Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 274

CHƯƠNG 274: ÁC QUỶ ĐỘT KÍCH

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan hít một hơi khi lạnh, trong ánh mắt lộ ra kinh hãi nhìn người ám sát.

Người nọ là thị vệ trong cung không sai, nhưng phía sau hắn phân minh có một luồng ác hồn bay tới bay lui, mà ác hồn không phải người bên ngoài, chính là Tiêu Cảnh Lương bị Mạnh Thanh Hoan giết chết!

Hồn phách của Tiêu Cảnh Lương đứng ở phía sau thị vệ, mà hắn tựa hồ có thể điều khiển thị vệ kia, Mạnh Thanh Hoan phân minh thấy khóe môi Tiêu Cảnh Lương có nụ cười dữ tợn màu máu, cực kỳ âm trầm kinh khủng.

Dạ Quân Ly đột nhiên tiến lên chặn đường nhìn của Mạnh Thanh Hoan, mâu quang u lãnh nhìn chằm chằm ác hồn của Tiêu Cảnh Lương.


“Phi Chiếu, ngươi đang làm cái gì?” Gương mặt của Tiêu Tầm Dương âm hàn, trợn mắt nhìn cận thân thị vệ của mình. Phi Chiếu này theo hắn nhiều năm, võ nghệ cao cường chân thành trung thành với hắn, thâm thụ tín nhiệm của hắn.

Nhưng hôm nay, không biết hắn là thế nào, không có phân phó của mình, tại sao lại đột nhiên động thủ với Dạ Quân Ly?

Thị vệ tên Phi Chiếu từ lâu trúng tà, đâu nghe lọt mệnh lệnh của hắn, kiếm trong tay hắn lần thứ hai vung lên, lại một lần nữa công tới chỗ Dạ Quân Ly.

Cách Phi Chiếu gần nhất, Trường Lan lập tức xuất thủ ngăn cản, hai người giao chiến, đây đó chẳng phân biệt được trên dưới.

Tâm trạng Tiêu Tầm Dương lo lắng, lập tức lệnh nói: “Người đến, bảo hộ thái tử!”

Cấm vệ quân đồng loạt xông lên, đều quấn lấy Phi Chiếu, mấy thanh trường kiếm vào trong cơ thể của Phi Chiếu, nhưng hắn tựa hồ chẳng biết đau đớn, như trước dũng mãnh chém giết, một màn này để cấm vệ quân đều sợ hãi.

Thời gian mọi người ở đây quấn quít chém giết, đột nhiên một bóng người lăng không nhảy lên, kèm theo thanh âm có chút u lạnh trầm tĩnh: “Tất cả lui ra.”

Mạnh Thanh Hoan phóng nhãn nhìn lại, chạy tới chính là Thương Minh.

Trường Lan ra dấu tay, cấm quân lập tức lui về phía sau vài bước.

Vọng Thư Uyển.com
Mà Tiêu Cảnh Lương biết không ổn, lập tức rời khỏi người Phi Chiếu, Mạnh Thanh Hoan cho là hắn là muốn trốn, vội vội vàng vàng nhắc nhở Thương Minh: “Hắn muốn chạy trốn.”


Ai biết Tiêu Cảnh Lương đột nhiên xông qua chỗ nàng, hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan nhất thời trừng lớn, nhìn ác hồn chạy như bay tới.

Dạ Quân Ly thấy tình thế vội vội vàng vàng ôm Mạnh Thanh Hoan vào trong lòng, dùng lưng của mình ngăn trở Tiêu Cảnh Lương nhào đến.

Mà khi hồn phách của Tiêu Cảnh Lương va chạm vào thân thể của Dạ Quân Ly, đột nhiên một đạo kim quang sâu kín từ trên người Dạ Quân Ly bắn ra, tạo thành một đạo kim tráo(lồng vàng), liền nghe một tiếng gầm rú thê thảm của Tiêu Cảnh Lương.

Thương Minh thấy vậy, hai tay đánh quyết ấn, phù chú trong tay lăng không bay đến trên người của Tiêu Cảnh Lương.

Mạnh Thanh Hoan liền nghe một đạo thanh âm thống khổ kèm theo tiếng chửi rủa: “Mạnh Thanh Hoan, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được, không chết tử tế được!”

Thanh âm rơi, ác hồn tán trong không trung, hôi phi nhân diệt!


Thân thể của Mạnh Thanh Hoan hơi run rẩy, tư tự trong óc chỉ chốc lát chỗ trống, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn nguyền rủa ác độc của Tiêu Cảnh Lương.

“Không sao.” Dạ Quân Ly vỗ nhẹ lưng của nàng, mâu quang đáy mắt sâu một chút, nếu không phải là báo thù cho hắn, Mạnh Thanh Hoan cũng sẽ không động thủ với Tiêu Cảnh Lương.

Hôm nay bọn họ bị ác hồn của Tiêu Cảnh Lương quấn lấy, là trách nhiệm của hắn. Đáy lòng hắn vô cùng hối hận, ôm chặt Mạnh Thanh Hoan hơn nữa.

Tư tự của Mạnh Thanh Hoan dần dần thanh minh, nàng ngẩng đầu nhìn áy náy đáy mắt của Dạ Quân Ly, thanh âm kiên cường nói: “Dạ Quân Ly, ngươi đừng lo lắng, ta không sao! Ta đã không phải là Mạnh Thanh Hoan trước kia nữa, sẽ không lại bị bất cứ chuyện gì làm tổn thương, ngươi yên tâm!”

Nàng nhướng mi lên, mâu quang kiên định, từ một khắc nàng quyết định giết Tiêu Cảnh Lương kia, nàng không muốn làm người yếu đuối nữa.

Dạ Quân Ly nghe lời này, cũng càng thêm yêu thương, bàn tay hắn nhẹ vuốt ve gò má của nàng, đáy mắt yểm không được yêu thương.

Bình Luận (0)
Comment