Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 277

CHƯƠNG 277: ĐÀM TÂM

Editor: Luna Huang – nói chuyện trong lòng
Đông cung.

Trong đại điện rộng mở sáng sủa, Trường Lan cẩm bào nguyệt bạch sắc thanh lịch, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, đại môn tẩm điện bị người đẩy ra.

Trường Lan quay đầu lại nhìn, thấy người đến, hắn hơi có chút ngoài ý muốn, thanh âm nhuận lãng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”


Mạnh Thanh Hoan hơi lộ ra tùy ý đánh giá tẩm cung của Trường Lan, chợt trả lời: “Dạ Quân Ly đi gặp phụ hoàng ngươi, hắn để cho ta tới nói với ngươi một tiếng.”

Thần sắc của Trường Lan thu lại, khẩn trương hỏi: “Hắn làm sao có thể một mình đi gặp phụ hoàng ta? Ta đi tìm hắn!” Nói, hắn nhấc chân muốn đi!

Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng ngăn hắn lại, than thở:” Trường Lan, ngươi yên tâm, hai người bọn họ tuy rằng có cừu hận, nhưng bởi vì ngươi, hai người đều sẽ buông khúc mắc xuống, hảo hảo nói chuyện! Hắn không nói cho với ngươi, chính là không muốn ngươi bị kẹp ở giữa, hai bên đều khó xử.”

Mâu quang của Trường Lan rủ xuống, thanh âm sâu kín nói: “Ta biết Dạ Quân Ly là vì tốt cho ta, nhưng hai người bọn họ…” Nghĩ đến tịch yến mới vừa rồi, hai người kiếm bát nỗ trương đối chọi gay gắt, trong lòng hắn khó chịu.

“Ta rất muốn hóa giải cừu hận giữa hai người bọn họ, nhưng bất lực!” Hắn nói đưa mắt phóng xa, nhìn ánh trăng tĩnh dật bên trong tường cung, nhẹ giọng hỏi nàng: “Tiểu cửu, nàng không trách ta che giấu thân thế của mình sao?”

Mạnh Thanh Hoan đứng ở bên người của hắn, nàng hơi trắc mâu nhìn bi thương khó nén trên mặt Trường Lan, đáy lòng có chút chua xót khổ sở.

“Trường Lan, ngươi vì ta và Dạ Quân Ly buông bỏ quá nhiều thứ. Chuyện của nhật nguyệt thạch, ta đã biết. Ta biết tính tình của ngươi, nếu không phải là vì chúng ta, ngươi kiên quyết sẽ không hồi cung làm thái tử, ta và Dạ Quân Ly có lỗi với ngươi!”

Cả đời này của nàng đều không thẹn với lương tâm, chỉ có với Trường Lan, nàng cảm giác mình có lỗi với hắn!


Vọng Thư Uyển.com
“Không, mặc dù không có nhật nguyệt thạch, một ngày kia ta cũng sẽ tiếp thu số mệnh này. Bởi vì ta họ Tiêu, trên người chảy huyết mạch hoàng tộc Tiêu thị. Trước kia là ta lừa mình dối người, cho rằng có thể tránh né vận mệnh này, làm y tiên công tử tiêu sái tự do! Nhưng lúc ta biết ý đồ bất chính của An vương, ta không có cách nào không đếm xỉa đến được!”

Trường Lan khinh trào cười, tiếp tục nói: “Bởi vì thân phận của ta, cũng bởi vì túc thù của hai nước, ta không biết nên đối mặt với các ngươi thế nào. Ta đã cho ta có thể tiếp tục che giấu, tiếp tục trốn tránh, nhưng chân tướng luôn luôn có ngày bị vạch trần, nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt!”

Trường Lan nhìn xa xa, trong ánh mắt thanh nhuận hiện lên lưu quang nhàn nhạt, nhỏ vụn mà trầm tĩnh.

Mạnh Thanh Hoan nghe những lời này lòng rất chua xót, nàng nghĩ tới công tử ôn nhuận như ngọc, phiên phiên như phong, hắn tiêu sái đạm nhiên, nếu không nhiễm trần thế.

Mà hôm nay Trường Lan, trên người hắn bao phủ ưu thương đặc hơn, hắn mất đi tự do, lâm vào mê man, lưng đeo gông xiềng nặng nề, làm cho người đau lòng không ngớt.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thanh cạn từ từ nhìn hắn, nói thật: “Trường Lan, ngươi không nên tự chịu đựng nhiều thế, ta không hy vọng Trường Lan ta biết bi thương như thế. Ta mong muốn ngươi có thể vui vẻ, có thể hạnh phúc, có thể tùy tâm sở dục làm bản thân mình.”


Ánh mắt thanh nhuận của Trường Lan hơi chao đảo một cái, vui vẻ, hạnh phúc, tùy tâm sở dục? Mấy thứ này, khi hắn thích Mạnh Thanh Hoan, biết thân thế của mình, liền không tồn tại nữa!

Hắn còn có thể là chính mình sao?

Trường Lan hít sâu một hơi, thu lại bi thương đáy mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Tiểu cửu, ta đáp ứng nàng!”

Mâu quang của Mạnh Thanh Hoan thanh u, đáy mắt lóe ra điểm điểm tinh quang, ánh mắt hai người tương giao, nhìn nhau, cười ôn nhu!

(Luna: Bà làm ơn tránh xa ổng ra là ổng vui vẻ liền, chán bà quá. Chưa bao giờ đọc truyện mà ghét nữ chủ đến trình độ này luôn, thiệt đó)

Bình Luận (0)
Comment