Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 140

CHƯƠNG 140: ĐOÀN CÔNG TỬ

Editor: Luna Huang
“Hắn dĩ nhiên còn chưa chết tâm? Kinh thành ai không biết, sau này Phong Nguyệt Nùng gả cho Hiên vương, Đoàn công tử này thật đúng là cuồng dại, kinh thành nhiều tiểu thư khuê các như vậy, hắn lại hết lần này tới lần khác coi trọng một pha tử?” Tiếu ý tràn đầy châm chọc của nữ nhân truyền đến trong tai Mạnh Thanh Hoan.

Lại nghe đáy lòng Mạnh Thanh Hoan một trận lạnh, nguyên lai Phong Nguyệt Nùng phải gả cho Dạ Quân Ly là chuyện kinh thành sớm truyền.

Buồn cười nàng hôm nay mới biết!
(Luna: tội TL ghê, ổng còn đợi cứu, bà này nhiều chuyện nghe vách tường =.=!)


“Minh Châu, ngươi cần phải nói cẩn thận. Lời này nếu để cho Thiên Duệ nghe được, cẩn thận hắn cắt đầu lưỡi của ngươi.” Ngọc Lăng Phong tự tiếu phi tiếu đe dọa nữ nhân tên Minh Châu.

Lại nghe tiếng cười phong lưu của Đoàn công tử vung lên, thanh âm tới gần: “Nói xấu gì ta?”

“Nói ngươi muốn xuất gia làm hòa thượng.” Ngọc Lăng Phong nhạo báng nói rằng.

Đoàn Thiên Duệ hừ cười một tiếng, “Ta là muốn đi làm hòa thượng, vậy cũng phải có chùa miểu dám thu ta mới được a.” Hắn dứt lời cười lớn một tiếng, giọng tà mị lại nói: “Làm phiền hai vị để một địa phương, ta muốn đi tè.”

Phía sau thạch phong Mạnh Thanh Hoan nhịn không được rút khóe môi, nghe khẩu khí của Đoàn công tử này không nhỏ, nghĩ đến cũng là một nhân vậtm chỉ là Mạnh Thanh Hoan nhất thời không nghĩ tới Đoàn gia là nhân vật phương nào,

Nàng nghe phía sau thạch phong không có động tĩnh, mới nhớ tới chính sự: “Nguy rồi, thần sa thảo, ta thế nào lại quên?” Mạnh Thanh Hoan âm thầm mắng bản thân, vội vội vàng vàng cúi đầu cẩn thận tìm.

Trong lúc bất chợt, nàng nghe sau thạch phong có động tĩnh gì, quay đầu lại chỉ thấy có người đẩy dây sinh trưởng ở trên thạch bích ra.

Người nọ mặc một bộ cẩm bào bảo lam sắc, buộc ngọc quan, mi mục như họa, hai tròng mắt như sao, ngũ quan tuấn tú, trong tay nắm một thanh chiết phiến, cả người lộ ra tư thái phong lưu tà mị.

Thấy nơi này có người, hắn lộ ra một biểu tình vẻ kinh ngạc thú vị.


Vọng Thư Uyển.com
Bất quá Mạnh Thanh Hoan so với hắn còn phải kinh ngạc hơn, trách không được nàng có thể động tĩnh phía sau thạch phong, nguyên lai nơi này có động thiên khác, chỉ là cái động khẩu bị dây che lại.

Nàng tưởng nhất định là mới vừa rồi bản thân gây ra động tĩnh, cho nên mới dẫn người này tìm qua đây. Nếu như nàng đoán không sai, người này chắc là vị Đoàn công tử hữu tình với Phong Nguyệt Nùng.

“Cô nương tại sao sẽ ở phía dưới nhai phong này?” Đoàn Thiên Duệ đích thật là nghe được động tĩnh mới tìm đến cái động khẩu chui vào, hắn vốn có chỉ là hiếu kỳ nên mới vào xem, nghĩ tới đây dĩ nhiên sẽ có người.

Mạnh Thanh Hoan cũng rất muốn biết rõ ràng tại sao mình ở dưới nhai? Nên vấn đề này nàng vô pháp trả lời, nhất là nàng không biết người đối diện là địch hay hữu!

“Tìm dược.” Mạnh Thanh Hoan có chút đề phòng nhìn hắn hai mắt.

Đoàn Thiên Duệ nhìn ra cảnh giác của Mạnh Thanh Hoan, không khỏi cười cười, hắn nắm chiết phiến trong tay nói rằng: “Đi xuống chút nữa mới tìm được chút thảo dược, không biết cô nương tìm dược gì, để tại hạ giúp người tìm.”


Mạnh Thanh Hoan nhíu nhíu mày, không biết Đoàn công tử này thiên tính lấy giúp người làm niềm vui, hay có ý đồ? Bất quá dưới mắt nàng quả thực rất cần giúp đỡ, liền quyết định thử một lần.

“Thần sa thảo.” Mạnh Thanh Hoan nói ra tên của thảo dược.

Đoàn Thiên Duệ hơi nhướng mày mâu quang quan sát một chút ở bốn phía, lập tức dùng chiết phiến chỉ chỉ thảo dược khe thạch phong cách đó không xa: “Thần sa thảo thích bóng râm, thông thường sinh trưởng ở trong khe hở núi đá, cái kia chính là nó.”

Mạnh Thanh Hoan theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên trong khe đá thấy được cây cỏ hạt sắc, bởi vì chỉ mới kết nụ chưa ra hoa nên nhìn qua rất không bắt mắt.

Mạnh Thanh Hoan nhổ bụi thần sa thảo kia xuống, tỉ mỉ quan sát một chút, phát hiện nhan sắc của nụ hoa là màu tím nhạt, đặc thù hầu như nhất trí với Trường Lan miêu tả, trong bụng nàng kích động, sắc mặt lộ ra dáng tươi cười.

Bình Luận (0)
Comment