Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 364


CHƯƠNG 364: HOA ĐÀO NỞ NHIỀU ĐÓA


Editor: Luna Wong

Đoàn Thiên Duệ nhất thời bừng tỉnh, trên mặt xẹt qua một tia vui mừng, thanh âm ngạc nhiên nói: “Nguyên lai là ngươi!”


Mạnh Thanh Hoan gật đầu, bất kể là ở Thanh Phong nhai hay là ở Vân châu, cảm giác của Đoàn Thiên Duệ cho nàng đều thật tốt.


Nàng cảm thấy Đoàn Thiên Duệ có chút bất đồng với những gia công tử quan khác, cho nên mới muốn thu phục Đoàn gia cho Dạ Quân Ly sở dụng.


Một bên Dạ Mạch Hàn đột nhiên mím môi, ôn lãng cười nói: “Thế tử, nếu như bổn vương nói cho ngươi biết, vị Ngọc tiểu thư trước mắt ngươi đó là Thanh công tư ở Vân châu thi hội đó, ngươi có phải càng thêm ngoài ý muốn hay không?”



Đoàn Thiên Duệ nghe hắn nhắc tới ba chữ Thanh công tử, thần sắc quả nhiên kinh sợ, hắn tràn đầy bất khả tư nghị nhìn Mạnh Thanh Hoan, trong mắt không nói ra được kinh ngạc.


“Thỉnh quân Tam Xích Kiếm, phong hoa thành đầu lịch can đảm. Tá quân tam thập niên, phồn hoa vạn lý hảo giang sơn!”


Đoàn Thiên Duệ nhớ kỹ bài thơ lúc đầu Mạnh Thanh Hoan làm, lập tức cung kính chỉnh đốn trang phục hướng phía Mạnh Thanh Hoan thi lễ một cái nói: “Cô nương lúc đầu giáo huấn tại hạ, tại hạ cả đời khó quên!”


Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng nâng hắn dậy, cười nói: “Thế tử nói quá lời, ta có một chuyện muốn nhờ, chuyện hôm nay các ngươi nghìn vạn lần không nên đề cập ta. Nói thật, ta là len lén ra ngoài, nếu để cho cha biết, hắn sẽ cấm túc ta! Nên các ngươi nghìn vạn lần không thể nói gặp qua ta nga!”


Bộ dáng khả ái có chút đẹp đẽ của Mạnh Thanh Hoan để người buồn cười.

Mâu của Đoàn Thiên Duệ lóng lánh cười đáp ứng nàng.


Một bên sắc mặt Dạ Quân Ly có chút khó coi, hắn ho nhẹ một tiếng, trong nháy mắt bầu không khí buông lỏng lại khẩn trương lên, liền nghe thanh âm trầm thấp của hắn nói: “Sau khi trở về nhớ kỹ để An quốc công đưa sổ con lên, để hoàng thượng đòi một công đạo cho Đoàn gia các ngươi.”


Đoàn Thiên Duệ hơi nhíu mày trả lời: “Chuyện liên quan danh dự tiểu muội, việc này cứ định như vậy đi.”


Bookwaves.com

“Tùy ngươi.” Dạ Quân Ly thiêu mi, nghiêng đầu quay Mạnh Thanh Hoan nói: “Nếu không còn chuyện gì, chúng ta đi thôi.”



Mạnh Thanh Hoan gật đầu, chợt từ biệt huynh muội Đoàn gia. Ly khai khách sạn Tứ Phương.


Ngồi ở trong xe ngựa, Mạnh Thanh Hoan xuyên thấu qua màn xe nhìn hai huynh muội Đoàn gia trước cửa khách sạn, nhìn thấy Đoàn Thiên Vũ lưu luyến không rời còn thẹn thùng, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy có chút hưng phấn.


Dạ Quân Ly nhìn trên mặt Mạnh Thanh Hoan lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, hắn hơi nhíu mày xuyên thấu qua mành khe nhìn bên ngoài, trong lòng rất là khó chịu.


“Có đẹp mắt như vậy sao?” Thanh âm của Dạ Quân Ly mang theo một tia bất duyệt, ghen như hài tử.


Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dạ Quân Ly, không khỏi thổi phù một tiếng bật cười, nàng đột nhiên tiến đến bên tai Dạ Quân Ly nói nhỏ hai tiếng, liền thấy mặt của Dạ Quân Ly đầu tiên là cứng đờ, lập tức là một loại biểu tình thập phần vô cùng kinh ngạc rồi lại thú vị.


Sau đó hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Dạ Mạch Hàn đối diện.



“Hai người các ngươi đây là lại đang đánh chủ ý gì?” Dạ Mạch Hàn bị hai người bọn họ nhìn trong lòng sợ hãi, mắt xếch của hắn khẽ híp một cái, mi tâm hơi nhíu lên, khóe môi lại lộ nụ cười thản nhiên.


Mạnh Thanh Hoan liễm liễm liễm thần, gương mặt chăm chú hỏi: “Nhị ca không cảm giác gần đây bản thân nở rất nhiều đóa hoa đào sao?”


Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, biểu tình trên mặt thiên biến vạn hóa, hắn có chút bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác, thanh âm nhàn nhạt nói: “Chớ lấy ta ra đùa.”


Mạnh Thanh Hoan thở dài một cái nói: “Nhị ca thông minh như vậy, khẳng định biết ta đang nói cái gì. Bất quá ta tò mò, vị tiểu thư Đoàn gia kia, là lúc nào coi trọng ngươi? Ta dám cam đoan, khẳng định không phải mới vừa rồi, xem nàng như vậy tựa hồ thích ngươi đã lâu.”


Tuấn mi của Dạ Mạch Hàn sâu đậm nhíu lại, mâu quang nhợt nhạt khẽ động, tựa hồ có chút khốn hoặc.


Bình Luận (0)
Comment