Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 378


CHƯƠNG 378: CÓ PHẢI NÀNG KHÔNG?


Editor: Luna Wong

“Khổ cực quốc sư.” Lúc nói chuyện, mâu quang của Dạ Đình Giang rơi vào trên người của Mạnh Thanh Hoan quỳ dưới đài, hắn híp một cái hỏi: “Ngươi chính là vị tiểu thư Ngọc gia mất mà lại có được kia?”


Mạnh Thanh Hoan cúi người đạm nhiên trấn định thanh âm nói: “Thần nữ Ngọc Thanh Hoan bái kiến hoàng thượng.”


“Không hổ là phúc tinh quý nữ, khí phách quả nhiên không giống tầm thường.” Lúc nói chuyện con ngươi của Dạ Đình Giang đột nhiên rơi vào trên người nữ nhân quỳ gối bên cạnh thân Mạnh Thanh Hoan, nàng thoáng tò mò hỏi: “Vị bên cạnh ngươi chính là?”


“Là mẫu thân của thần nữ.” Mạnh Thanh Hoan trả lời.



Dạ Đình Giang gật đầu, thanh âm nghe không ra tâm tình gì: “Nếu là phúc tinh chi mẫu, tự nhiên quý không thể nói, nghe nói ngươi là trắc phu nhân của Ngọc khanh?”


Doanh Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Vâng.”


“Từ ngay hôm nay, trẫm liền sắc phong ngươi làm cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, thưởng hai mẫu nữ Ngọc gia hoàng kim thiên kim, tơ lụa trăm khúc!” Dạ Đình Giang cất cao giọng nói.


Doanh Nguyệt và Mạnh Thanh Hoan song song tạ ân, hai người đứng lên, liền thấy bách tính sơn hô vạn tuế, vây Mạnh Thanh Hoan và Doanh Nguyệt cùng với Dạ Đình Giang lại.


Xa xa các trên lầu nam nhân nhìn một màn này, hai tròng mắt ẩn ở trong ánh mắt hung hăng khẽ động đúng là hiện lên tinh quang, tựa hồ nhìn thấy thứ để hắn ngoài ý mà vui mừng.


Mị Nguyệt có chút chẳng đáng thanh âm khinh miệt nói: “Chút tài mọn, thời gian không sai biệt lắm, cũng nên đến ta rồi!” Lúc nói chuyện nàng đang muốn giơ tay lên lay động chuông trong tay.


Nam nhân áo đen đột nhiên bắt được cổ tay của nàng, thanh âm khẽ run: “Chờ một chút.”


Mị Nguyệt nghiêng đầu khuôn mặt không giải thích được hỏi: “Vì sao phải chờ?”


Ánh mắt của nam nhân áo đen sáng quắc không ngừng lóe ra, nhìn chằm chằm vào hai mẫu nữ bị bách tính vây vào giữa, tay của hắn nắm cánh tay của Mị Nguyệt có chút run rẩy, cực kỳ giống lòng của hắn kích động khó có thể bình phục: “Ta rốt cuộc tìm được nàng rồi, tìm được nàng rồi!”


Khuôn mặt của Mị Nguyệt nghi hoặc, nàng chưa từng thấy qua hắn thất thố như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ.


Không bao lâu, loan giá của Dạ Đình Giang khởi hành trở về cung, bách tính trước dàn tế cũng đều tán đi, đại điển tế tự kết thúc, tất cả yên tĩnh trở lại.



“Mị Nguyệt, không có mệnh lệnh của ta không nên vọng động.” Nam nhân kia lưu lại những lời này, liền vội vã xoay người ly khai nơi này.


Bookwaves.com

Mị Nguyệt cau mi tâm, nàng phóng nhãn nhìn lại, đã thấy trên tế đài chỉ có Linh Hư còn ở tại chỗ này, đang dọn dẹp vật của hắn.


Nàng đứng ở phía trước cửa sổ, rất xa ngắm nhìn hắn.


Nam nhân này, đó là hóa thành tro bụi nàng cũng nhận được, nàng tìm hắn lâu như vậy, nguyên lai hắn ở chỗ này!


Nếu tìm được rồi, như vậy ân oán tình cừu quá khứ, có phải cũng nên tính một lần hay không?


Có thể nhận thấy được có người đang nhìn hắn, đưa lưng về phía Mị Nguyệt Linh Hư đột nhiên nghiêng đầu, nhìn lại phía ba tầng lầu các đối diện, liền thấy một góc áo bạch sắc tiêu thất ở trước cửa sổ chỗ.


Linh Hư hơi nhíu mày, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của Thương Minh: “Dạ Đình Giang là một người trừng mắt tất báo, hôm nay ngươi làm như thế, sau này ngày của ngươi ở Dạ Chiêu cũng không dễ chịu lắm.”



Linh Hư khẽ cười một tiếng, thanh âm mang theo một tia chẳng đáng: “Ngươi thật đúng là cho rằng giá quốc sư vị ta sẽ làm cả đời sao?”


Lúc nói chuyện hắn xuống dàn tế, đi tới bên người Thương Minh hỏi: “Làm sao? Có phải nàng hay không?”


Mâu quang u lam của Thương Minh lóe lên, thanh âm trầm thấp nói: “Giúp ta chuẩn bị xong chưa, đêm nay ta đi gặp nàng!” Lúc nói chuyện hắn quay người đi, thân ảnh hơi thê lương.


Linh Hư đột nhiên vươn tay cầm cánh tay của hắn, thấp giọng hỏi: “Nguyền rủa kia là thật sao? Vu tộc và Cương tộc, không thể thông hôn?”


Thương Minh đóng nhắm mắt, thanh âm u trầm nói: “Ngươi không biết sao!”


Bình Luận (0)
Comment