Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 133

CHƯƠNG 133: KHÔNG NỢ NHAU NỮA

Editor: Luna Huang
Trong đám người đều là xem náo nhiệt, không có người nào đi ra ngăn cản.

Hài tử bị đánh rất quật cường may là bị đánh thành như vậy, không khóc cũng kêu, chỉ hung hăng trừng mắt người nọ, nhãn thần ngoan.

Tráng hán thấy hài tử dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, không khỏi giận dữ tuyên bố phải giáo huấn hắn thật tốt. Mạnh Thanh Hoan nhìn khồn được thanh âm nàng u lãnh nộ xích: “Dừng tay.”

Khi nói chuyện, Vân Thường từ lâu tiến lên bắt được tay của tráng hán, nàng là luyện gia tử, thủ kình khá lớn, túm một cái để tráng hán kia đau nhe răng trợn mắt.


“Hài tử này trộm ngươi bao nhiêu tiền?” Ánh mắt u lãnh của Mạnh Thanh Hoan đảo qua tráng hán bị Vân Thường kiềm chế.

Tráng hán kia đau thẳng đổ mồ hôi lạnh, nói cũng không lưu loát, vươn năm ngón tay nói lắp bắp: “Năm, năm lượng.”

Mạnh Thanh Hoan nhướng mày, gỡ gỡ tóc mai bên tai nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, hài tử này thiếu ngươi tiền ta thay hắn trả, bất quá, ngươi thiếu hắn ta cũng phải đòi lại.”

Nàng mím môi, câu dẫn ra một tia cười lạnh kêu: “Vân Thường, trả thù lao.”

Vân Thường minh bạch ý của nàng, nàng buông lỏng tay, từ trong lòng móc ra một thỏi bạc, ném cho hắn.

Tráng hán kia thấy tiền sáng mắt, hai tay đón lấy, sắc mặt đúng là cười hèn mọn. Ai biết Vân Thường đột nhiên dương tay cái tát quật trên mặt của hắn, chỉ nghe một thanh âm thanh thúy vang lên, chấn đến người nọ màng tai ông ông còn không biết xảy ra chuyện gì?

“Như vậy, hai bên không nợ nhau nữa.” Vân Thường vỗ vỗ tay, ngồi xổm xuống đỡ hài tử trên đất lên.

Trong đám người nhất thời bộc phát ra thanh âm ủng hộ, bởi vì một tát này thực sự đẹp.

Tâm tình của ủ dột của Mạnh Thanh Hoan thoải mái không ít, nàng để Vân Thường đưa hài tử lên xe ngựa. Trong đám người có người nhận ra Mạnh Thanh Hoan, cả kinh nói: “Đây không phải là cửu tiểu thư của Mạnh phủ sao?? Chính là nghe đồn người có phúc được trời phù hộ, có người nói đắc tội nàng đều bị trời phạt.”

Vọng Thư Uyển.com

Tin tức này truyền ra, đoàn người nhất thời sôi trào lên, tráng hán bị đánh càng sợ đến cả người run run, có loại cảm giác tai vạ đến nơi.

Mạnh Thanh Hoan không để ý đến bọn họ, phân phó mã xa tiếp tục đi, cách xa tiếng động lớn rầm rĩ, Mạnh Thanh Hoan tế tế đánh giá hài tử này, hỏi thăm hắn: “Tại sao phải trộm tiền của người ta?”

Hài tử kia lóe một đôi mắt đen như mực, chút nào cũng không sợ, thanh âm có chút non nớt nói: “Ta không có trộm, tiền là ta nhặt được. Nương ta bị bệnh, ta muốn mua cho nàng chút đồ ăn ngon.” Hắn nói cúi đầu, gương mặt ủy khuất.

Mạnh Thanh Hoan có chút đau lòng, nhẹ nhàng xoa gò má của hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Vệ Huyên.” Hài tử kia giơ một đôi mâu tử xinh đẹp lên, hướng về phía nàng cười cười.

Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan một mảnh mềm mại, sợ nửa đường thả hài tử này xuống lại sẽ bị người khi dễ, đơn giản phân phó xa phu thay đổi tuyến đường, tiễn Vệ Huyên về nhà.

Vân Thường tuy rằng lo lắng, nhưng là không lay chuyển được Mạnh Thanh Hoan, chỉ có thể lên tinh thần cẩn thận đề phòng. Mã xa ra khỏi thành, đi tới trong núi rừng ngoài thành.


Nhà của Vệ Huyên rách nát, cũng rất bí mật, bốn phía sơn lâm rậm rạp. Trong viện hàng rào vây quanh mà thành để đặt một ít đồ hư hỏng, nhà lá thấp bé cũ nát, nhà chỉ có bốn bức tường không có gì đồ còn hình dáng bán đâu.

“ương, ta đã trở về.” Vệ Huyên đẩy cửa ra, đi tới trước giường đi thăm thân nương của mình, nhưng hắn đẩy thế nào người trên giường cũng không nhúc nhích.

Vệ Huyên sợ, kêu khóc: “Nương, ngươi làm sao vậy?”

Mạnh Thanh Hoan thông vội vàng đi tới, đưa tay dò xét mũi của nữ nhân kia, có hô hấp nhỏ nhẹ, lại đặt tay lên trán của nữ nhân kia, nóng lợi hại.

Vệ Huyên cầm lấy cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, tiếng khóc chọc người đông tích: “Tỷ tỷ, nương ta có phải sắp chết không, van cầu tỷ tỷ, ngươi mau cứu nàng có được hay không?”

Bình Luận (0)
Comment