Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 226

CHƯƠNG 226: TÚI GẤM CỦA LINH HƯ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, trong lòng thất kinh, có loại cảm giác nặng nề vờn quanh dưới đáy lòng, nàng cau mày, nhìn Dạ Quân Ly nói: “Ta tin Trường Lan, hắn sẽ không.”

Dạ Quân Ly dương môi cười nói: “Ta đùa thôi.” Hắn nói xong,, nhéo nhéo mặt của nàng tả oán nói: “Tiểu Cửu, nàng quả nhiên là yêu tinh họa loạn thiên hạ.”

Không phải yêu tinh, làm sao có thể hấp dẫn được hắn, để Trường Lan nhớ mãi không quên nàng, để Lâu Vũ Thần ngàn dặm đuổi theo?

Mạnh Thanh Hoan có chút không vui, nàng bĩu môi, vuốt ve tay hắn, hừ nhẹ một tiếng nhướng mày nói: “Linh Hư nói, ta là Thái Cực tinh chuyển thế, chỉ là trong mệnh mang chút sát thôi, ta mới không phải yêu tinh, nhưng ngươi tuyệt đối là yêu nghiệt!”


Biểu cảm hoạt bát và đáng yêu của nàng, để Dạ Quân Ly cảm thấy khẽ nhúc nhích.
Bất quá nhắc tới Linh Hư thật ra khiến hắn nhớ tới một sự kiện.

“Nàng không nhắc đến Linh Hư ta thiếu chút nữa đã quên rồi, trước khi ta rời kinh hắn cho ta một túi gấm.” Dạ Quân Ly từ trong lòng lấy túi gấm đưa cho nàng, nói: “Linh Hư nói rõ tặng cho oàng, bất quá hắn bảo nàng gặp thời gian khốn cảnh mới có thể mở ra.”

Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm túi gấm Dạ Quân Ly đưa tới ngẩn người, nàng đưa tay tiếp nhận, nắm túi gấm thủ công tinh tế hoa lệ, ấn đường hơi khép lại.

Linh Hư đạo pháp cao thâm, hắn tặng nàng túi gấm nhất định là có chỗ hữu dụng, mặc dù tốt đồ vật này nọ trong túi gấm để nàng rất hiếu kỳ, nhưng Mạnh Thanh Hoan vẫn là khắc chế lòng hiếu kỳ, thu vào.

“Ngươi lại sao biết Linh Hư?” Mạnh Thanh Hoan có chút tò mò, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dạ Quân Ly đứng ở bên cạnh người nàng nhìn trời bên ngoài, trả lời: “Nói đến thật sự là trùng hợp, mười một tuổi ta bị thương được Trường Lan cứu, chúng ta cùng đi tới Thiên Huyền quan, được Linh Hư thu nhận và giúp đỡ, từ đó trở đi thành bằng hữu.”

“Hóa ra ngươi cùng Trường Lan quen biết mười ba năm?” Mạnh Thanh Hoan có chút cảm khái, nếu không phải bởi vì nàng, Dạ Quân Ly cùng Trường Lan cũng sẽ không dần dần sinh hiềm khích.

Dạ Quân Ly thở dài một tiếng, con ngươi hơi liễm thấp than nói: “Phải a, mười ba năm, thời gian trôi qua thật là nhanh.”

Hắn và Trường Lan xấp xỉ tuổi, xu hướng hợp nhau, bằng hữu tốt hiếm có, chỉ là không nghĩ tới bọn họ sẽ yêu cùng một nữ nhân.


Dạ Quân Ly xua tan suy nghĩ, lôi kéo tay Mạnh Thanh Hoan, ôn nhu nói: “Hết mưa rồi, chúng ta đi thôi.”

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, theo Dạ Quân Ly đi xuống lầu. Dạ Mạch Hàn sớm chuẩn bị tốt xe ngựa, đám người không chậm trễ nữa, lập tức chạy tới Đồng thành tụ họp với Trường Lan.

Vọng Thư Uyển.com
Một lúc lâu sau bọn họ đi tới khách điếm Phúc Yên của Đồng thành, chỉ là nơi này cũng không có bóng dáng của Trường Lan.

“Bọn họ có thể gặp được phục kích nửa đường hay không?” Mạnh Thanh Hoan cảm thấy có chút lo lắng, mâu quang nàng lòe lòe, nhìn Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn.

“Lăng Túc, lập tức đi dò tra hạ lạc của Trường Lan.” Dạ Quân Ly vừa dứt lời, lại nghe một đạo chim hót xẹt qua.

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu thấy là bách linh điểu truyền tin của Trường Lan, mặt nàng lộ vẻ vui mừng, trong lòng lo lắng tan rất nhiều, không bao lâu con chim kia bay xuống, Dạ Quân Ly lấy thư ở chỗ bách linh điểu ra nhìn lướt qua.


“Trường Lan quay về dược cốc sao?” Dạ Mạch Hàn nhìn nội dung trong thư không khỏi kinh ngạc.

Dạ Quân Ly gật đầu: “Trường Lan nói độc của Thượng Tà cần về trị liệu gấp, cho nên mang theo bọn họ về dược cốc trước, qua vài ngày sẽ hội họp với chúng ta.”

Mạnh Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bọn họ không sao là tốt rồi.”

Dạ Quân Ly hủy thư, lập tức phân phó đám người: “Chúng ta trước tiên ở trước tiên ở khách điếm Phúc Yên, Lăng Túc ngươi dẫn người hỏi thăm hạ lạc của Lâu Vũ Thần cùng Mông Lung cô nương.”

Lăng Túc ôm quyền lên tiếng, còn chưa xoay người rời đi, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm cười yếu ớt của nữ tử: “Không cần tìm nữa, bổn cô nương ở đây!”

Bình Luận (0)
Comment