Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 243

CHƯƠNG 243: THƯƠNG MINH

Editor: Luna Huang
“Thanh Hoan, ngươi bình tĩnh một chút.” Dạ Mạch Hàn vịn lấy vai của nàng an ủi nàng nói: “Nhất định sẽ có biện pháp, nếu như ngay cả ngươi cũng cam chịu, như vậy ai tới cứu tam đệ?”

Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, nàng hàm chứa lệ quang nhìn Dạ Mạch Hàn.

Dạ Mạch Hàn nói rất đúng, nếu lúc ấy nàng có thể khiến Dạ Quân Ly đã chết tỉnh lại, lúc này đây nàng cũng nhất định có thể tìm tới cơ hội để Dạ Quân Ly một lần nữa sống lại!
Trường Lan nghĩ tới một người, mâu quang của hắn hơi trầm xuống nhìn bọn hắn nói: “Linh Hư, có lẽ Linh Hư sẽ có biện pháp.”

Nhắc tới tên của Linh Hư, đôi mắt u ám của Mạnh Thanh Hoan sáng ngời.


“Túi gấm, Linh Hư để Dạ Quân Ly đưa cho ta một cái túi gấm, để cho ta gặp khốn cảnh mở ra.” Mạnh Thanh Hoan tựa hồ thấy được một tia hi vọng, trước mắt không phải là khốn cảnh sao? Nàng vội vàng lấy túi gấm thiếp thân ra.

Trong túi gấm chỉ có một tấm giấy, Mạnh Thanh Hoan mở ra, giấy Tuyên Thành bạch sắc chỉ có hai cái chữ rồng bay phượng múa, không còn nội dung khác.

“Thương Minh?” Trường Lan nhìn giấy viết thư trong tay Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt chợt tắt, làm như có chút ngoài ý muốn.

Mạnh Thanh Hoan không biết Thương Minh là cái gì, nhưng nàng nhìn phản ứng của Trường Lan tựa hồ là biết, mang lo lắng cùng kỳ vọng nàng nhìn hắn hỏi: “Ngươi có biết theo lời của Linh Hư Thương Minh là cái gì không?”

Trường Lan ngẩng đầu nhìn hi vọng đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan, một ít nước mắt chưa khô, phá lệ chọc người thương tiếc. Hắn cảm thấy hơi đau, gật đầu không phải nghĩ ngợi gì trả lời: “Thương Minh là quốc sư của Thánh Dương quốc.”

“Là hắn?” Dạ Mạch Hàn phi thường ngoài ý muốn, hắn trầm tư một lát, hào quang đáy mắt hội tụ nói: “Nếu như là hắn, như vậy chỉ thị của Linh Hư cho chúng ta hẳn là đúng, theo ta được biết vị quốc sư này của Thánh Dương quốc đạo hạnh rất sâu. Có thể so với Linh Hư.”

Dạ Mạch Hàn nói xong, khẽ quét Trường Lan một mắt, cảm thấy nhưng có chút tò mò.
Không lâu Thánh Dương quốc mới sắc phong một vị quốc sư, nhưng ai cũng chưa thấy qua hình dáng của hắn, thậm chí không biết tên của hắn.

Lúc ấy hắn cũng từng phái người tra qua thân phận lai lịch của quốc sư này, lại tra không ra chút tin tức, không biết Trường Lan làm sao mà biết được?

Trường Lan biết Dạ Mạch Hàn có hoài nghi, có quan hệ đến thân phận của Thương Minh, là bí mật chỉ có hoàng tộc của Thánh Dương quốc mới biết được.


Hắn sở dĩ biết, là bởi vì muốn biết rõ ràng thế cục hôm nay của Thánh Dương quốc, cho nên liền hướng muội muội của mình nghe được một ít tình huống của Thánh Dương quốc, dĩ nhiên là chính là quốc sư Thương Minh này.

Trường Lan âm thầm tự trách, đều do hắn nhất thời khinh thường nói ra thân phận của Thương Minh kéo theo hoài nghi của Dạ Mạch Hàn. Kế lúc này cũng chỉ có thể dùng muội muội của mình chắn.

Vọng Thư Uyển.com
“Muốn cứu Dạ Quân Ly, còn cần Kính vương ngươi ra tay. Ngươi có biết cô nương lúc trước mình cứu là ai không? Nàng chính là Trường Nhạc công chúa của Thánh Dương quốc. Lúc ấy ta thấy nàng đã cảm thấy quen mặt, chỉ là sau này mới, ba năm trước ta vào hoàng cung Thánh Dương quốc tìm giải dược, từng thấy qua nàng.”

Trường Lan nói những điều này là thật, năm đó hắn vào hoàng cung của Thánh Dương quốc tìm kiếm giải dược của quỷ mộc tuyệt, ở hoàng cung làm nhân viên chăm sóc hoa nửa năm, cũng gặp qua vị muội muội này của hắn.

“Hơn nữa, vị Trường Nhạc công chúa này có quan hệ không cạn với Thương Minh, nếu muốn tìm Thương Minh cầu hắn tương trợ, chỉ có vị Trường Nhạc công chúa này có thể giúp chúng ta!”

Mạnh Thanh Hoan cả kinh, hơi có chút ngoài ý muốn, nàng trăm triệu không nghĩ tới Dạ Mạch Hàn cứu đúng là Trường Nhạc công chúa hòa thân, không chỉ thế, vị công chúa này có lẽ còn là quý nhân vẫn có thể trợ giúp Dạ Quân Ly!


Bên trong tối tăm phảng phất có một loại duyên phận kỳ diệu duyên phận chú định bọn họ gặp nhau.

Giờ khắc này, trái tim buộc chặt của Mạnh Thanh Hoan đột nhiên buông xuống, thân mình nàng mềm nhũn rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt tối sầm ngã trên mặt đất.

“Tiểu Cửu!”

“Thanh Hoan!”

Hai thanh âm kinh hoảng, truyền ra trong địa cung u tĩnh, mà Mạnh Thanh Hoan sớm mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

Bình Luận (0)
Comment