Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 237

CHƯƠNG 237: DỰ CẢM KHÔNG TỐT

Editor: Luna Huang
Khóe môi của Mạnh Thanh Hoan co rút, yêu nghiệt này quả nhiên da mặt dày có thể sánh bằng tường thành, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Quân Ly khẽ trách mắng: “Không đứng đắn.” Nàng hừ nhẹ một tiếng, không để ý hắn nữa, xoay người rời khỏi.

Dạ Quân Ly ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhún vai. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Mạnh Thanh Hoan biến mất ở trước mắt, nhớ tới mẫu thân chính mình chưa bao giờ gặp mặt, không khỏi cảm khái.

Nếu mẫu thân hắn còn sống, nhất định cũng sẽ thích Tiểu Cửu a?

Dạ Quân Ly khe khẽ thở dài, thu suy nghĩ vắng vẻ cùng ảm đạm, lập tức ra cửa phòng.
Mạnh Thanh Hoan ra biệt uyển, chỉ thấy Dạ Mạch Hàn sớm chờ ở nơi này, Mông Lung đang cho người đặt vật phẩm tế tự lên xe.

“Nhị ca.” Mạnh Thanh Hoan đi tới chỗ Dạ Mạch Hàn, nhớ tới Dạ Mạch Hàn cùng Dạ Quân Ly nói trước đó, hóa ra hắn để Mông Lung chuẩn bị tế phẩm.

Ngày giỗ của sinh mẫu Dạ Quân Ly, đối với Dạ Mạch Hàn mà nói cũng hẳn là một loại đau đi?

“Làm sao vậy?” Khóe môi của Dạ Mạch Hàn thoáng ánh lên ý cười ôn nhuận, ánh mắt lang lãng nhìn nàng.

Khóe môi Mạnh Thanh Hoan hơi động một chút, chỉ chỉ xe ngựa hỏi hắn: “Nhị ca đi cùng chúng ta không?”

“Trường Lan nói hôm nay sẽ đến Đồng thành, ta muốn ở tại chỗ này chờ hắn, sẽ không đi với các ngươi. Trên đường các ngươi hết thảy cẩn thận, đi sớm về sớm.” Dạ Mạch Hàn ấm giọng dặn dò nàng.

Mạnh Thanh Hoan gật đầu, chỉ thấy Dạ Quân Ly đã đi tới chỗ bọn họ.

“Nhị ca, Đồng thành liền làm phiền ngươi trấn thủ, còn có Trường Lan cũng phải tìm người tiếp ứng hắn, tránh bị Lâu Vũ Thần chú ý.” Dạ Quân Ly đi tới, vỗ vỗ vai của Dạ Mạch Hàn dặn hắn.

Chỉ cần Lâu hồ ly còn ở Đồng thành, bọn họ không thể phớt lờ.

“Ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi không cần lo lắng. Thời điểm không còn sớm, các ngươi đi nhanh lên đi.” Dạ Mạch Hàn thấy sắc trời đã không còn sớm, liền vội vàng đuổi họ.


Dạ Quân Ly cười cười, không nhiều lời nữa, lập tức cùng Mạnh Thanh Hoan lập tức lên xe, bởi vì là di tế tự, bọn họ cũng chỉ dẫn theo Lăng Túc cùng Vân Thường, để tránh chọc người chú ý.

Xe ngựa chậm rãi đi xa, Dạ Mạch Hàn nhìn bọn hắn đi xa, mí mắt đột nhiên nhảy vài cái, hắn khẽ nhíu mày, đáy lòng luôn luôn có một loại dự cảm không tốt lắm, đang nghĩ ngợi, lại nghe Phi Nhan báo lại: “Công tử, kinh thành truyền thánh chỉ, lệnh Lâu Vũ Thần làm sứ thần, đến Thánh Dương quốc hạ sính nghênh thân.”

Dạ Mạch Hàn sửng sốt, hắn hơi nhíu mi, cười lạnh một tiếng: “Xem ra chúng ta phải tới Thánh Dương quốc trước Lâu Vũ Thần, mới có thể phá hủy cửa hôn sự này.” Hắn vuốt ve mi, lại hỏi: “Lâu Vũ Thần hiện tại nơi nào?”

“Đã lấy thân phận sứ thần, ở tại dịch quán Đồng thành.” Phi Nhan trả lời.

Dạ Mạch Hàn hơi gật đầu trầm tư một lát nói: “Phi Nhan, ta lo lắng tam đệ cùng,, ngươi mang mấy người tinh nhuệ tiếp ứng bọn họ ngoài Linh Sơn, để ngừa vạn nhất.”

Phi Nhan lên tiếng, nghi vấn nói: “Vậy chuyện tiếp ứng Trường Lan công tử?”

Dạ Mạch Hàn nhìn thoáng qua Mông Lung đứng ở một bên rảnh rỗi, khóe môi của hắn giương lên nói: “Ta để Mông Lung đi tiếp ứng Trường Lan, ngươi đi chuẩn bị đi.”


“Vâng.” Phi Nhan gật đầu xoay người lui xuống.

Mông Lung nghe được lời nói của Dạ Mạch Hàn, vẻ mặt không vui, trừng mắt lạnh lẽo giận dữ hỏi hắn: “Thất Sát môn nhiều người như vậy phái ta làm gì?”

“Bởi vì ngươi là muội muội của ta.” Dạ Mạch Hàn nhíu mày cười nói.

Mông Lung khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Thời điểm dùng ta nhớ tới ta là muội muội của ngươi, ta không đi.” Nàng quay đầu, còn giận chuyện lúc trước.

“Vậy là ngươi muốn ta dùng thân phận môn chủ mệnh lệnh ngươi, ân?” Âm cuối của Dạ Mạch Hàn nảy lên, mang theo một ít hơi thở nguy hiểm áp lực.

Bình Luận (0)
Comment