Lục Minh hành động rất bình tĩnh, ngược lại, Diêu Cẩn Hi lần đầu tiên trong đời cứng đơ người, toàn thân căng cứng. Mãi đến khi đã yên vị trên ghế anh mới thở phào như trút được gánh nặng.
Tài xế nhìn không chớp mắt khởi động xe, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khuôn mặt chuyên nghiệp như cũ, Lục Minh không thèm giữ ý ngồi sát bên cạnh Diêu Cẩn Hi, cười nói: “Sao anh cứng đờ vậy?”
“Sợ anh trượt tay, què thêm lần nữa.”
“Yên tâm.” Lục Minh cười toe toét: “Ngã lần nữa tôi làm đệm thịt cho.”
“…”
Lục Minh cười đủ mới khôi phục bộ dạng đừng đắn, quàng tay quanh thắt lưng Diêu Cẩn Hi, nhân lúc anh còn đang ngạc nhiên liền rút điện thoại từ túi áo anh, ý bảo: “Gọi điện cho cậu em tốt của anh, nói cho nó biết chuyện gì vừa xảy ra, hỏi xem định xử lý thế nào?”
Diêu Cẩn Hi đắn đo một lúc, cuối cùng ấn số Quý Nhiễm mới lưu hôm qua, điện thoạt tút tút một hồi thì có người tiếp, giọng nói bên kia khàn khàn, có vẻ vừa bị đánh thức: “Anh Arthur, có việc gì không?”
Diêu Cẩn Hi cầm di động không nói gì, Lục Minh vươn tay cướp, nói: “Xin chào, tôi là Lục Minh.”
“A, chị dâu, có việc gì sao?”
“Anh họ cậu hôm nay bị một đám nữ sinh xô ngã, trên tay bọn họ cầm tờ báo có hình chụp lén của cậu và Arthur, họ hùng hổ đến chất vấn quan hệ giữa hai người, Arthur bị ngã xuống bậc thang, chân gãy xương.”
Bên kia trầm mặc ba giây, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Anh đưa máy cho anh ấy, em có chuyện cần nói.”
Diêu Cẩn Hi nhận điện thoại, Lục Minh không nghe được, chỉ thấy Diêu Cẩn Hi an ủi: “Không sao, vết thương không nặng, chỉ mấy ngày sẽ khỏi, cậu đừng lo lắng.”
Hai người trò chuyện ước chừng mười phút, đa phần là Quý Nhiễm độc thoại, còn Diêu Cẩn Hi yên lặng nghe, lâu lâu sẽ trả lời, Lục Minh nhìn anh như vậy bỗng cảm thấy hơi ân hận, sớm biết thế đã đếch thèm gọi cho thằng nhóc kia.
Chờ đến khi hai người kết thúc, Lục Minh mới nói: “Có chuyện gì hay ho à, sao nói lâu vậy?”
Diêu Cẩn Hi buồn cười: “Không phải anh muốn cậu ấy giải quyết sao, nó chỉ giải thích với tôi thôi.”
“Nó nói thế nào?”
“Bảo những cô gái kia là fan của nó, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đọc được tin kia hiểu lầm mới gây chuyện, cậu ấy sẽ đưa bài đính chính lên báo, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho tôi.”
Lục Minh nghe vậy nhăn mi: “Anh và nó đều là đàn ông, chụp hình đứng gần thôi cũng thành scandal?”
Rốt cuộc là hắn cổ hủ hay thế giới này thay đổi quá nhanh?
Diêu Cẩn Hi nhún vai: “Sao tôi biết được, đàn ông với đàn ông còn có thể kết hôn, chút scandal có là gì?”
Nói thì nói thế, nhưng cũng là ngụy biện, Lục Minh cảm thấy thằng em họ nào của Diêu Cẩn Hi cũng là tai họa, sau này vẫn nên khuyên Diêu Cẩn Hi tiếp xúc ít thôi…
Xe dừng lại ở dưới chung cư, đã có lần đầu nên bây giờ Diêu Cẩn Hi bình tĩnh hơn hẳn, lúc Lục Minh ôm anh cũng chủ động ngã về phía hắn, Lục Minh nhìn biểu hiện của anh rất hài lòng, bế người vào thẳng chung cư, đến cửa thang máy mới dừng lại, tài xế mang xe lăn phía sau kìm chế khóe miệng run rẩy, nhìn Lục Minh đặt anh xuống.
Về đến nhà đã là gần sáng, Lục Minh nhắn tin cho thư kí báo nghỉ đến chiều mai mới đi làm, lại ngăn bệnh nhân đang ngồi xe lăn định cầm quần áo vào phòng tắm, buồn cười nói: “Anh thành thế này thì tắm rửa kiểu gì?”
