Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 386


CHƯƠNG 386: TỨ HÔN


Editor: Luna Wong

Mạnh Thanh Hoan thu thập thỏa đáng xong, liền dẫn Vân Thường đi tới phòng khách, thái giám truyền chỉ chờ từ lâu, người Ngọc gia ngoại trừ Ngọc Hương Cẩm còn đang ở ngoài ra, những người còn lại đã đến đủ.


“Ngọc Thanh Hoan tiếp chỉ.” Thanh âm bén nhọn của thái giám phá lệ chói tai trong sáng sớm an tĩnh.


Mạnh Thanh Hoan đi đầu quỳ xuống, thái giám mở quyển trục trong tay, tuyên đọc ý chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tư có Ngọc gia phúc tinh quý nữ Ngọc Thanh Hoan, tướng mạo thục lương, thanh tao lịch sự đoan trang, tính tư mẫn tuệ, có thể gánh nỗi trọng trách làm nữ tử hoàng gia, trẫm đặc biệt tứ hôn cho Kính vương vi phi, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, khâm thử!”


Lòng của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp một chút, tứ hôn cho Kính vương?



Dạ Đình Giang đến tột cùng có chủ ý gì? Trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Hoan có chút hoang mang, liền nghe thanh âm của thái giám truyền chỉ âm nhu nói: “Ngọc Thanh Hoan, tiếp chỉ tạ ân đi.”


Mạnh Thanh Hoan phản ứng kịp, nàng giơ lên hai tay cúi đầu nói: “Thần nữ tạ chủ long ân.”


Thái giám đặt thánh chỉ sáng loáng ở trong tay của Mạnh Thanh Hoan, chợt lĩnh bạc mang theo thái giám ly khai Ngọc phủ.


Mạnh Thanh Hoan nắm thánh chỉ trong tay, như trước quỳ trên mặt đất, Vân Thường vội vội vàng vàng đi tới nâng nàng dậy, chợt nghe thanh âm của Doanh Nguyệt có chút cấp bách nói: “Lão gia, ngươi mau nghĩ một chút biện pháp, Thanh nhi không thể gả cho Kính vương a.”


Trên mặt của Ngọc Quy Trì có chút phẫn sắc.


Kính vương, tuy rằng cũng là hoàng tử vương gia, thế nhưng ở trong triều không quan trọng gì, vẫn không được hoàng thượng yêu thích.


Nhưng lỏng của đế vương từ xưa khó dò, hắn cũng không biết sao Dạ Đình Giang lại hạ một đạo ý chỉ như thế, để nữ nhi của hắn gả cho Kính vương.


“Phu nhân, đây là thánh chỉ, ta có biện pháp gì? Kế lúc này cũng chỉ có thể để Hiên vương nghĩ biện pháp giải quyết thôi!”


Từ sau sự tình lần trước phát sinh, Dạ Đình Giang đối với hắn đã có bất hòa, nếu như lúc này hắn cầu hoàng thượng thu hồi ý chỉ, chỉ sợ sẽ họa cho Ngọc gia hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nỗi.


Còn nữa, Ngọc Quy Trì rất rõ ràng, Dạ Quân Ly là tuyệt sẽ không nhìn nữ nhi của mình gả cho người khác.



Mạnh Thanh Hoan nghe Ngọc Quy Trì nhắc tới Hiên vương, tâm tư hỗn loạn của nàng đột nhiên thanh minh đứng lên, nàng đem thánh chỉ trong tay giao cho Doanh Nguyệt, quay Ngọc Quy Trì nói: “Cha, ta đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”


Lúc nói chuyện nàng cũng không kịp chờ Ngọc Quy Trì có đáp ứng hay không, liền dẫn theo vạt áo chạy ra ngoài.


Bookwaves.com

Vân Thường vội vội vàng vàng đuổi theo nàng, hai người ra phủ xong, liền thẳng đến Hiên vương phủ.


Lúc này chuyện tứ hôn đã truyền ra, Mạnh Thanh Hoan lo lắng lấy tính tình hỏa bạo của Dạ Quân Ly sẽ chạy vào cung.


Nếu như hắn chọc giận Dạ Đình Giang, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nỗi.

Mạnh Thanh Hoan sốt ruột đi tới Hiên vương phủ, khi biết Dạ Quân Ly còn ở trong phủ, nàng mới thở dài một hơi, thẳng đi Đồng Tâm viện của Dạ Quân Ly.



Đi tới chỗ Dạ Quân Ly ở, Mạnh Thanh Hoan đã thấy Dạ Quân Ly đứng ở hành lang gấp khúc, rất xa nhìn nàng.


Nàng đi tới phía hắn, phương đi vào, chợt nghe thanh âm của Dạ Quân Ly thật thấp nói: “Tiểu cửu, chúng ta bỏ trốn chứ?”


Viền mắt của Mạnh Thanh Hoan vốn ẩm, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn hắn, lại là hướng về phía hắn dương thần cười cười ứng tiếng nói: “Được, chúng ta bỏ trốn.”


Dạ Quân Ly tiến lên đây, hai tay duỗi một cái ôm nàng vào trong lòng, cằm để ở cái trán của nàng thanh âm có chút trầm thống nói: “Ta không rõ, ta chỉ là muốn thú nàng vi thê, vì sao người người đều muốn cản trở ta? Bọn họ càng ngăn cản, ta liền càng muốn thú nàng, quang minh chính đại thú nàng!”


Mạnh Thanh Hoan từ từ nhắm hai mắt, tùy ý lệ ở khóe mắt chảy xuống, nàng vùi ở trong ngực hắn, ôn nhu nói: “Cũng may là Kính vương, không phải Lâu Vũ Thần. Dạ Quân Ly, cửa ải này chúng ta nhất định sẽ xông qua, ta nhất định sẽ quang minh chính đại gả cho ngươi!”


Bình Luận (0)
Comment