Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 171

CHƯƠNG 171: VÂN CHÂU THI HỘI

Editor: Luna Huang
Ba ngày sau.

Mỗi năm một lần Vân Châu luận học đại hội mở màn.

Mạnh Thanh Hoan sáng sớm liền đi tới nơi tổ chức đại hội, Tinh Nguyệt hồ của Vân Châu thành, có người nói đây là quang cảnh nổi danh của Vân Châu.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan thấy, cũng chính là hồ nhân tạo hai mảnh hoà lẫn, hai bên lục lâm sum xuê, xa xa núi xanh làm nền, lương đình tiểu kiều hành lang khúc, xây dựng ra nhất phó non sông tươi đẹp, phong cảnh coi như không tệ.

Có rất nhiều văn nhân nhã sĩ, quần tam tụ ngũ ngồi chung một chỗ, ngâm thơ làm đối, uống trà luận tửu, vô cùng náo nhiệt!


Mạnh Thanh Hoan hồ nghi, trừng mắt một đôi mắt kinh ngạc nhìn Dạ Mạch Hàn bên người hỏi hắn: “Đây là luận học đại hội?”

Vì luận học, nên là tụ tập trăm nhà, khẩu chiến quần hùng, hùng hồn tranh luận kịch liệt. Nhưng rất hiển nhiên, cảnh tượng trước mắt có chút chênh lệch so với Mạnh Thanh Hoan suy nghĩ!

Dạ Mạch Hàn thưởng thức chiết phiến trong tay, ánh mắt đảo qua cảnh tượng trước mắt, cười trả lời: “Ngươi có chỗ không biết, sở dĩ luận học đại hội của Vân Châu thành cử hành một tháng, là luận học vấn các không giống nhau, hôm nay luận thi văn, cũng xưng là thi hội của Vân Châu, ý nghĩa là dĩ thi hội hữu!”

“Sau đó nội dung sở luận bao quát võ công, tài đánh cờ, âm luật, mưu lược, quốc sự, trong đó người thắng được được hưởng mỹ dự Vân Châu Lục công tử. Nhưng theo ta được biết, mỹ danh công tử này cũng không dễ hưởng, nhất là thi văn.”

“Bởi vì võ công, tài đánh cờ, âm luật, mưu lược cũng có thể phân ra thắng bại cao thấp, duy chỉ có thi văn cùng quốc sự. Nhưng cải cọ lợi hại nhất vẫn là thi văn, nên mỹ dự thi văn công tử, đã trống nhiều năm.”

Mạnh Thanh Hoan đại để hiểu ý tứ Dạ Mạch Hàn nói, nếu muốn giành thứ nhất, thi văn bản thân làm phải được tất cả mọi người công nhận.

Nhưng luôn có người không phục trong đó, nên, thi văn công tư rất khó đạt được!

“Nghe ngươi vừa nói như vậy, ta là có hăng hái.” Mạnh Thanh Hoan đáy mắt sáng ngời, hiện lên một vẻ giảo hoạt.

Dạ Mạch Hàn nhíu mày, hỏi nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn lấy được vòng nguyệt quế của thi văn công tử?”

Mạnh Thanh Hoan nâng môi, chỉ cười không nói, nàng một người đến từ hiện đại, không biết thuộc bao nhiêu bài thơ hay của danh nhân, lấy vòng nguyệt quế hay không thì không biết nhưng khoe khoang vẫn có thể.


“Chúng ta đi xem.” Mạnh Thanh Hoan không kịp chờ đợi đi đến địa phương nhiều người nhất.

Nguyên lai Vân Châu thi hội sẽ là căn cứ mệnh đề làm thơ, toàn bộ thơ sẽ xếp đặt ba mệnh đề, theo thứ tự là thương tình, cảnh sắc cùng với thiên hạ.

Mạnh Thanh Hoan thấy những mệnh đề này, tư duy không ngừng toát ra, nàng gỡ gỡ ống tay áo muốn thử.

Dạ Mạch Hàn cầm lấy bút lông sói trên bàn đưa cho nàng, nói rằng: “Để kiến thức một chút tài ba của ngươi!”

Mạnh Thanh Hoan nhướng mày, không chút khách khí nhận lấy bút chấm mực, bắt đầu ở múa bút thành văn trên tuyên chỉ.

“Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn, tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân?” Dạ Mạch Hàn đứng hơi nghiêng, niệm câu thơ Mạnh Thanh Hoan viết, đáy mắt hơi kinh hãi, hắn ngẩng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mạnh Thanh Hoan, trong lòng lại nhiều bội phục.

Vọng Thư Uyển.com
Hắn cúi đầu tiếp tục xem bài thơ thứ hai Mạnh Thanh Hoan viết: “Bích thiên vân, hoàng diệp địa, thu sắc liên ba, ba thượng hàn yên thúy!”


Theo đọc ngâm của hắn, nhất thời hấp dẫn rất nhiều tài tử đều vây xem, đánh giá hai bài thơ vừa viết.

Đợi đến bài thơ thứ ba, Mạnh Thanh Hoan khẽ ngẩng đầu, trong óc hiện lên bóng của Dạ Quân Ly, trong lòng xúc động lương sâu, nàng cử bút chấm mực, trên tuyên chỉ trắng thuần viết xuống: “Thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hỏa thành thành đầu lịch can đảm. Tá quân tam thập niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn. Phiên thiên sách án quyển, mê vụ che yểm, tâm sự cao huyền, oản thán sử giản bút tươi đẹp!”
(Luna: Thiên Hành Cửu Ca)

Không biết là ai vỗ tay khen lớn một tiếng: “Hay!” Trong nháy mắt, trong thi hội tất cả mọi người tụ tập qua đây, đều phẩm đọc ba bài thơ Mạnh Thanh Hoan viết.

“Hảo một thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hỏa thành thành đầu lịch can đảm. Tá quân tam thập niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn. Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Trong đám người có người cầm thơ Mạnh Thanh Hoan viết xong đi đến.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn thấy người đối diện, không khỏi sửng sốt, dĩ nhiên là hắn!
(Luna: Ta đoán nam 8 không nhớ tên gặp ở dưới nhai)

Bình Luận (0)
Comment