Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 300

CHƯƠNG 300: TẶNG TRÂM TÓC

Editor: Luna Huang
Mông Lung đánh giá Lâu Vũ Thần trước mắt, cẩm bào giáng tử sắc, hợp với dung mạo tuấn dật có thể nói là vô cùng xuất chúng của hắn.

Vưu kì quý khí tán phát ra trên người hắn, để cho người ta cảm thấy cả người người này cả người lóng lánh quang mang.

Chỉ có đôi mắt thâm thúy kia, tự tiếu phi tiếu, để cho người ta cảm thấy nguy hiểm và đoán không ra.
“Có thể ở thịnh kinh lần thứ hai gặp nhau với cô nương, thực sự là duyên phận.” Ngón tay thon dài của Lâu Vũ Thần vuốt ve trâm gài tóc tượng điêu khắc gỗ kia, con ngươi tuấn tú của hắn lóe một chút tiếu ý, lập tức từ trong lòng đưa bạc vụn cho lão bản: “Trâm gài tóc này ta muốn.”

Lão bản vội vội vàng vàng tiếp nhận bạc, còn không ngừng khen ánh mắt của hắn tốt.


Lâu Vũ Thần cầm trâm gài tóc xoay người, vươn tay cắm vào trên búi tóc của Mông Lung, kèm theo thanh âm ôn lãng của hắn: “Quân tử không đoạt đồ người thích, cây trâm coi như bồi tội, tặng cho Mông Lung cô nương.”

Thần tình của Mông Lung ngẩn ra, chẳng biết Lâu hồ ly này đến tột cùng có mấy ý? Nàng đưa tay sờ tìm cây trâm, đôi mắt vừa chuyển nhìn về phía Lâu Vũ Thần, cũng nói: “Đa tạ Lâu tướng, ta đây không khách khí rồi.”

Lâu Vũ Thần khẽ vuốt cằm, ánh mắt lướt qua Mông Lung rơi vào trên người Phi Nhan sau lưng nàng.

Lần trước ở đồng, hắn cùng với Phi Nhan này cũng từng gặp mặt một lần, không chỉ có, cô nương này còn từ trong tay hắn mang Mông Lung đi.

“Huyễn thuật của cô nương, thực sự là thiên hạ nhất tuyệt.” Nghĩ đến lần trước, bản thân lọt vào ám toán của Phi Nhan, trong lòng mặc dù có chút não, nhưng càng nhiều hơn vẫn là bội phục.

Trong Thất Sát môn, quả nhiên ngọa hổ tàng long!

Phi Nhan không sợ hãi, nàng rũ tròng mắt, nở nụ cười thản nhiên trả lời: “Lâu tướng khen trật rồi, bất quá chỉ là chút tài mọn.”

Mi tâm của Lâu Vũ Thần khẽ nhảy, tiếu ý đáy mắt yếu ớt, hắn thu hồi ánh mắt, thanh âm lãng nhuận nói: “Thỉnh đưa lời đến cho chủ tử của các ngươi, nói bổn tướng muốn kết giao bằng hữu với hắn.”

Vọng Thư Uyển.com

Đôi mi thanh tú của Mông Lung vặn một cái, nhìn Lâu Vũ Thần, cười nói: “Lâu tướng yên tâm, lời chúng ta nhất định đưa đến.”

Lâu Vũ Thần nhếch môi, ánh mắt quét hai người bọn họ một mắt, khẽ gật gù nói: “Bổn tướng còn có việc, trước cáo từ!”

“Lâu tướng thong thả.” Mông Lung mị cười, nhìn theo Lâu Vũ Thần lên xe ngựa, thấy xe ngựa đi xa, Mông Lung mới thở phào nhẹ nhõm, quay sau lưng Phi Nhan tả oán nói: “Ngươi nói hồ ly này đang đánh chủ ý gì?”

Phi Nhan lắc đầu nói: “Nhìn như là muốn hợp tác với Thất Sát môn chúng ta, nhưng người nào biết hắn có phải còn có mục đích khác hay không?”

Nàng nói nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Mông Lung, đột nhiên cười trêu nói: “Cũng có thể hắn coi trọng Mông cô nương của chúng ta cũng nói không chừng a?”

Mông Lung liếc nàng một cái, tức giận nói: “Ngươi biết Lâu Vũ Thần có mục tiêu to lớn xa vời là gì? Đó chính là biến Mạnh cô nương thành vị hôn thê của hắn, chuyện này ta chưa từng dám nói với Dạ Quân Ly, không thôi lấy tính tình nóng nảy của hắn. . .”

Lời của nàng còn chưa dứt, chợt nghe phía sau truyền đến một đạo thanh âm khá lạnh: “Ngươi nói cái gì?”


Mông Lung rùng mình một cái quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan cùng với Trường Lan đứng sau lưng các nàng.

Mà sắc mặt của Dạ Quân Ly lạnh tựa hồ có thể đông chết người, Mông Lung sợ run cả người, không hãi sợ đón nhận tầm mắt của hắn nói: “Không phải ta nói đâu, là Lâu Vũ Thần, hắn nói lần này rời kinh là vì tìm vị hôn thê của hắn!”

“Ghê tởm!” Mâu quang của Dạ Quân Ly chợt lạnh lẽo, tức giận mắng một tiếng, mặc dù biết Lâu Vũ Thần có ý với tiểu cửu, nhưng không nghĩ tới hồ ly này tự phụ như thế, cũng dám nói tiểu cửu là vị hôn thê của hắn!

Xem ra, hắn phải thừa dịp Lâu Vũ Thần ở thịnh kinh mấy ngày, nắm chặt cơ hội hồi kinh làm hôn sự của đưa hắn tiểu cửu, tiết kiệm đến lúc đó hồ ly này làm khó dễ!

(Luna: Thật xin lỗi, nhưng ta thích Lâu hồ ly hơn ha)

Bình Luận (0)
Comment