Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 2

CHƯƠNG 2: HÔN TỈNH MỘT YÊU NGHIỆT
Editor: Luna Huang
Trời tháng bảy, đêm âm trầm, không gió cũng không trăng, khí trời dị thường trầm muộn! Nhà nhà hộ hộ trên kinh thành đều thấp nến, bách tính cũng chìm đắm trong mộng đẹp!
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, cả kinh thành đều hơi bị rung động vài phần, bách tính đều mở cửa mà chạy. Đã thấy trong trời đêm phương bắc chiếm cứ một con hỏa long, kỳ quang lóng lánh chói mắt.
Trong sát na hỏa long kia hóa thành một đạo thiểm điện đánh xuống, lại là một tiếng vang thật lớn, kèm theo thiên diêu địa động kinh cả đêm của ở kinh thành này.
Mạnh Thanh Hoan ngủ say trong bóng tối đột nhiên nghe được tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, còn kèm theo cảm giác đất rung núi chuyển, chỉ là nàng phân minh thần trí thanh tỉnh cảm quan nhạy cảm, nhưng cũng không cách nào mở mắt coi như bị mộng yểm.

Phí hết công phu lớn, nàng mới nỗ lực mở mắt, vào mắt đó là cái động khẩu lộ thiên trên đỉnh đầu, giếng có nắp, phía ngoài bầu trời đêm thỉnh thoảng truyền đến tia chớp quang huy, lam sắc quỷ dị.
Đây là ở đâu?
Mạnh Thanh Hoan phân minh nhớ kỹ mình là ở biệt thự bị sét đánh trúng, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là người nữ nhân thần bí kia cứu nàng?
Đau đầu hàng loạt truyền đến, Mạnh Thanh Hoan ninh nam một tiếng, giùng giằng ngồi dậy, hình như có vật gì từ trên người nàng rơi xuống phát sinh phù một tiếng, nàng theo bản năng đi tìm, đột nhiên bị một màn trước mắt sợ đến kinh hô một tiếng.
Nàng dĩ nhiên đang ở trong quan tài, không chỉ có như vậy, trong quan tài vẫn còn có một… Nam thi!
Mạnh Thanh Hoan vỗ vỗ ngực nỗ lực bình phục nhịp tim, cũng may công việc của nàng chính là hữu quan với phong thuỷ, thường ngày cũng đã gặp rất nhiều thi thể, nếu không đổi thành nhát gan sớm bị hù chết.
Sai! Thi thể này nhìn qua có điểm lạ thế nào?
Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn tỉ mỉ nhìn chằm chằm cụ nam thi trầm tĩnh, vừa nhìn không quan trọng, Mạnh Thanh Hoan nhất thời đã quên hô hấp thế nào.
Trên người nam nhân kia chính là mặc cẩm bào đối khâm hỉ phục màu đỏ cổ điển, long văn trên cẩm bào kia dùng kim tuyến tú trông rất sống động, hoa lệ tinh mỹ tuyệt luân.

Mà để cho Mạnh Thanh Hoan giật mình là tướng mạo của nam nhân, mi mục như họa, hai tròng mắt đóng chặt, tị nhược huyền đảm, môi mỏng đẹp gợi cảm. Ngũ quan quả thực như điêu luyện sắc sảo, tuy rằng hắn là một cổ thi thể, nhưng người này xinh đẹp tựa như một bức họa.
Trong óc của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nhảy ra bốn chữ: Tú sắc khả xan, cộng thêm hai chữ hình dung: Yêu nghiệt!
Giám định hoàn tất, Mạnh Thanh Hoan vẫn là không hiểu ra sao, nàng phiền muộn thở dài một tiếng, ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào trên một khối ngọc bội.
“Dương chi ngọc bội!” Mạnh Thanh Hoan mừng rỡ không thôi, vội vội vàng vàng nhặt ngọc bội kia lên, chỉ là nàng còn chưa kịp nhìn kỹ, đột nhiên có một lực lượng rất mạnh đang hấp dẫn ngọc bội trong tay nàng, nàng bất ngờ không kịp đề phòng, vốn là thân thể yếu đuối đột nhiên nghiêng về trước, ghé vào trên người của mỹ nam yêu nghiệt.
Trùng hợp hơn chính là môi nàng thành công roi vào trên môi của yêu nghiệt!
Lạnh lẽo thực cốt nhanh chóng truyền khắp toàn thân, Mạnh Thanh Hoan đánh một cơ linh, nàng muốn tránh thoát, luôn cảm thấy một cổ lực lượng trói buộc nàng để cho nàng không thể động đậy.

Mạnh Thanh Hoan thầm mắng không may, nàng sống hai mươi ba tuổi đến bạn trai cũng không có, nụ hôn đầu tiên này dĩ nhiên hiến tặng cho một cổ thi thể?
Thượng thiên a, không muốn chơi như vậy đâu.
Trong lúc bất chợt, nàng cảm thấy cổ lực lượng ràng buộc nàng này đang yếu bớt, Mạnh Thanh Hoan chợt ngồi dậy, giơ tay lên hung hăng xoa môi của mình: “Phi phi phi, lão nương thực sự là không may, đây là cái địa phương quỷ quái gì a…” Nàng vừa xoa môi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.
“Lăng tẩm?” Mạnh Thanh Hoan kinh hô một tiếng, một trận gió quỷ dị không biết từ đâu tiến đến, đèn chong lóe lóe đột nhiên tắt, cùng lúc đó một đôi tay hữu lực chợt ác cánh tay của nàng.
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, nàng run run cúi đầu nhìn lại, mỹ nam yêu nghiệt đã chết bên trong quan tài gỗ đột nhiên mở hai mắt ra!

Bình Luận (0)
Comment