Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 114

CHƯƠNG 114: TUYỆT KHÔNG PHỤ NÀNG

Editor: Luna Huang
Bên tai của Mạnh Thanh Hoan nhất thời đỏ lên, khó trong đáy lòng trong lúc nhất thời nàng thổi phù một tiếng bật cười.

Dạ Quân Ly hơi thả lỏng lực đạo ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, ai biết Mạnh Thanh Hoan đột nhiên xoay người đè lại cánh tay của Dạ Quân Ly áp hắn ngã xuống giường, cả người nhào vào lồng ngực của hắn.

Hai tròng mắt sáng sủa động nhân lóe ra tiếu ý mê người, hồn xiêu phách lạc say lòng người, môi của nàng nhẹ nhàng phủ lên trên môi khêu gợi của Dạ Quân Ly một cái, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn hắn.

“Dạ Quân Ly, ta thích ngươi. Ở trên đời này ta chỉ muốn đụng ngã một nam nhân là ngươi!” Mạnh Thanh Hoan không biết trúng tà gì, nhìn dung nhan yêu nghiệt tuấn dật vô song của yêu nghiệt, quỷ thần xui khiến nàng nói ra lời như vậy.

Đợi nàng kịp phản ứng nhất thời cảm thấy 囧, lập tức ngồi xuống, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường vụ án.

Dạ Quân Ly vung tay lên ôm eo thon thả của nàng kéo vào trong lòng, môi ấm áp bên vanh tau nàng nhẹ nhàng hôn một cái, tiếng nói trầm thấp dị thường ôn nhu chăm chú: “Mạnh Thanh Hoan, cuộc đời này của Dạ Quân Ly ta quyết không phụ nàng.”


Mắt Mạnh Thanh Hoan hơi thấp, nàng trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu như, nếu ta phụ ngươi?”

Mắt đẹp của Dạ Quân Ly khẽ động, mâu quang liễm liễm, đột nhiên ôm nàng càng chặt hơn, trầm giọng nói: “Nàng có thể phụ ta nhưng ta sẽ không bao giờ phụ nàng!”

Lòng của Mạnh Thanh Hoan khó chịu. Nàng vùi ở trong ngực của hắn, nhắm mắt tất cả bản thân trải qua cho tới bây giờ nàng còn cảm thấy thoáng như trong mơ, cảm thấy đây hết thảy đều là một giấc mộng.

Tương lai, vận mệnh. Đến tột cùng là quỹ đạo như thế nào, nàng đang mong đợi cũng lo âu!

Suy nghĩ miên man, Mạnh Thanh Hoan mơ mơ màng màng đã ngủ trong lòng Dạ Quân Ly, thẳng đến nghe một tràng tiếng gõ cửa nàng mới giật mình tỉnh giấc.

Vọng Thư Uyển.com
Ngoài cửa truyền đến thấp giọng hơi gấp của Trường Lan: “Vương gia, sự tình khẩn cấp.”

Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, thấp giọng hỏi: “Trường Lan biết ngươi ở chỗ này của ta?”


Dạ Quân Ly cười nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nói: “Bằng hữu hơn mười năm, nếu hắn đoán không được tâm tư của ta, vậy sống uổng.”

Mạnh Thanh Hoan co rút khóe môi, nàng xuống giường cùng Dạ Quân Ly mở cửa phòng ra. Trong tay Trường Lan bưng một chén thuốc nóng nảy đi đến.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Quân Ly dò hỏi.

Trường Lan xoay người đem chén thuốc đến thần sắc thu lại, trầm giọng nói: “Có người muốn hại Lưu Cảnh, trong thuốc này có chuyện.”

Mạnh Thanh Hoan khiếp sợ nhìn về phía Trường Lan, sau đó nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay hắn, chén thuốc đen thùi còn hiện lên nhiệt khí, vị đạo thảo dược truyền đến như chén thuốc một dạng.

Sắc mặt của Dạ Quân Ly trấn định, hắn híp một cái nói: “Nói nghe một chút!”

Trường Lan thán nói: “Ta cố ý dựa theo phân phó của ngươi, mở dược phương để hạ nhân của Mạnh phủ tiên dược, mới vừa rồi bọn họ đưa tới chén thuốc sinh ra cam thảo.”

Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày: “Cam thảo không phải là thuốc Đông y thông thường sao? Có cái gì kỳ quái?”

“Nhưng trong dược phương của ta không có cam thảo, mà trong chén dược này lại sinh ra thảo dược như thế không để người nghi ngờ không được. Hơn nữa, ta còn cố ý đến trù phòng của Mạnh phủ nhìn một chút, phát hiện món ngày mai cho Tô Hòa uyển còn có cá trích!” Trường Lan buông chén thuốc xuống thuận lợi bưng trà lạnh trên bàn lên uống một ngụm.

Mạnh Thanh Hoan biết Trường Lan sẽ không vô duyên vô cớ đề cập cá trích, đột nhiên nàng nhớ lại ý tứ thực vật tương khắc ở hiện đại, linh quang trong óc lóe lên, kinh hỏi: “Cam thảo cùng cá trích có phải để người trúng độc hay không?”

Bình Luận (0)
Comment