Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 255

CHƯƠNG 255: KHÔNG THỂ LỰA CHỌN

Editor: Luna Huang
“Trúng độc?” Tiêu Thủy Vân nghe lời này, sắc mặt cả kinh, trừng một đôi mắt nhìn ca ca mình.

Trường Lan khẽ ân một tiếng, đáy lòng hơi trầm xuống, nói: “Trúng độc còn chưa sâu, chỉ cần điều dưỡng liền không sao nữa.”

Tiêu Tầm Dương hơi nhíu mày, hai tay nắm chặt, ánh mắt xẹt qua một vẻ ngoan: “Hoàng huynh của ta, hắn thật đúng là gấp.”

Trường Lan trừng mắt lên, hắn lấy ngân châm ra đâm xuống huyệt đạo trên người Tiêu Tầm Dương, nói: “Là long diên hương bên ngoài, bên trong bỏ thêm ỷ lệ hoa phấn, ngửi hương này lâu sẽ làm cho người ta trúng độc chết.”


Sau khi vào cửa hắn liền nhận thấy được long diên hương kia có vấn đề, cho nên liên dập tắt, may mắn hắn vào cung, bằng không hậu quả khó lường.

Không nghĩ tới hắn vào cung ngày đầu, liền nhìn thấy những thứ âm mưu âm hiểm này, quyền lợi ở trong mắt bọn hắn lại thật sự quan trọng thế sao?

Tiêu Tầm Dương nhìn thủ pháp bắt mạch bày châm của Trường Lan cho hắn, hắn thở dài một tiếng nói: “Hóa ra người mang ngươi đi là hắn, ta vẫn cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới…” Hắn khẽ cười một tiếng, ánh mắt lộ ra một ít ai lạnh.

“Chuyện giữa các ngươi, ta cuối cùng sẽ biết, bất quá không phải trước mắt.” Trường Lan thu hồi ngân châm, đi đến long án cầm bút viết ra một dược phương, giao cho Tiêu Thủy Vân dặn dò: “Ngươi tự mình đi bốc thuốc, nấu xong mang qua đây.”

Tiêu Thủy Vân ngoan ngoãn tiếp nhận phương thuốc, gật đầu: “Biết rồi.” Nàng cất xong phương thuốc, ra khỏi ngự thư phòng.

Trường Lan mở cửa sổ trong thư phòng ra, làm tản hết hương khí của long diên hương trong phòng, chợt nghe Tiêu Tầm Dương hỏi: “Lăng nhi, ngươi hận ta sao?”

“Vì sao ta phải hận ngươi?” Sắc mặt Trường Lan nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn Tiêu Tầm Dương một mắt, hắn liễm mi nói: “Tuy rằng ngươi không yêu mẫu thân của ta, nhưng ta biết ngươi yêu thương ta cùng muội muội. Nếu ta đã về, liền phân ưu thay ngươi, thủ hộ giang sơn Tiêu thị cùng bách tính.”

Mặt Tiêu Tầm Dương lộ vẻ vui mừng, tuy rằng nhi tử của hắn bị người mang đi hai mươi năm, nhưng nhìn Trường Lan xuất sắc như vậy, hắn rất là vui mừng, oán hận đáy lòng cũng tiêu tán rất nhiều.


Vọng Thư Uyển.com
“Được, tuy rằng ta không thể làm một trượng phu tốt, nhưng ta sẽ làm một phụ thân tốt.” Hắn nói xong đi lên long án, đè công tắc trên long ỷ xuống, long nhãn trên điêu long bích họa sau lưng mở ra một cái hốc, hắn lấy đồ bên trong ra, giao cho hắn.

“Thứ này ta bảo quản cho ngươi hai mươi năm, hôm nay rốt cục có thể giao cho ngươi rồi.” Hắn đưa có hộp trong tay đến.

Trường Lan nhìn hộp gấm cẩm tú minh hoàng sắc, hắn biết bên trong chưa cái gì, chỉ là hắn chỉ muốn nhật nguyệt thạch, mà không muốn tỳ ấn đại biểu quyền thế thân phận địa vị.

Nhưng có được tất có mất, hắn không thể nào lựa chọn.

Trường Lan tiếp nhận hộp gấm kia, có chút thanh lương cười hỏi: “Ngươi sẽ không sợ ta vô năng, hủy đi giang sơn tốt sao?”

“Ngươi là nhi tử của ta, ta tin tưởng ngươi.” Thanh âm của Tiêu Tầm Dương kiên quyết nói.


Trường Lan dương môi lên cười, nói: “Ta sẽ thử làm thái tử, bất quá có một điểm, chuyện riêng của ta mong rằng ngươi không cần hỏi đến, cũng không can thiệp, càng không thể phái người giám sát hành động của ta.”

Tiêu Tầm Dương nhướng nhướng mày, vỗ vai hắn, cười to nói: “Quả nhiên là nhi tử của ta, tác phong làm việc rất có phong phạm của vi phụ năm đó. Ngươi yên tâm, phụ hoàng sẽ không bức bách ngươi làm chuyện gì, chỉ hi vọng ngươi có thể thủ giang sơn Tiêu thị.”

Trường Lan rủ mắt nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn!”

Khóe môi của Tiêu Tầm Dương khẽ nhếch, tuy rằng không thể nghe hắn gọi hắn một câu phụ hoàng, nhưng thấy nhi tử của hắn bình an trở về, hắn dĩ nhiên rất là vui vẻ.

Tương lai còn dài, hắn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được rồi!

Bình Luận (0)
Comment