Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 186

CHƯƠNG 186: CỐ NHÂN NGỘ 1

Editor: Luna Huang
Thiếu niên kia biến sắc, hiển nhiên có chút chấn kinh, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dạ Mạch Hàn nửa ngày, đột nhiên che miệng, thân thể rụt rụt, lắp ba lắp bắp hỏi: “Biểu. . . Biểu ca?”

Mạnh Thanh Hoan nghe thiếu niên này gọi Dạ Mạch Hàn là biểu ca, không khỏi sững sờ, lại nghe Dạ Quân Ly tại bên tai nàng nói nhỏ: “Là biểu muội của nhị ca, thiên kim Cố gia.”

Cố gia!

Trong óc của Mạnh Thanh Hoan hiện một tuyến linh quang, lập tức nghĩ tới, mẫu thân Dạ Mạch Hàn chính là phế hậu Cố thị, nói như vậy, vị thiếu niên nữ giả nam trang này, là nữ nhi nhà cữu cữu của Dạ Mạch Hàn.

Chỉ là nàng làm sao lại cùng với Trường Lan?


Mạnh Thanh Hoan tràn đầy không hiểu ngẩng đầu, nhìn mặt âm trầm của Dạ Mạch Hàn, chân mày nhíu cực sâu, hỏi Cố Nịnh Tuyết: “Ngươi không ở Đồng thành, lại chạy đến đây?”

Cố Nịnh Tuyết có chút khẩn trương, vội vàng đi tới lôi Dạ Mạch Hàn đến một bên, nàng như tên trộm quay đầu nhìn Trường Lan một mắt, thấy hắn không có phát giác mới thở phào nhẹ nhõm.

“Biểu ca tốt, ta đợi chút nữa tại giải thích cho ngươi, ngươi tuyệt đối đừng tiết lộ thân phận của ta, xin nhờ!” Cố Nịnh Tuyết đong đưa cánh tay của hắn, một mặt khẩn cầu.

Mắt phượng của Dạ Mạch Hàn nhíu lại, khóe môi tạo nên một vòng cười yếu ớt. Hắn hừ cười một tiếng, chỉ chỉ Trường Lan bắt mạch cho bệnh nhân trong lều vải kia hỏi: “Cố Nịnh Tuyết, ngươi là muốn để ta giúp ngươi giấu giếm vị công tử bên kia đi?”

Cố Nịnh Tuyết nhẹ gật đầu, đáy mắt tràn đầy mong đợi.

Dạ Mạch Hàn xì khẽ một tiếng, có chút khinh bỉ nhìn nàng: “Ngươi cũng quá coi thường Trường Lan, nếu như ta không có đoán sai, hắn đã sớm nhìn ra ngươi là nữ rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của Cố Nịnh Tuyết biến đổi, trừng tròng mắt, tràn đầy không thể tin nhìn hắn.

Dạ Mạch Hàn trừng nàng một mắt, uy hiếp nói: “Đợi chút nữa, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích, nếu không xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Nghe lời này, Cố Nịnh Tuyết mặt xám như tro. Biểu ca này mặc dù nhìn qua ôn nhuận, yếu đuối, nhưng đối với sự tình của Cố gia, hắn luôn luôn cẩn thận.

Hai mươi năm trước Cố gia bọn hắn suýt nữa diệt môn, ca ca duy nhất chết tại bên trong trận biến cố kia. Từ đó về sau, sinh tử tồn vong của Cố gia liền đều thắt ở trên thân Dạ Mạch Hàn!


Nghiêm khắc với nàng, chính là bảo hộ nàng!

“Ninh Lễ, thuốc nấu xong chưa?” Trường Lan một bên hỏi Cố Nịnh Tuyết, một bên lấy ngân châm trên người bệnh nhân xuống, hắn quay người đang muốn đi ra lều vải, bước chân lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua vị trí của Mạnh Thanh Hoan cùng Dạ Quân Ly.

Bọn hắn mặc dù dịch dung, nhưng Trường Lan vẫn là liếc mắt nhận ra bọn hắn.

Giờ khắc này, hắn có loại giật mình ảo giác như mộng, những ngày qua đến nay tường thành không dám đụng vào, ầm vang sụp đổ dưới đáy lòng, những thứ bị hắn che dấu kia dần dần rõ ràng, thật sâu đau nhói tim hắn.

Tròng mắt của hắn, giấu sóng triều xuống đáy lòng, đi tới chỗ bọn hắn.

Vọng Thư Uyển.com
“Các ngươi sao lại tới đây?” Sắc mặt Trường Lan bình tĩnh, con ngươi ôn nhuận quét nhẹ qua hai người bọn họ, khóe môi kéo ra một vòng ý cười thanh đạm.


Mạnh Thanh Hoan xoắn ngón tay, khóe môi hơi động một chút, lời muốn nói cuối cùng cũng không nói ra miệng.

“Đến Phong Đô điều tra một sự kiện, ngươi tới nơi này bao lâu rồi?” Dạ Quân Ly giống như trước, giọng điệu bình thường hỏi hắn.

Trường Lan ngẩng đầu, trả lời: “Nơi này đều là bệnh nhân nhiễm ôn dịch, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Nói hắn thẳng quay người, đi hướng phía rừng cây cách đó không xa.

“Ngươi đi qua đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Mạnh Thanh Hoan không biết phải làm sao đối mặt với Trường Lan, đáy lòng nặng nề muốn chết, không để cho nàng biết đối mặt như thế nào.

Dạ Quân Ly nhẹ gật đầu, nói khẽ: “Tự ngươi cẩn thận.” Nói hắn liền đuổi theo Trường Lan, hai người biến mất trong đêm tối.

Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, tâm tình mệt mỏi, lại nghe thanh âm lăng lệ của Dạ Mạch Hàn nói: “Cố Nịnh Tuyết, nói đi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment