Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 131

CHƯƠNG 131: PHONG CÔ NƯƠNG 2

Editor: Luna Huang
Trước cửa Hiên vương phủ, người ngồi ngay ngắn trong xe ngựa nghe thị nữ nói Hiên vương tới, nàng liền không kịp chờ đợi xốc mành lên, xuống xe ngựa, nhìn nam nhân đến gần nàng cảm thấy chợt như mộng.

“Ly ca ca.” Thanh âm hỉ cực nhi khấp mang theo quá nhiều tâm tình, nàng nóng nảy chân đi đến chỗ Dạ Quân Ly ôm hông to lớn của Dạ Quân Ly, vùi ở trong ngực của hắn, không ngừng khóc.

Dạ Quân Ly muốn kéo nàng ra nhưng lại nghe tiếng khóc bi thương của nàng có chút không đành lòng, chỉ có thể khẽ vỗ nhẹ vai của nàng hỏi: “Nguyệt Nùng, ngươi tại sao trở về?”


Phong Nguyệt Nùng khóc càng thương tâm, không ngừng ủy khuất: “Ly ca ca, ngươi cũng không biết, ca ca cùng phụ thân giấu tin tức ngươi còn sống, nếu không phải là ta xuống núi nghe được nghe đồn ta còn không biết ngươi còn sống, lòng ta nóng như lửa đốt muốn đến gặp ngươi, liền suốt đêm chạy về.”

Từ lúc nàng bị đưa đến Mê Vụ sơn, vẫn thanh tâm quả dục tu hành tưởng cứ như vậy qua một đời. Bởi vì người nàng yêu đã lòng của nàng lòng của nàng cũng chết theo.

Thẳng đến nghe được hắn chết hắn chết phục sinh, nàng không kịp chờ đợi chạy về.

“Ca ca ngươi không biết ngươi hồi kinh?” Dạ Quân Ly cúi đầu, mi phong vung lên hơi giận hỏi nàng.

Phong Nguyệt Nùng sợ hắn tức giận chỉ có thể uyển chuyển trả lời: “Trên đường tới ta đã khiển người thông tri ca ca rồi, ta vốn nên ngày mai vào kinh, nhưng ta biết ca ca nhất định không cho phép ta tới gặp ngươi, nên vào kinh sớm một ngày, len lén tới thăm ngươi.”

“Nguyệt Nùng, ngươi quá tùy tính rồi. Ta để Lăng Túc tiễn ngươi hồi phủ trước, có lời gì, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt mới nói.” Dạ Quân Ly nói, gỡ cánh tay nàng đặt trên lưng mình ra.

Phong Nguyệt Nùng cũng không y theo, ôm chặt hắn hơn: “Ly ca ca, để ta ôm một chút, ta sợ đây là một giấc mộng.” Thanh âm nàng chọc người đau lòng làm cho không người nào có thể cự tuyệt, Dạ Quân Ly chỉ có thể tạm thời theo nàng, an ủi tâm tình của nàng.

Một cái góc trên đường phố đậu một chiếc xe ngựa. Trong mã xa chính là Mạnh Thanh Hoan chuẩn bị đến Hiên vương phủ vấn an Dạ Quân Ly.


Vọng Thư Uyển.com
Nàng ngồi yên trong xe, vén rèm, nhìn một màn trước cửa Hiên vương phủ cách đó không xa, tâm nhất thời phiền táo khó chịu.

Chỉ là nàng không nói được một lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ, bởi vì là góc nhai đạo, vị trí đặc thù, nên Mạnh Thanh Hoan có thể thấy bọn họ mà Dạ Quân Ly nhìn không thấy bên này.

“Cô nương, ngươi không nên hiểu lầm.” Vân Thường lo lắng muốn chết, nàng cũng thật không ngờ, sẽ vào hôm nay gặp được một bức tranh như vậy.

Mạnh Thanh Hoan cạn tiếu hai tiếng, mắt không chớp nhìn người ôm nhau, không khỏi cảm thấy châm chọc.

“Ta có cái gì để hiểu lầm?” Mạnh Thanh Hoan buông màn xe xuống, nhắm mắt lại, tựa ở nhuyễn tháp, giờ khắc này, lòng của nàng xuất kỳ bình tĩnh.


Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan buông mành xuống, vội vội vàng vàng giải thích: “Nàng là nữ nhi của giám chính Phổ An giám Phong Thanh Dương, muội muội của Phong Nguyệt Bạch tên là Phong Nguyệt Nùng. Vương gia đối xử với nàng bất đồng là bởi vì Phong Nguyệt Nùng có ân với vương gia, ba năm trước đây, Phong Nguyệt Nùng vì cứu vương gia mà bị thương chân, từ đó về sau đi đứng bất tiện.”

Vân Thường hy vọng giải thích rõ, không cho Mạnh Thanh Hoan sản sinh hiểu lầm với vương gia bọn họ. Nàng nhìn lại, vương gia nhà bọn họ đối với Phong Nguyệt Nùng chỉ là ân tình mà không phải là nam nữ chi tình.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan đã có nhận tri của mình: “Vân Thường, ngươi không cần giải thích, Ân cứu mạng lớn hơn trời, huống chi là người thân phận như Dạ Quân Ly vậy, càng không có khả năng bạc đãi Phong Nguyệt Nùng. Hơn nữa Phong Nguyệt Nùng một cô nương gia vì hắn tàn phế chân, sau này còn có thể gả đi ra ngoài sao? Mặc kệ Dạ Quân Ly đối với nàng có tình hay không, làm một nam nhân, trách nhiệm là nhất định phải chịu!”

Nàng dừng một chút, thanh âm đột nhiên chìm vài phần hỏi: “Vương gia nhà các ngươi, có phải cũng có ý này hay không?”

Bình Luận (0)
Comment