Diêu Cẩn Hi cúi đầu nhìn cái chân bị băng bó của mình chằm chằm, hơi buồn bực, Lục Minh bèn chỉ vào mình, cười nói: “Để tôi giúp đi.”
Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, dừng ba giây. Trong lúc Lục Minh nghĩ anh sẽ quay lưng đi thẳng, anh đã thản nhiên cởi tây trang, sau đó dưới ánh mắt chòng chọc của Lục Minh, caravat rơi xuống, cúc áo từng nút từng nút được cởi ra, cho đến khi nửa thân trên bại lộ: “Quần nhờ anh.”
“…” Lục Minh đẩy xe lăn vào phòng tắm.
Bên trong mịt mù hơi nước, Lục Minh cầm khăn bông lau rửa cho Diêu Cẩn Hi, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này so với lăn giường còn gợi tình hơn nhiều, mà Diêu Cản Hi còn chả thèm xấu hổ, nhắm mắt hưởng thụ hắn hầu hạ, hắn có muốn trêu cũng không được.
Cẩn thận không đụng vào chân trái Diêu Cẩn Hi, Lục Minh đỡ anh lên, cởi quần ra một nửa, sau đó đỡ anh ngồi lại, thấm ướt khăn bắt đầu lau phần dưới.
Khi chạm vào phần quan trọng nhất, Diêu Cẩn Hi chẳng tỏ vẻ gì, dù sao hai người đã lăn lộn bao nhiêu lần, ngược lại, Lục thiếu gia ngồi xổm trước mặt anh tự nhiên luống cuống, không lau trên cũng chẳng lau dưới, không biết đặt tay thế nào, rõ là đang xấu hổ.
Diêu Cẩn Hi ngó Lục Minh, tò mò hỏi: “Anh ngượng à?”
“… Không có.”
“Mặt anh đỏ kìa.”
“Tôi uống rượu.”
“Tiệc đã qua vài tiếng, ở bệnh viện anh cũng đâu như vậy.”
“Trật tự đi.”
“Tôi không lộn xộn, là anh tự loạn.”
Lần đầu tiên, Lục Minh phát hiện mình cũng có ngày bị tên kiệm lời Diêu Cẩn Hi khiến cho á khẩu.
Cuối cùng, hắn không thể chịu được nữa, ném khăn ướt lên người Diêu Cẩn Hi: “Anh tự lau đi, lau xong bảo tôi.” Sau đó như chạy trốn rời khỏi nhà tắm.
Diêu Cẩn Hi tuy không hiểu nhưng cũng thấy buồn cười, cuối cùng chỉ có thể tự thân vận động.
Mười phút sau Lục Minh tiến vào, Diêu Cẩn Hi đã tự mình lau rửa xong xuôi, ánh mắt vô tội chờ hắn mặc quần cho mình, Lục Minh bất đắc dĩ tiến lên, hết sức cẩn thận nâng lên đặt xuống kéo quần vân vân. Xong xuôi mọi việc, trán Lục Minh đã lấm tấm mồ hôi, không biết là do nóng hay còn nguyên nhân nào khác.
“Đến giờ anh còn thẹn thùng làm gì?” Trở về phòng, Diêu Cẩn Hi hỏi Lục Minh đang chậm rì rì mặc đồ ngủ: “Anh có biết phản ứng của anh rất kì lạ không?”
Lục Minh: “Không biết … Mà đúng là hơi kì.”
Hắn lại nghĩ nghĩ, sau đó vươn tay niết cằm Diêu Cẩn Hi, bất mãn nói: “Anh liệu có bình tĩnh được không? Tôi vẫn thích dáng vẻ anh thắt caravat cho tôi trong phòng nghỉ hơn.”
Ngồi trên xe lăn, Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của người trước mặt, nở nụ cười khiến vạn vật tan chảy, ra hiệu Lục Minh khom lưng xuống, kéo cổ áo hắn khẽ hôn lên, nỉ non nói: “Vậy thế này có thích không?”
Lục Minh ngây ra một lúc mới bắt đầu đáp trả, âm thanh môi dán môi xen lẫn lời nói: “Ước còn không được.”
Nhớ đến cái chân bị băng bó của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh cẩn thận bế anh lên giường, chọn một tư thế an toàn, tự tay cởi cái quần vừa mặc cho anh xuống, hai người đều có phần kích động, Khi bị hắn đè lên người Diêu Cẩn Hi đột nhiên đẩy ngực hắn, nhắc: “Sắp sáng rồi, anh còn phải đi làm.”
“Tôi đã bảo thư kí buổi chiều mới đi.” Lục Minh mơn trớn anh: “Cùng lắm thì … nghỉ làm thôi.”