Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 293

CHƯƠNG 293: CHUYỄN CŨ ĐOẠN TRƯỜNG 1

Editor: Luna Huang
Đêm khuya, ngọn đèn dầu huy hoàng trong Chính Càn cung.

Tiêu Tầm Dương ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, quang như gương sáng trên đại điện quỳ một trung niên nam nhân qua tuổi bốn mươi, hắn cẩm y hoa phục một thân quý khí, nhưng trên mặt khó nén thái độ già nua và tiều tụy.

“Hoàng huynh, ngươi còn có cái gì muốn nói?” Ngón tay của Tiêu Tầm Dương gõ nhẹ long án, thanh âm nhàn nhạt hỏi hắn.

An vương ngẩng đầu lên, ánh mắt u toại lộ ra không phục và giãy dụa: “Bổn vương phân minh đã giết ẩn thái tử, người ở đông cung đến tột cùng là ai?”


Tiêu Tầm Dương giương mắt, ý vị thâm trường nói rằng: “Hoàng huynh, thực không dám đấu giiếm, hoàng nhi trẫm mất tích năm đó. Vì trấn an giang sơn xã tắc quần thần bách tính, hai mươi năm qua người trong đông cung căn bản là khôi lỗi.”

An vương nghe lời này, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.

Tiêu Tầm Dương kéo môi, lại nói: “Trẫm cho rằng cuộc đời này cũng không thể tìm được hoàng nhi, nên cũng có dự định bồi dưỡng Lương nhi làm thái tử, thế nhưng hoàng huynh tựa hồ quá nóng lòng. Nếu ngươi không có độc sát ẩn thái tử giả, ý đồ nắm triều đình trong tay, mưu đồ gây rối. Trẫm cũng không có khả năng có cơ hội tìm được thân nhi tử của mình. Có thể thấy được trong chỗ u minh đều là đã định trước!”

“Đã định trước ngươi vô duyên với cửu ngũ chí tôn này!” Mâu quang của Tiêu Tầm Dương đặc hơn một chút, ánh mắt âm lạnh quét người quỳ trên mặt đất.

Thân thể An vương cụt hứng mềm nhũn, hai tay hắn run nhè nhẹ, ánh mắt hơi lắc lư: “Lương nhi đến tột cùng là ai giết?”

Tiêu Tầm Dương hừ cười một tiếng, liếc hắn một cái nói: “Cảnh Lương truy sát nữ nhi trẫm, còn độc hại Hiên vương, đó là hắn gieo gió gặt bão. Muốn trách chỉ có thể trách ngươi làm cha quá mức phóng túng, không có giáo dục tốt, mới để Cảnh Lương đi lên con đường không thể quay lại này!”

“Ha ha ha, vì sao bổn vương phải phóng túng Lương nhi, vì sao phải mưu đồ giang sơn, hoàng thượng không phải nhất thanh nhị sở sao? Năm đó là ai hại vương phi của bổn vương khó sinh mà chết. Hài tử suýt nữa khó giữ được? Là hảo hoàng hậu của ngươi! Vì sao nhi tử của nàng có thể trở thành là cửu ngũ chí tôn, hài tử của bổn vương lại không thể?”

Sắc mặt An vương giận dữ, nộ xích chuyện cũ năm đó.


Mi tâm của Tiêu Tầm Dương nhẹ nhàng vặn một cái, hắn nhắm mắt thanh âm hơi trầm xuống nói: “Trẫm biết, chuyện năm đó Tinh Nhiễm sai, nhưng nàng đã chết, vì sao ngươi không thể bỏ việc này xuống?”

An vương nghe lời này, oán hận đáy mắt sâu, cả người dường như phong ma sắc mặt dữ tợn nộ xích: “Bổn vương chính là không cam lòng, năm đó Tô Tinh Nhiễm một lòng muốn bảo toàn giang sơn thiên hạ của ngươi, không tiếc độc sát thân tẩu chất nhi.”

“Ta nén giận nhiều năm như vậy, vì báo thù. Ta không thể chính tay đâm chết Tô Tinh Nhiễm, ta đây sẽ giết nhi tử và nữ nhi nàng yêu nhất, hủy giang sơn Tiêu thị nàng một lòng phải bảo vệ!”

“Được rồi.”

Vọng Thư Uyển.com
Tiêu Tầm Dương vỗ mạnh bàn một cái, sắc mặt tức giận đứng lên, lạnh lùng nói: “Tinh Nhiễm vô luận làm cái gì cũng là vì ta ngươi muốn hận thì hận ta. Ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi hạ độc với ta, nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ ngươi độc sát nhi tử của ta, ám sát nữ nhi của ta!”

“Hoàng huynh, nể tình huynh đệ chúng ta, ta lưu ngươi toàn thây. Nghĩ đến Cảnh Lương còn chưa đi xa, ngươi xuống phía dưới bồi hắn đi!” Mâu quang của Tiêu Tầm Dương sâu, đưa ánh mắt cho Toàn Phúc bên cạnh.


Toàn Phúc hiểu ý, nâng ly rượu độc đi tới trước mặt của An vương.

“An vương, xin mời!” Toàn Phúc cúi đầu, trên mặt nhìn không thấy biểu tình gì.

Khóe môi An vương xé ra, lộ ra một tia tiếu ý âm hàn, hắn nhìn Tiêu Tầm Dương, lửa giận trong con ngươi bốc lên hận ý yếu ớt: “Bổn vương thực sự rất muốn nhìn một chút, như Tô Tinh Nhiễm vậy nữ nhân ác độc kia sẽ sinh ra dạng nhi nữ gì? Bổn vương sẽ ở dưới đất hảo hảo nhìn!”

Hắn bưng ly rượu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mang theo hận ý và không cam lòng khắp bầu trời. Rượu vào cổ họng, cũng chỉ chốc lát, An vương liền ngã trên đại điện, cả người co quắp, khóe môi không ngừng tràn ra tiên huyết, không cần một hồi liền tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Lại vào lúc này, đại môn đóng chặt đột nhiên bị người đẩy ra!

Bình Luận (0)
Comment