Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 322

CHƯƠNG 322: NGUYÊN NHÂN PHONG ẤN

Editor: Luna Wong
Bạch Thời Nguyệt giương mắt nhìn Mạnh Thanh Hoan, hắn đột nhiên kéo môi, thanh âm ngạo nghễ trước sau như một: “Linh Tê là thái cực tinh quân phụ trách thủ hộ thiên hạ thương sinh, sau khi chúng ta đi tới nơi này, bách tính đau khổ dân chúng lầm than.”

“Linh Tê không quên sứ mệnh của mình, nàng lợi dụng lúc thông linh ngọc bói toán, giúp một thiếu niên có xương cốt đế vương sáng lập Thiên Linh quốc.”

“Sau này…”

Bạch Thời Nguyệt nói đến đây, thần tình đột nhiên buồn bã, hắn rũ tròng mắt thanh âm trầm thấp vài phần: “Bởi vì ta ở chỗ này loạn dùng pháp thuật, nổi lên tranh chấp với Linh Tê, nàng cho là ta sẽ họa thương sinh hủy đi tất cả nàng muốn bảo vệ, liền tiêu một nửa pháp lực phong ấn ta, lại đồng ý ba trăm năm sau đưa ta về!”


Nói đến đây, Bạch Thời Nguyệt không khỏi lạnh giọng hừ cười một tiếng, hắn quay đầu chỗ khác, trong tròng mắt tím u toại như mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, đen tối bất minh.

Chẳng biết tại sao, Mạnh Thanh Hoan luôn cảm thấy Bạch Thời Nguyệt và Linh Tê, còn có chuyện xưa gì nữa.

Nhưng nàng biết tính tình của Bạch Thời Nguyệt, chuyện hắn không muốn nói, ai cũng vô pháp để hắn mở miệng.

Mạnh Thanh Hoan không có hỏi nhiều, nàng lẳng lặng ngồi ở trong xe ngựa, nhìn một chút bạch quang trên người Bạch Thời Nguyệt, cùng phong tư tuyệt thế vô song của hắn, mang theo một tia cô đơn và bi thương nhàn nhạt.

Giờ khắc này, đột nhiên Mạnh Thanh Hoan rất khó chịu, đó là một loại cảm giác khó hiểu nhanh chóng lan tràn ở đáy lòng nàng lại thoáng qua tức thệ, để cho nàng không bắt được!

Nàng hơi thất thần, lần thứ hai ngẩng đầu, Bạch Thời Nguyệt ở đối diện đã không còn nữa.

Mạnh Thanh Hoan theo bản năng sờ sờ linh hồ tâm trên người, lại cảm thấy có chút trầm trọng, tựa như những thứ này giống sứ mệnh không giải thích được trên người nàng.

Mà những thứ này, không phải nàng mong muốn!

Hai ngày sau.

Mạnh Thanh Hoan chưa có trở lại Hiên vương phủ ở kinh thành, mà là đi tới Thiên Huyền quan. Đây là Dạ Quân Ly an bài, bởi vì nơi này càng an toàn hơn kinh thành!


Nhìn địa phương quen thuộc, Mạnh Thanh Hoan không khỏi nhíu mày, lại nghe Dạ Quân Ly khẽ cười nói: “Nàng không phải vẫn muốn bái Linh Hư vi sư sao, đây chính là cơ hội tốt cực lớn.”

Noveltown.com
Hắn nói nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thanh âm thấp nhu lại nói: “Tiểu cửu, sẽ không lâu, ta rất nhanh sẽ đến đón nàng về.”

Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, hoảng hốt nhớ tới đêm hôm đó, chính là tại Thiên Huyền quan, nàng thấy rõ tâm ý của mình, quyết định tiếp thu Dạ Quân Ly, càn rỡ mà yêu.

Lúc đó Dạ Quân Ly cũng đã nói lời này, rất nhanh sẽ đón nàng về. Nàng biết, nam nhân này cực kỳ giữ lời hứa, nói được nhất định sẽ làm được!

Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi vung lên một tia tiếu ý sáng rỡ nói: “Ngươi yên tâm, bằng trí tuệ của ta nhất định để Linh Hư truyền bản lĩnh cho ta.”

Dạ Quân Ly quệt quệt lỗ mũi của nàng, mỉm cười, thanh âm cưng chìu nói: “Xem ra sau này bổn vương thực sự sẽ thú một thần côn vương phi.”


Mạnh Thanh Hoan bĩu môi, nhướng nhướng mày hình dạng không chịu thua: “Đến lúc đó để ngươi nhìn xem lợi hại của thần côn như ta một chút.”
Dạ Quân Ly lãng cười ra tiếng, con ngươi yêu dị lóng lánh nhiều đốm lửa, phá lệ dễ nhìn.
Xa xa một đạo thanh âm ôn nhã thanh lưu truyền tới: “Muốn bái ta vi sư, cũng không dễ dàng như vậy.” Linh Hư mặc đạo bào màu xanh thanh lịch, sãi bước đi ra.

Mí mắt hắn nhẹ nhàng nhấc lên, quét Mạnh Thanh Hoan một mắt không chút khách khí nói rằng: “Quan nội không nước, đến hậu sơn gánh hai thùng cho ta.”

Khóe môi Mạnh Thanh Hoan run lên, nàng quan sát trên dưới Linh Hư hai mắt, đột nhiên lộ ra một bộ kẻ trộm cười, kháp mị nói: “Vâng, sư phụ.”

Nói liền như một làn khói chạy mất, sợ mình chạy chậm, Linh Hư sẽ đổi ý.

Bình Luận (0)
Comment