Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 309

CHƯƠNG 309: LỰA CHỌN!

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nhìn mâu quang đáy mắt lộ ra quang thải diệu nhân như gió êm dịu của Dạ Quân Ly, đó là tự tin tản từ trong ra ngoài, để Mạnh Thanh Hoan không khỏi an lòng.

Nàng gật đầu, lập tức cùng Vân Thường bọn họ, ly khai phòng khách!

Phòng khách tĩnh dật, cũng chỉ còn lại Dạ Quân Ly và Trường Lan.


“Quân Ly, chuyện này lẽ nào ngươi đã nghĩ ra đối sách giải quyết?” Mi tuấn tú của Trường Lan khẽ động, ánh mắt ôn lãng nhìn Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly ngồi ở trên ghế, tiện tay lấy một ly trà uống một ngụm, con ngươi hơi rũ chớp động nhiều đốm lửa, bên trong gợn sóng gợn sóng, nhìn rất không thật.

“Chuyện này, ta đích xác là có phương pháp giải quyết!” Thanh âm của Dạ Quân Ly u trầm mà lạnh lùng, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Trường Lan.

Trường Lan thấy hắn biểu lộ như vậy, tâm trạng khẽ run, mi tâm nhíu lên nghi thanh hỏi: “Ngươi có chuyện gì gạt ta?”

Dạ Quân Ly để ly trà xuống, trong thần sắc đột nhiên sinh ra một tia ưu thương nhàn nhạt, hắn từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, thanh âm sâu kín nói: “Trường Lan, ngươi tin ta, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý tốt!”

“Ta tự nhiên là tin ngươi, với ngươi mà nói tính mạng của tiểu cửu còn quan trọng hơn cả ngươi!”

Trường Lan khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám sương dần dần dính vào hắc sắc bên ngoài. Lại nói: “Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều ủng hộ ngươi! Nếu như có chỗ cần ta giúp, ngươi mở miệng là được!”

“Ta sẽ.” Dạ Quân Ly mở mắt nhìn gò má tuấn dật của Trường Lan, lại nói: “An vương vừa chết, còn dư lại một ít vây cánh chỉ cần cắt từ từ ta trừ là được, mặt khác Nam Cung Cẩn không thể dùng nữa, có thể cách chức hắn làm thứ dân, thả một mạng!”


“Nếu muốn quốc vô ưu, binh quyền thì không thể rơi! Vừa lúc, ngươi có thể nhân cơ hội này đoạt lại binh quyền trên tay Nam Cung Cẩn, sau đó bồi dưỡng thế lực của mình, ngồi vững vàng đông cung vị! Ta tin tưởng sau này ngươi sẽ là một vị minh quân!”

Novelland.com
Dạ Quân Ly biết Trường Lan đầy bụng tài hoa. Chỉ là hắn xem thường tranh đấu triều đình, xem thường mưu hại! Nhưng nếu hắn kế thừa đông cung vị, có một số việc mặc dù không muốn, vẫn là phải làm!

Trường Lan quay đầu lại nhìn Dạ Quân Ly, khóe môi không khỏi giương lên trêu nói: “Lúc này, ngươi vẫn còn có tâm tư mưu đường lui cho ta?”

Dạ Quân Ly bất đắc dĩ cười, than thở: “Ta sợ có một ngày ngươi giống nhị ca ta, phủi tay trốn. Như vậy Thánh Dương quốc chẳng phải là loạn sao? Ta biết tính tình của ngươi, biết ngươi không thích những thứ này, nhưng ta nhớ kỹ phụ hoàng ngươi từng nói với ta.”

“Hắn nói: Mỗi người, đều có bất đắc dĩ thuộc về mình, muốn chọn lựa giữa lấy cùng bỏ, lưng đeo số phận bản thân không thích, không ai có thể chân chính sống vì mình, có lẽ đây chính là nhân sinh!”


Dạ Quân Ly đứng lên, sóng vai đứng chung một chỗ với hắn nhìn bóng đêm xa xa.
“Năm đó, phụ hoàng ngươi cũng giống ngươi, không có hứng thú với giang sơn xã tắc, thẳng đến hắn mất đi người yêu, mới bất đắc dĩ tranh đoạt giết mưọa Đời người, không có khả năng chỉ sống chi mình, nếu ngươi thân là thái tử, trên người đeo giang sơn xã tắc, nhân sinh của ngươi, thuộc về bách tính!”

Trường Lan nghe Dạ Quân Ly nói lời này, hắn hơi nhíu mày nghiêng đầu nhìn Dạ Quân Ly, cũng hỏi hắn: “Như vậy còn ngươi? Đời này của ngươi thuộc về giang sơn bách tính hay là thuộc về. . . Tiểu cửu? Nếu có một ngày cho ngươi chọn giữa hai thứ, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Đuôi lông mày lạnh lùng của Dạ Quân Ly chợt nhướng một cái, u quang đáy mắt thâm trầm đặc hơn, hắn trầm mặc nửa ngày, giọng nói yếu ớt nặng nề vài phần: “Không có lựa chọn như vậy, giang sơn ta muốn, tiểu cửu ta cũng muốn!”

(Luna: Thật đúng là nam chủ, luôn có hào quang, chứ thật tế, người nào vừa có giang sơn mỹ nhân được, nếu ổng không phải nam chủ thì dựa vào lời này đã thấy kết cục thảm bại rồi. Miệng thì khuyên người ta nên bỏ thứ mình thích, còn bản thân lại tham lam ôm hết, chán thiệt, lần đầu ta edit một truyện mà ghét hêt cả hai nhân vật chính)

Bình Luận (0)
Comment